Chương 4-1: Mây mù

Tạ Từ Ngưng ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, anh chỉ lên vết thương trên đầu mình: “Đúng đó. Chỉ nhặt được cái mạng về thôi, ký ức mất rồi.”

Lệ Văn Hoắc không cho anh cơ hội nói tiếp, anh ta lập tức đi vào một căn phòng, đóng cửa phòng “rầm” một tiếng, báo hiệu loạt chuyện quái đản đêm nay dừng ở đây.

Ánh mắt Tạ Từ Ngưng đảo qua: “Anh cả anh cũng ở đây à?”

Lệ Thanh Vanh nhìn anh với ánh mắt lạnh như băng: “Đúng là quên sạch bách không còn gì.”

Nói xong y đẩy xe lăn về phòng.

Tạ Từ Ngưng nhanh chóng dùng phòng vệ sinh xong xuôi, chậm rì rì đi về phòng.

Ầm ĩ một hồi như vậy khiến tất cả sự sợ hãi, buồn ngủ của anh tạm thời biến mất

Nhét tai nghe, ánh mắt dính vào trần nhà không nhúc nhích, Lệ Văn Hoắc trở về khiến những chuyện kỳ quái trong căn nhà họ Lệ thêm một chuyện.

Tiếng nhạc dồn dập khiến tế bào não rơi vào trạng thái phấn khích, Tạ Từ Ngưng ngắm nghía kiếm gỗ đào mini, bỗng nhiên anh cảm thấy rợn tóc gáy, nghiêng mặt nhìn cửa sổ, dù ở đó có một tấm rèm dày che phủ nhưng anh vẫn có cảm giác bị nhìn trộm rất mãnh liệt.

Bước chân trần từ từ đi đến trước cửa sổ, cửa sổ không đóng, tấm rèm thỉnh thoảng bị gió thổi lay động.

Tạ Từ Ngưng nắm chặt tấm rèm, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, dùng sức kéo rèm sang hai bên.

Ngoại trừ những cơn gió thổi rít thì không còn gì cả.

Luồng khí lạnh chui vào quần áo, bả vai hơi thả lỏng, anh đang định xoay người, ánh mắt đột nhiên trở nên căng thẳng, anh quơ tay ra ngoài cửa sổ, lúc mở lòng bàn tay ra thấy vài sợi tóc dài nhỏ.

Vị trí của anh có thể quan sát toàn cảnh vườn hoa dưới tầng không góc chết, anh không nhìn thấy thân hình quỷ quái nào cả. Tạ Từ Ngưng không tùy tiện ló đầu ra, anh đóng cửa sổ, kéo rèm kín mít.

Đèn trong phòng vệ sinh màu cam, ánh sáng nhẹ nhàng, không chiếc quá rõ mọi vật trong phòng.

Ngày đầu tiên tới đây, Tạ Từ Ngưng đã dọn dẹp kỹ càng căn phòng này, nhưng vào lúc này, từ bàn sách, anh không bỏ qua bất kỳ góc nào, cẩn thận dọn dẹp lại lần nữa, thậm chí còn chui vào gầm giường lấy đống tranh ảnh giấu dưới đó lên, lật từng tờ ra kiểm tra.

Đây là một cuộc tìm kiếm không mục đích, động tác trên tay anh không ngừng nhanh hơn, coi như đang đi tìm một cảm giác yên tâm khó hiểu.

Điều khiến Tạ Từ Ngưng thất vọng chính là, anh không có bất kỳ thành quả gì.

Hiện tại chỉ có tủ quần áo là chưa được lục soát, anh gần như không đặt hi vọng gì vào nó, chỉ tìm tòi một cách máy móc, cuối cùng phát hiện ra mấy trăm tệ trong túi áo khoác.

Tạ Từ Ngưng tìm được một chút an ủi: “Cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn.”

Một tấm thẻ màu trắng rơi xuống, anh nhặt nó lên, xem xét một chút mới phát hiện ra đó là một tấm thẻ thư viện được làm thủ công một cách ẩu tả.

Tìm kiếm tên thư viện, nó nằm ở trung tâm thành phố.

Trời chưa sáng nhưng Tạ Từ Ngưng đã đeo balo trên lưng, chạy tới thư viện.

Anh là khách hàng đầu tiên, người quản lý cũng chỉ mới đến làm.

Tạ Từ Ngưng đưa thẻ thư viện cho quản lý: “Làm phiền tra dùm xem tôi mượn bao nhiêu quyển sách.”

