Chương 349

Dường như, sau khi quen biết anh, cô trở nên yếu đuối hơn trước rất nhiều Ở kiếp trước, hơn một năm bị giam cầm, cô đã học được cách kiềm nén đau thương, học cách làm thế nào để không phải rơi nước mắt Nhưng hôm nay, tất cả mọi nỗ lực đều trở nên uổng phí rồi, ở bên cạnh Lệ Lôi, cô trở thành một cô gái thích khóc, chỉ vì một chuyện rất nhỏ cũng có thể dễ dàng rơi nước mắt

Lệ Lôi, anh là một thằng khốn! Thằng khốn! Thằng khốn!

Cô vừa khóc vừa mắng anh

Không biết qua bao lâu, cửa phòng trà đã được mở ra

Hạ Mặc Ngôn toàn thân áo trắng xuất hiện trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt ướt đỏ của cô, cũng không để lộ ra chút ngạc nhiên nào, chỉ nhẹ nhàng nói: "Em có thể vào trong rồi"

Cô thất thểu theo anh đi vào

Hạ Mặc Ngôn trả tấm bùa hộ mệnh lại cho cô

Hạ Lăng nghi ngờ nhìn tấm bùa hộ mệnh, cô cảm thấy tấm bùa chẳng khác gì so với lúc trước, vẫn là mảnh gỗ ngô đồng không có gì nổi bật, màu đỏ thẫm giản dị không cầu kỳ Không đúng, ngón tay của cô hình như vừa đυ.ng đến một thứ gì đó, cô lập tức lật mặt sau của tấm bùa thì phát hiện ở mặt sau được khắc thêm hai dòng ký hiệu kỳ lạ, không biết là chữ giáp cốt hay là toản chữ, nét chữ như nước chảy mây trôi, mang đến một loại cảm xúc kỳ dị mà thần bí

"Đây là cái gì vậy?" Cô hỏi

"Em và Lệ Lôi có cùng ngày sinh tháng đẻ" Hạ Mặc Ngôn nói: "Lúc ở chùa, anh đưa cho anh ta một tấm bùa chưa hoàn thiện hết, trên đó chưa khắc ngày tháng năm sinh Bởi vì ngày sinh của em quá đặc biệt, không phải là ngày sinh nhật của Diệp Tinh Lăng, anh lo lắng sau khi tìm hiểu ra Lệ Lôi sẽ nghi ngờ

"Viết À vẽ như vậy thì anh ấy sẽ không nhận ra đúng không?" Hạ Lăng cố gắng đọc kỹ những ký hiệu kỳ lạ đó, nhưng cô không thể nào hiểu được

"Chỉ là một loại chữ cổ mà thôi" Lần thứ ba đôi mắt của Hạ Mặc Ngôn để lộ ý cười: "Anh ta rất quan tâm đến em, tuyệt đối sẽ không đeo cho em những món đồ không rõ nguồn gốc, cho dù anh ta xem không hiểu những chữ viết này, chỉ cần anh ta thật lòng muốn đi tìm hiểu về nó thì có thể sẽ phát hiện được ngay Đến lúc đó, bí mật về việc đầu thai bởi niết bàn của em cũng sẽ bị bại lộ thôi"

"Anh ấy vẫn chưa biết việc em đầu thai nhờ niết bàn, anh chỉ nói với anh ấy là em có mệnh khắc phải cô độc thôi đúng không?"

Hạ Mặc Ngôn gật đầu

Hạ Lăng lật qua lật lại tấm bùa hộ mệnh: "Anh viết thêm vào ngày tháng năm sinh của em, thì anh ấy sẽ không phải gánh chịu những kiếp nạn thay em nữa sao?"

Hạ Mặc Ngôn đáp: “Ngày tháng năm sinh sẽ gắn kết số mệnh của hai người bọn em trở nên chặt chẽ hơn, tấm bùa hộ mệnh này, vốn dĩ chỉ có thể dùng ba lần sẽ mất đi hiệu quả, nhưng bây giờ có thể vô tư sử dụng rồi" Anh ta nhớ rõ, sau khi cô đeo tấm bùa hộ mệnh trên người đến nay, đã xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn, nên anh mới vội vàng từ Thụy Sĩ xa xôi trở về đây, cũng chỉ vì muốn hoàn thiện tấm bùa hộ mệnh này trước khi lần thứ ba xảy ra chuyện không may đổi với cô

Hạ Lăng trừng mắt nhìn anh ta: "Anh lừa em?"

"Anh lừa em điều gì?"

"Anh nói giúp em hóa giải mối quan hệ giữa em và Lệ Lôi cơ mà! Làm cho anh ấy không phải gánh chịu nhưng tai ương của em nữa Hạ Mặc Ngôn, bây giờ anh lại nói, sợi dây sinh mệnh của chúng em càng bền chặt hơn, vốn dĩ là ba lần lại trở thành mãi mãi, rốt cuộc là thế nào?"

Hạ Mặc Ngôn nhìn ánh mắt tức giận của cô, anh vẫn thong thả từ tốn: "Anh vẫn chưa đồng ý với em mà, Tiểu Lăng, lúc nãy anh chỉ muốn em tạm thời rời khỏi căn phòng này, nhưng chưa hề hứa hẹn với em bất cứ điều gì"

Hạ Lăng sững sốt, cô ngẫm nghĩ lại, thì quả đúng là như vậy

Cô cầu xin anh hóa giải mọi ràng buộc, anh lại bảo cô đi ra ngoài Cho nên, cô mới hiểu lầm là anh đã đồng ý giúp cô chuyện này

"Anh cố ý nói dối em!"

