Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Trở Mình Ở Nhà Giàu Hạng Ba

Chương 15-1: Ngô Đồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh áp tai vào cửa nghe ngóng hồi lâu, nhưng khiến anh phải thất vọng rồi, đúng lúc này lại không có tiếng động lạ nào.

Tạ Từ Ngưng trằn trọc không ngủ được, lướt đi lướt lại trên màn hình điện thoại, thấy còn phải chờ rất lâu nữa trời mới sáng, anh đột nhiên nảy ý, đeo tai nghe, nghe chương trình radio mà Lệ Thanh Vanh đã nghe đêm hôm đó.

Chương trình radio đêm khuya đều na ná như nhau, quay đi quay lại cũng chỉ cs chọn bài hát, tâm sự với người dẫn chương trình.

Tạ Từ Ngưng nghe một lúc đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị, chuyển qua rất nhiều kênh, cuối cùng bị một đoạn nhạc rùng rợn thu hút.

Chương trình phát thanh kinh dị đêm khuya, lựa chọn hàng đầu của những người thích cảm giác mạnh.

Là người xứng đáng nhận giải xuất sắc trong những người nhát gan, nhưng Tạ Từ Ngưng lại thích xem phim kinh dị, mỗi khi gặp cảnh đáng sợ, anh sẽ nhắm mắt lại chờ cho cảnh đó qua đi rồi mới tiếp tục xem, thú vui không thể dứt ra được.

“Chào buổi tối các thính giả, tôi là phát thanh viên Ngạn Chí, nếu bạn có câu chuyện kỳ

lạ nào, hãy chia sẻ với chúng tôi.”

Tạ Từ Ngưng trốn trong chăn hồi lâu, hé ra một khe hở để hít thở không khí, sau đó gọi điện thoại đến chương trình radio.

Giọng nói trầm ấm của phát thanh viên vang lên sau một đoạn quảng cáo ngắn: “Anh Tạ Hói Đầu đến từ thành phố Thiên Hải gần đây đã gặp phải một chuyện kỳ

lạ, người yêu của anh ấy rõ ràng có thể đi lại, nhưng lại suốt ngày ngồi xe lăn. Theo phản hồi của anh Tạ, hành vi này đã bắt đầu từ trước khi kết hôn… Cá nhân tôi cho rằng có lẽ người yêu của anh muốn khơi gợi lòng thương hại của anh, hoặc muốn thu hút sự chú ý, chẳng liên quan gì đến kinh dị cả.”

Tạ Từ Ngưng lại gọi điện đến chương trình.

Phát thanh viên: “Từ khi gặp anh ấy, anh thường xuyên gặp ma? Có thể là do anh Tạ có thể chất thiên âm, còn về việc làm thế nào để người yêu của anh không giả vờ bị liệt chân nữa, Ngạn Chí xin mượn câu thơ nổi tiếng nhiều năm trước… Hãy nắm lấy bàn tay đầy lông của hắn, tình yêu sẽ dạy các ngươi cách đứng thẳng.”

“…”

Tạ Từ Ngưng lập tức thò đầu ra khỏi chăn, suýt chút nữa quên mất sợ hãi, anh không biết tình yêu có thể dạy Lệ Thanh Vanh cách đứng thẳng hay không, nhưng có lẽ tờ giấy chứng nhận ly hôn thì có thể.

Mang theo mộng tưởng tốt đẹp, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngọt ngào, ngay cả khi hôm sau tỉnh lại, khóe miệng anh vẫn còn hơi nhếch lên dưới ánh ban mai.

Nhờ có giấc ngủ bảo đảm chất lượng, lúc xuống lầu, sắc mặt của Tạ Từ Ngưng gần như tỏa sáng, hai anh em nhà họ Lệ mỗi ngày đều dậy rất sớm, lúc Tạ Từ Ngưng ngồi xuống bàn ăn vừa kịp bữa sáng.

Anh vui vẻ nhét một miếng bánh gạo nếp đường đỏ vào miệng, Lệ Thanh Vanh nhìn anh ăn ngon lành, lạnh lùng hỏi: “Chương trình radio êm tai lắm sao?”

Tạ Từ Ngưng gật đầu lia lịa, nhưng sau khi gật hai cái, động tác của anh đột nhiên khựng lại, ngây ngốc nhìn Lệ Thanh Vanh.

Lời nói của Lệ Thanh Vanh như một quả bom hẹn giờ, không có phần sau, Tạ Từ Ngưng cũng không biết khi nào nó sẽ phát nổ.

“Anh, ừm, cũng nghe chương trình radio kinh dị?”

Lệ Thanh Vanh nở nụ cười ẩn ý: “Rất thú vị, phải không?”

Tạ Từ Ngưng run run cầm đũa, luôn có cảm giác mình luôn sống dưới ánh mắt giám sát.

Lệ Văn Hoắc phớt lờ sóng ngầm giữa hai người: “Cha mẹ định về nước ở vài ngày.”