Người quản lý than vãn trong lòng, thường hay có khách hàng như vậy, mượn đọc quá nhiều sách, lúc trả không biết đã trả hết chưa, làm tăng rất nhiều lượng công việc vô vị cho quản lý thư viện.

Sau vài cú nhấp chuột, người quản lý nhìn Tạ Từ Ngưng bằng ánh mắt kỳ quái: “Chỉ có một quyển.”

Tạ Từ Ngưng ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi đã trả chưa?”

Nói xong anh tiến lên ngó qua màn hình máy tính.

“Trả từ hai tuần trước rồi.”

Lúc người quản lý đang nói, Tạ Từ Ngưng thấy rõ lịch sử mượn đọc trên màn hình…

“Jane Eyre”

“Quyển sách này còn ở đây không? Tôi muốn đọc lại lần nữa.”

Đi làm buổi sáng là một chuyện rất đau khổ, người quản lý chỉ cho anh vị trí cụ thể, nhân lúc Tạ Từ Ngưng quay người thì vội vàng đánh cái ngáp.

Có lẽ bị lây từ người quản lý, Tạ Từ Ngưng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, anh tìm một góc rồi lên tinh thần đọc sách.

Lời nói đầu không những ghi lại cuộc đời tác giả, mà còn tóm tắt lại cốt truyện, thêm một bài phân tích tỉ mỉ.

Lật sách sơ qua một lần, ngoại trừ việc trang sách hơi ố vàng thì nó y hệt một quyển sách bình thường.

Không còn cách nào khác, anh đành phải đọc từ đầu.

Không biết từ lúc nào có một cô gái ngồi phía đối diện, thời gian ánh mắt cô nàng dừng trên người anh có vẻ hơi dài quá rồi.

Tạ Từ Ngưng ngẩng đầu, cô ta e thẹn vội vàng liếc sang chỗ khác.

“Có chuyện gì không?”

Cô gái cười nói: “Tôi rất ít khi thấy con trai tự mang bình giữ nhiệt tới thư viện.”

Tạ Từ Ngưng thản nhiên nói: “Tiết kiệm tiền.”

Số dư trong thẻ ngân hàng không cho phép anh tiêu xài hoang phí.

Ấn tượng của cô ta từ đây là một chàng trai đẹp trai, chuyển thành một thằng đàn ông ki bo kẹt xỉ, tạm thời không có gì để nói.

Ánh mặt trời lúc này vừa đủ, anh vặn nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm nước, rồi tập trung cao độ tiếp tục đọc sách

Nhiều năm trước Tạ Từ Ngưng đã từng đọc câu chuyện này, tuy được cho là một trong những cuốn sách kinh điển nhất mọi thời đại, nhưng khi đọc lại anh vẫn không khỏi cảm thấy chán nản.

Lật được mấy chục trang, đôi mắt anh hơi nhíu lại, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ nhỏ viết bằng bút bi, tinh thần cảm thấy phấn chấn hơn.

Đoạn văn này miêu tả khi Jane vừa vào ở lâu đài Thornfield không lâu, bị đánh thức bởi tiếng cười kỳ quái của một người phụ nữ. Giữa những dòng chữ màu đen có vết mực lem, chữ viết bên dưới xiên vẹo nghuệch ngoạc díu vào nhau: Đàn bà điên ở đâu cũng có!

Dấu chấm than viết bằng lực rất lớn, gần như chọc xuyên qua giấy.

Tạ Từ Ngưng vội vàng lật sang các trang tiếp theo, mỗi lần đến đoạn miêu tả người phụ nữ điên, anh đọc đi đọc lại, cho đến khi sắp đến đoạn kết, khi nam nữ chính gặp lại nhau, nét mực quen thuộc mới xuất hiện một lần nữa: Khách sạn Thiên Tường, thứ sáu, 8 giờ tối, 302.

Vừa nhìn đã thấy giống tin nhắn gạ gẫm của một gã trai đểu, Tạ Từ Ngưng dần nhíu mày lại, không có chữ nào trong dòng chữ này được viết liền mạch, giống như người viết đang trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Chỉ dựa vào dòng chữ này, không thể kết luận đây là tin nhắn nguyên thân để lại từ trước.

Nhưng đối với Tạ Từ Ngưng, ít nhất anh đã có bước đột phá.

Vừa hay hôm nay là thứ sáu.