Trúc Lan đếm số túi vải, tổng cộng tám cái. Cô mở tráp tiền ra trước, đổ hết những thứ bên trong ra.
- Trong này có khế đất của 20 mẫu đất, khế đất nhà ở hiện tại, 15 lượng bạc, 1,305 văn tiền. Hôm nay lấy ra vẫn còn thừa lại lượng bạc, đây là toàn bộ tài sản trong tráp.
Chu Thư Nhân gật đầu, số tiền trong tráp không khác con số trong đầu nguyên thân là bao. Anh chuyển ánh mắt sang mớ túi vải, hỏi: - Chỗ này thì sao?
Trúc Lan bỏ tiền vào tráp trở lại, bắt đầu mở túi vải ra. Túi vải có ba màu sắc, còn có dấu vết từng bị chuột gặm. Đây là mồi nhử đám chuột, cho dù không sợ bị cắn, trong lòng vẫn thấy không được thoải mái. Cô chưa thấy chuột ở đây, nếu không phải có tiền bạc cám dỗ thì cô sẽ không bao giờ chạm vào.
Trúc Lan bỏ lớp bên ngoài, hai người cũng nhìn thấy rõ bên trong mỗi túi vải màu xám của 10 lượng bạc, có ba túi xám, vị chi là 30 lượng bạc. Còn hai túi vải màu đỏ, mỗi túi chiều muốn mù đôi mắt của Trúc Lan và Chu Thư Nhân. Ôi má ơi, vàng!!! Dù là hiện đại, cũng chẳng có ai mua hơn chục thỏi vàng nhét vào một chỗ. Trong mỗi túi này là 5 thỏi vàng hai lượng, tổng cộng 10 lượng vàng. Một lượng vàng là 10 lượng bạc, quy đổi thành bạc sẽ là 100 lượng. Trong lòng Trúc Lan hiểu rõ đây là những chiếc túi to nhất, bởi lẽ bọn chúng đều được giấu dưới gạch. Ba chiếc túi còn lại thì nhỏ hơn, hai cái tìm thấy ở trên xà nhà, một cái tìm thấy bên dưới lòng đất.
Chu Thư Nhân nhìn ba cái túi còn lại bằng ánh mắt rất háo hức, Trúc Lan lần lượt mở ra. Trong một chiếc túi là một đôi vòng tay bạc, vài đôi hoa tai bạc và mấy cây trâm cài tóc cũng làm bằng bạc. Một chiếc túi khác cất giữ một cặp vòng long phượng vàng, hai chiếc nhẫn, và vài đôi khuyên tai bằng vàng không lớn. Trong chiếc túi cuối cùng là một miếng ngọc bội, là loại ngọc dương chi bạch ngọc thượng hạng nhất.