"Anh không có nhiều thời gian" Hạ Mặc Ngôn đeo bao tay trắng, lấy áo khoác trắng treo trên móc: "Nếu như không làm như vậy, có lẽ sẽ mất rất nhiều công sức để em chịu đưa tấm bùa cho anh Tiểu Lăng, anh sẽ không bao giờ làm hại em, thật ra, tấm bùa đó không thể hóa giải được, chỉ cần anh ta mất máu một lần, cho dù tấm bùa hộ mệnh mất đi công hiệu, cũng chỉ là không thể giúp em ngăn chặn tai họa mà thôi Nếu như gặp phải bất cứ một tai nạn nào, em chết đi, thì anh ta cũng sẽ không sống được"

Tay chân của Hạ Lăng trở nên lạnh như băng

Hạ Mặc Ngôn đẩy cửa bước ra ngoài, trước khi rời đi, anh quay lại nói: "Đúng rồi, anh vẫn chưa chúc mừng em, có lẽ em dã tìm được cây ngô đồng thuộc về mình, chúc hai người trăm năm hạnh phúc"

Cửa đã được mở ra

Cô ngã xuống tấm thảm dưới đất, hai tay nắm chặt tấm bùa hộ mệnh nhuốm máu đỏ thẫm, cơ thể run rẩy

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi

Cô không có tâm trạng xem là ai gọi đến

Cửa lại mở ra một lần nữa, một người đàn ông vừa từ trong gió tuyết giận dữ bước đến bên cô "Tiểu Lăng, em làm sao vậy? Tại sao lại trốn ở nơi này một mình? Em biết anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không hả?" Là Lệ Lôi, nhìn thấy cô bình yên vô sự, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh nhìn thấy tấm bùa hộ mệnh trên tay cô

"Tấm bùa này làm sao vậy?" Giọng nói của anh trở nên gấp gáp, anh ngồi xổm bên cạnh cô

Trên tấm bùa hộ mệnh làm từ gỗ cây ngô đồng đó có thêm vài dòng ký hiệu, giống như bùa chú, anh nhìn thấy lập tức trong lòng trở nên run sợ Hạ Lăng giật mình, muốn rút tay lại, nhưng đã không kịp nữa rồi

Lệ Lôi nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào tấm bùa hộ mệnh: "Trên này khắc thêm những gì?"

"Lệ Lôi, anh còn hỏi nữa sao?" Cô đột nhiên lớn tiếng hỏi anh, những giọt nước mắt lại không ngừng rơi xuống: "Em đã gặp Hạ Mặc Ngôn rồi! Anh ấy đã nói hết mọi chuyện cho em biết! Anh ấy nói anh vì muốn cầu cho em tấm bùa hộ mệnh này mà đã ngã xuống chân núi lại còn mất một nửa lượng máu trong cơ thể! Lệ Lôi, anh ngốc sao? Những tai ương của em, em sẽ tự mình gánh chịu! Ai cần anh lo?"

Cơ thể cô run bần bật, l*иg ngực nức nở, vẻ mặt đầy đau khổ và tức giận

Lệ Lôi khẽ giật mình: "Hạ Mặc Ngôn? Hạ Mặc Ngôn nào cơ?" Anh chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng mà, thoáng nhìn qua tấm bùa hộ mệnh trong tay cô, anh đột nhiên nhớ ra: "Em đang nói đến Hạ quốc sư à? Em gặp quốc sư rồi sao?" Nếu như đúng là người đó, cái người đàn ông cao quý như mây trên bầu trời ấy Tại sao ông ta lại nói cho Tiểu Lăng biết tên thật của mình? Phải biết rằng, đừng nói đến nhà họ Lệ, cho dù là đại thiền sư Không Tịch cũng chỉ biết được ông ta mang họ Hạ mà thôi, còn tên thật là gì thì không ai đoán được, vậy tại sao ông ta lại hết lần này đến lần khác nói cho Tiểu Lăng biết?

Hạ Lăng gào thét: "Nếu như Hạ quốc sư không nói rõ tất cả mọi chuyện cho em biết thì cả đời này anh sẽ giấu em sao?"

Đã biết người đó là Hạ quốc sư, Lệ Lôi cũng yên tâm phần nào, nhẹ nhàng an ủi cô: "Thôi được rồi mà, cũng không phải là việc gì nghiêm trọng, em chỉ cần xem đó là một tấm bùa hộ mệnh bình thường thôi, mấy việc tai họa chắc gì đã là thật"

"Nếu như không phải là thật tại sao anh lại chịu mất máu?" Hạ Lăng lại khóc, cô biết rằng trong lòng anh hoàn toàn không nghi ngờ gì, lại còn dùng những lời này an ủi cô Cô đánh vào ngực anh: "Anh là một tên khốn!"

"Được rồi, được rồi, anh là tên khốn" Lệ Lôi không muốn nhìn phụ nữ khóc, nhất là người phụ nữ anh hết lòng yêu thương lại đang khóc như mưa trước mặt mình, anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô thật lâu, anh thề với cô là sau này sẽ không làm như vậy nữa, vất vả lắm mới dỗ cô nín khóc, để cô tựa vào ngực anh

"Em đưa tấm bùa anh xem nào" Lệ Lôi âu yếm hôn nhẹ lên trán cô: "Hạ quốc sư đã sửa lại rồi sao?"