Chu Thư Nhân nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, hỏi lại:
- Em mới nói gì, tôi nghe không rõ?
Trúc Lan nói:
- Tôi nói của cải không chỉ có bao nhiêu đây, vẫn còn, nhưng không thể lấy ra được.
Chu Thư Nhân đột nhiên ngẩng đầu:
- Trong trí nhớ của tôi, nhà em không phải là nhà giàu có gì, nhà này cũng không phải nốt. Mẹ có bản lĩnh, thời kỳ loạn lạc chi tiêu không ít, có thể dành dụm được bao nhiêu đây đã là đỉnh của đỉnh rồi. Nhìn thái độ của em lại có vẻ như của cải không ít đúng không?
Trúc Lan ho khan một tiếng, chỉ vào chính mình:
- Anh quên mất là nguyên thân có chút võ nghệ, kỹ năng không tệ hay sao. Nếu không mẹ chồng cũng sẽ không để ý đến nguyên thân, và cũng sẽ không về đây là vợ.
Chu Thư Nhân không phải kẻ ngốc, sau khi suy nghĩ kỹ lại, hỏi:
- Sao? Thu lợi từ những cuộc chiến?
Trúc Lan:
- Nói vậy cũng được. Thời điểm chiến loạn, khắp nơi khởi nghĩa vũ trang, xuất hiện nhiều tặc tử nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Trong trí nhớ của anh có chuyện một lần trong nhà không còn lương thực, anh và tôi về nhà mẹ tôi một chuyến, đúng lúc đuổi kịp thổ phỉ đang theo cha tôi bỏ trốn lên núi hay không?
Trong tiềm thức của Chu Thư Nhân có chuyện này thật, nguyên thân còn hơi hoảng hồn, hôm đó sốt đến mê sảng: - Đúng là có chuyện này.
Trúc Lan nói:
- Chồng mình phát bệnh lại không có thuốc, nguyên thán hết sức lo lắng, năn nỉ cha mình và đại ca xuống núi, nào ngờ đυ.ng phải bọn hắc y nhân. Mười mấy tên tặc tử chạm trán hai mươi mấy tên thổ phỉ, cuối cùng chỉ còn sót lại hai tên thổ phỉ. Bởi vì thấy rõ mặt của vài người, cha của nguyên thân nghĩ phải diệt cỏ tận gốc, gϊếŧ chết hết những người đang bị thương, nếu như thả cho họ chạy chắc chắn sẽ để lại nguy hiểm về sau, nói không chừng còn dẫn đến cả nhà bị gϊếŧ.
Chu Thư Nhân hiểu ra:
- Thế nên ba vợ chiếm hết của cải ư?