Chương 6

27.

Biến cố tới rất nhanh. Ngay sau khi tỷ tỷ lên kiệu, tân lang cưỡi ngựa, một mũi tên bắn nhanh đến, tân lang ngã từ trên ngựa xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Đám đông vây xem đột nhiên la hét hoảng loạn, cả đường phố rối tung cả lên.

Tỷ tỷ vén khăn cưới lên, từ trong kiệu hoa chui ra, ngón tay run rẩy dò xét hơi thở của tân lang.

Thật lâu sau, tỷ ấy mới bật khóc.

Ta kéo tỷ tỷ trở về, nàng khóc nhào vào thi thể tân lang: "Ta sớm nên biết hắn làm sao có thể buông tha ta?!”

Ta trực tiếp bảo ma ma đánh ngất nàng rồi mang đi.

Ngày hôm sau, tỷ tỷ mặc đồ trắng, quỳ trước cửa cung.

“Hoàng thượng! Thần nữ có oan tình! Thần nữ muốn kiện Thái tử!" Tỷ tỷ vừa khóc vừa nói ra từng chữ.

Thái tử đi qua bên cạnh tỷ tỷ, cười cười nói: “Khương Phù Tang, cầu ta đi, ta liền nạp ngươi. Dù sao một đêm phu thê trăm ngày ân…” Tỷ tỷ nhổ một ngụm nước bọt vào hắn.

Thái tử tức giận, đá vào người tỷ tỷ một cái: "Khương Phù Tang ta nói cho ngươi biết, tân lang của ngươi là bị ngươi hại c.h.ế.t! Thứ ta không cần, cho dù đã hủy cũng sẽ không cho người khác.”

Tỷ tỷ quỳ trên mặt đất, thật lâu không ngồi dậy được.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lập tức sai người gọi Thái tử tới.

Phụ thân ta mặc dù xuất chinh bên ngoài, nhưng trong triều còn có chút quan hệ, huống chi, ngoại tổ phụ của tỷ tỷ cũng sẽ ra mặt.

Vô số tấu chương được đưa đến long án, Hoàng thượng tùy tiện ném một cái lên đầu Thái tử, đập đến chảy m.á.u.

Thái tử thờ ơ hành lễ, nói việc này không liên quan đến hắn.

Ngoại tổ phụ của tỷ ta, Thượng thư bộ Công lập tức trình lên chứng cứ.

Thái tử rầu rĩ nhìn chằm chằm Thượng thư cười cười: "Chứng cứ này là giả, nhi thần không sai người đi g.i.ế.t tân khoa Trạng Nguyên. Nhi thần là con của phụ hoàng, phụ hoàng thật sự không tin nhi thần sao?"

Hắn ảo tưởng và thậm chí còn ngu xuẩn.

Hoàng thượng quả thực tức điên rồi, thở gấp mấy hơi và dường như ra một quyết định trọng đại, phân phó nội thị vài câu.

Nội thị hô lên: "Tuyên Tấn vương yết kiến!”

Thái tử khinh thường nở nụ cười.

Bách Du đi vào đại điện. Hắn thay đổi rất nhiều, dáng vẻ yêu nghiệt đã bị gió cát Tây Bắc luyện đến thô ráp, nhưng mà...

Thì ra Bách Du đẹp trai như vậy!

Con người ta có thể trở nên đẹp trai hơn bằng cách đen hơn à?

Bách Du nhìn ta chằm chằm như ánh mắt của đại bàng, yết hầu khẽ nhúc nhích.

Quận chúa Ngạn Trúc từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, thế mà hôm nay lại gục ngã trước ánh mắt của hắn.

Trời ơi, tiêu rồi, ta thật là háo sắc.

Hoàng thượng nhìn Tấn vương, vẻ mặt có chút phức tạp.

Lần này Tấn vương lập đại công ở Tây Bắc, dùng văn để an định dân chúng, dùng võ ra trận gϊếŧ địch, uy danh của hắn ở Tây Bắc thậm chí vượt qua huynh trưởng của ta, ngang hàng với phụ thân.

Tấn vương quỳ xuống: "Bái kiến phụ hoàng.”

Hoàng thượng: "Tốt, tốt, tốt, đây mới là nhi tử tốt của Thiên gia ta.”

Thái tử cười lạnh nói: "Phụ hoàng chắc là nhớ lầm! Tấn vương rõ ràng chính là con riêng của Thần phi đã qua đời! Huyết mạch Thiên gia ở đâu ra?!”

Đây mới là lý do Thái tử từ trước tới nay không động thủ với Tấn vương.

Hoàng thượng nặng nề quét sạch đồ đạc trên bàn: "Hỗn xược, đây chính là tam đệ của ngươi!"

Việc này liên quan đến thể diện hoàng thất, các đại thần đều mắt nhìn mũi, mũi hướng chân, không ai dám lên tiếng.

Thái tử nháy mắt, lập tức có mấy vị quan lớn tuổi dập đầu: "Hoàng thượng nghĩ lại mà xem, huyết mạch Thiên gia không thể lẫn lộn được.”

"Bọn khốn này, trẫm làm sao lại không biết Tấn Vương có phải là con của mình hay không?" Hoàng đế lớn tiếng cãi nhau với quần thần.

Tấn vương quỳ xuống lạy nói: "Nhi thần ở trong quân đội bắt được vài người thú vị, thỉnh phụ hoàng xem qua."

Mấy người kia bị trùm đầu kéo vào, là thị vệ của Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử.