Lệ Thanh Vanh không nói gì, liếc nhìn quản gia, người sau hiểu ý đi dọn dẹp phòng.

Tạ Từ Ngưng chưa từng gặp bậc cha chú trong nhà, anh dò hỏi sở thích của họ, cố gắng tạo ấn tượng tốt: “Có cần chuẩn bị quà không?”

Lệ Thanh Vanh nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý: “Những bức thư tình mà cậu viết hàng năm đã đủ rồi.”

Tạ Từ Ngưng nghĩ đến một khả năng: “Chẳng lẽ tôi…”

Lời chế nhạo của Lệ Thanh Vanh đã chứng thực suy đoán của anh.

Tạ Từ Ngưng như mất đi vị giác, ngay cả món bánh gạo nếp ngọt lịm dường như cũng mang theo đắng.

Lệ Văn Hoắc là người ăn xong trước, lần đầu tiên Tạ Từ Ngưng thấy anh ta dùng giọng điệu đầy cảm xúc ngâm nga: “A, thân hình của ngài như Apollo cường tráng, ánh mắt ngài nhìn em như thái dương thiêu đốt, ngài…”

Để tránh bị rối loạn tiêu hóa, Tạ Từ Ngưng vội vàng lên tiếng cắt ngang.

Lệ Văn Hoắc: “Những bức thư như thế này có rất nhiều, đều là do cậu viết cho cha trước đây, có thể đến phòng khách tìm xem.”

Để lại câu nói động trời, Lệ Văn Hoắc mặc vest chỉnh tề đi làm, Tạ Từ Ngưng ngồi thẫn thờ bên bàn ăn hồi lâu, anh ăn đồ ăn mà như ăn rác, cuối cùng anh kết luận: “Tôi thấy chuyển ra ngoài vài ngày ổn hơn đấy.”

Lệ Thanh Vanh: “Tự trả tiền thuê nhà.”

Nói xong, y lại nói đầy ẩn ý: “Nhớ tìm đoạn đường nào tốt vào, đừng để người khác ám hại.”

Số tiền trong tay Tạ Từ Ngưng đủ để trả tiền thuê nhà trong thời gian ngắn, nhưng nghĩ đến việc bên ngoài có kẻ gϊếŧ người hàng loạt, cộng thêm bản thân rất có thể trở thành mục tiêu, anh lại từ bỏ ý định.

Anh uống một ngụm nước để bình tĩnh lại: “Tại sao cha mẹ anh lại đồng ý cho chúng ta ở bên nhau?”

Lệ Thanh Vanh: “Theo yêu cầu của tôi.”

Tạ Từ Ngưng dịch người sang bên cạnh vài phân: “Điều gì khiến anh yêu tôi say đắm vậy?”

Lệ Thanh Vanh nhìn anh chằm chằm, đến khi Tạ Từ Ngưng sắp không chịu đựng nổi nữa, y mới lên tiếng: “Đến giờ đi làm rồi.”

Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ rưỡi, Tạ Từ Ngưng vội vàng giải quyết nốt bát cháo còn lại, sau đó chạy như bay ra ngoài.

Trung tâm thành phố, ông chủ vẫn ngồi ở cửa hút thuốc như thường lệ, phớt lờ việc nhân viên đến muộn.

Tạ Từ Ngưng bắt đầu công việc thường ngày, lau nhà, đổ rác, sắp xếp kệ hàng.

Ông chủ dựa vào khung cửa, chậm rãi nói: “Tinh thần phấn chấn như vậy, xem ra là có thu hoạch rồi.”

Tạ Từ Ngưng qua loa đáp: “Cũng tạm.”

Ông chủ dập tắt tàn thuốc: “Cậu có tâm sự à?”

Tạ Từ Ngưng sắp xếp xong hàng hóa, bê ghế ngồi cạnh ông chủ: “Cha mẹ vợ tôi muốn đến ở vài ngày.”

Ông chủ: “Từ góc độ ở rể, cậu nên gọi là cha mẹ chồng thì đúng hơn.”

Tạ Từ Ngưng kiên trì quan điểm của mình, không chịu sửa lời: “Có lẽ cha vợ có chút hiểu lầm về tôi.”

Ông chủ hỏi thẳng: “Có thể dùng tiền giải quyết không?”

“Trước đây tôi từng viết cho ông ấy rất nhiều thư tình.”

“…”

Tạ Từ Ngưng: “Chỉ hận lúc đó còn bồng bột, nghĩ theo hướng tích cực thì có lẽ có thể kéo gần khoảng cách giữa các thành viên trong gia đình.”

Ông chủ nhìn anh một cách sâu xa, vỗ vai anh hai cái: “Tự lo liệu đi.”

Nói thì nói vậy, nhưng Tạ Từ Ngưng vẫn chọn hai món đồ trang sức cầu bình an làm quà.
« Chương TrướcChương Tiếp »