Khuôn mặt của bọn họ tuy rằng đã bị hủy hoại, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

"Mấy tên tặc tử này muốn trốn sang nước địch. Họ bị nhi thần bắt được. Trong quần áo mang theo phát hiện có thư tín của Thái tử.”

Từ lúc mấy thị vệ này bị kéo ra, Thái tử đã luống cuống, rõ ràng hắn đã phái người đi g.i.ế.t những người này.

Mấy thị vệ kia quỳ rạp trên mặt đất, đem tất cả mọi chuyện khai ra. Rốt cuộc chính bọn họ là đầu sỏ gây hại Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, khiến cả hai bị tàn phế.

Trong lời khai của bọn họ, Thái tử bắt người nhà của bọn họ, uy hϊếp bọn họ g.i.ế.t Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Nhưng bọn họ trọng tình trọng nghĩa, không muốn g.i.ế.t chủ tử, chỉ có thể làm cho chủ tử tàn phế, miễn cho tranh giành ngôi vị Hoàng đế, hy vọng Thái tử có thể buông tha cho bọn họ.

Tất nhiên là Thái tử không buông tha bọn họ, diệt cỏ phải diệt tận gốc, tránh gió xuân đến lại hồi sinh.

Vì thế bọn họ chỉ có thể cầm chứng cớ chạy về phía biên quan.

Mấy thị vệ nước mắt giàn giụa, thể hiện tấm lòng của mình trung trinh, mong Hoàng thượng tha thứ. Không biết Hoàng thượng có tin hay không, riêng Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử thì không tin rồi đấy.

Hoàng thượng tức giận đến run rẩy, Thái tử lần này g.i.ế.t hại huynh đệ, lần sau có thể g.i.ế.t chính mình. Ngài ấy liền phế Thái tử, tống vào đại lao, sau đó lập Tấn vương làm Thái tử.

28.

Thái tử bị nhốt trong đại lao, vẫn còn đang la hét.

Người ta phái tới nói Thái tử điên rồi, vẫn nói cái gì không có khả năng, nói tiểu thϊếp Mặc Tuyết của hắn từng nói, hắn là nhân vật chính của thế giới này, hắn cuối cùng sẽ đi lên ngôi vị Hoàng đế.

Ta biết thời cơ để nghe những lời đàm tiếu lại đến nên ta trực tiếp đến nhà lao để xem Mặc Tuyết thế nào.

Thứ muội Khương Hà và Mặc Tuyết bị nhốt cùng một chỗ, đang giật tóc nhau. Sau khi nhìn thấy ta, Khương Hà khóc lóc bò tới, cầu xin ta cứu cô ta.

Trong lời đồn không có nhắc đến thứ muội, cô ta còn muốn ta cứu sao?!

Nha hoàn của ta Tử Hợp đã nhanh chóng đem Mặc Tuyết đến, ta còn chưa mở miệng, cô ả đã bị chặn họng.

“Thành thật khai báo, đừng có mà giở trò!" Tử Hợp quát, cầm roi da trong tay, nhìn chằm chằm.

Ta cảm thấy cô ả giống như bị ác nhân nào đó nhập vào, nụ cười kia khϊếp đến phát hoảng.

Mặc Tuyết vẫn giữ vẻ cao ngạo kia: "Như ngươi thấy, ta là xuyên đến đây. Ta ở thế giới hiện đại, cách đây hai nghìn năm.”

Người này thực sự là một người nữ nhân kỳ lạ.

Cô ả dường như không hiểu nguyên tắc “rồng mạnh không thể trấn áp được rắn địa phương” à?

Nếu những gì cô ả nói là đúng thì sao lại dám tự phụ như vậy khi đến một thế giới xa lạ?

Hơn nữa, cô ả thậm chí còn không phải là một "con rồng mạnh".

"Đừng đắc ý, các người g.i.ế.t ta thì ta sẽ trở lại thế giới cũ. Lần sau xuyên đến thế giới này, ta chắc chắn báo thù.” Mặc Tuyết độc ác cười nói.

“Mặc Tuyết tiểu thư nói đùa, Tử Hợp, còn không cởi trói cho Mặc Tuyết tiểu thư?” Ta hét lên.

Tử Hợp không nói nhiều, vội vàng thả Mặc Tuyết, bắt đầu xin lỗi: "Mặc Tuyết tiểu thư, tha thứ cho nô tỳ có mắt không nhìn thấy Thái Sơn.”

Ta nói: "Mặc Tuyết tiểu thư cũng bị phế Thái tử liên lụy, Tử Hợp, cho Mặc Tuyết tiểu thư một ít ngân lượng, để nàng ấy đi.”

“Nô tỳ tuân mệnh." Tử Hợp rũ mắt xuống.

Mặc Tuyết dường như không tin chúng ta sẽ dễ dàng buông tha cô ả như vậy, sau đó lại cao hứng lên, nhỏ giọng lầm bầm nói cái gì mà hào quang nữ chính.

Ta cùng Tử Hợp nhìn nhau cười.

Qua hai ngày, Tử Hợp liền nói với ta, người đã giải quyết xong.

Ta dùng ngón tay nắm lấy di vật của Mặc Tuyết, đó là một khối ngọc bội, chất lượng rất tốt, ta làm vỡ khối ngọc bội này.

Ngày đó sau khi tiễn Mặc Tuyết ra ngoài, cô ả thậm chí còn không nghĩ cách chạy khỏi kinh thành, mà ở lại biệt viện.

Buổi tối hôm ấy, cô ả đã bị người Tử Hợp phái đi g.i.ế.t c.h.ế.t.

Chỉ sợ cô ả đến c.h.ế.t cũng không biết người g.i.ế.t mình là ai.