Chương 12-1: Mây mù

Cùng với tiếng gõ cửa của anh, âm thanh trên hành lang im bặt trong giây lát.

Tạ Từ Ngưng nghiêng đầu hỏi: “Anh đoán xem sẽ có đáp lại như thế nào?”

Không biết từ lúc nào Lệ Thanh Vanh đã rời khỏi xe lăn, y nằm thẳng lên giường, rõ ràng là không muốn giao tiếp với anh nữa.

Tạ Từ Ngưng chậm rãi di chuyển đến gần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh vừa uống sữa xong, phải đánh răng đấy.”

“…”

Đôi lông mày thanh tú khác với nam giới bình thường của Lệ Thanh Vanh dần nhíu lại, đó là dấu hiệu y đang nhẫn nhịn.

Tạ Từ Ngưng: “Anh có thể mở to đôi mắt to của mình ra nói chuyện với tôi được không?”

Câu nói này như bị không khí nuốt chửng, không có bất kỳ phản hồi nào, hơi thở của Lệ Thanh Vanh đều đều, tư thế ngủ rất an nhiên.

Bạn sẽ không bao giờ đánh thức được một người đang giả vờ ngủ.

Tạ Từ Ngưng vô cùng tin tưởng triết lý này.

Anh lén lút hé cửa, thứ đầu tiên bay vào là vài sợi tóc.

Anh rất muốn vén mái tóc dài của nữ quỷ ra để chiêm ngưỡng dung nhan thật sự của cô ta, nhưng sau một hồi tự cổ vũ tinh thần, anh vẫn chịu thua.

Nữ quỷ rất lịch sự, Tạ Từ Ngưng không ra ngoài, cô ta cũng không mạnh mẽ xông vào.

Anh ghé sát vào khe cửa, nhỏ giọng hỏi: “Sao không thấy quả bóng của cô đâu?”

Những sợi tóc quấn quanh cổ, Tạ Từ Ngưng tưởng tượng ra một cảnh tượng, chỉ cần nữ quỷ dùng sức một chút, đầu của anh sẽ bay phăng ngay lập tức.

“Chung cư Ngô Đồng.”

Tạ Từ Ngưng lạnh đến mức da tím tái, xoa xoa tay hòng sưởi ấm, nữ quỷ kia đã biến mất.

Anh đứng im một lúc, sau đó đi đến đầu giường Lệ Thanh Vanh: “Anh có nghe thấy cô ta vừa nói gì không?”

Lệ Thanh Vanh không nhúc nhích.

“Chung cư Ngô Đồng.” Tạ Từ Ngưng lẩm bẩm: “Sao lại có cái tên chung cư kỳ quái như vậy chứ, nghe thôi đã thấy rợn người rồi.”

Anh dùng ngón tay chọc chọc Lệ Thanh Vanh, xác định y không có phản ứng, bèn cẩn thận nằm xuống cạnh y: “Thật ra tôi thích phụ nữ…”

Trước khi sống lại, Tạ Từ Ngưng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ sống chung với một người đàn ông.

“Tôi tin anh cũng vậy.” Tạ Từ Ngưng nói: “Hai thằng đực rựa chen chúc trên một chiếc giường chắc cũng không có gì lạ nhỉ.”

Nhắm mắt chờ đợi hồi lâu mà không thấy bị ném xuống giường, Tạ Từ Ngưng yên tâm, anh nghiêng đầu, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Thời gian trôi qua, Lệ Thanh Vanh mở mắt ra, nếu Tạ Từ Ngưng còn tỉnh táo, có lẽ anh sẽ tắt ngúm ý định bám riết lấy y, bởi vì bị đôi mắt đen láy thâm trầm nhìn chằm chằm không chớp mắt cũng chẳng khác gì ở một mình trong phòng là mấy.

Ngày hôm sau, thứ đánh thức Tạ Từ Ngưng là tiếng chuông báo thức inh ỏi.

Khi anh mở mắt ra, nhìn trần nhà trống trơn và khung cảnh xa lạ, anh rơi vào ba phút suy tư về cuộc đời.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi khôi phục trí nhớ, Tạ Từ Ngưng quay đầu sang, bên cạnh trống không, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng giảm bớt sự ngại ngùng khi phải đối mặt với Lệ Thanh Vanh.

Không biết Lệ Thanh Vanh đã tỉnh từ lúc nào, y đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, lúc Tạ Từ Ngưng xuống lầu, Lệ Văn Hoắc vừa chạy bộ buổi sáng về, trên bộ đồ thể thao vẫn còn hơi ẩm, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lớp sương mù mỏng đã giăng kín.

Tạ Từ Ngưng rất nhạy cảm với sương mù, anh liếʍ đôi môi khô khốc, ngồi xuống đối diện Lệ Thanh Vanh.

Bữa sáng bắt đầu trong im lặng.

Lúc múc canh, Lệ Thanh Vanh đột nhiên nhíu mày, Lệ Văn Hoắc chú ý đến chi tiết này, hỏi: “Tay em bị sao vậy?”

“Ngủ bị trẹo.”

Lệ Văn Hoắc bật cười: “Đã lớn thế này rồi mà còn ngủ trẹo tay được sao?”

Lệ Thanh Vanh lạnh lùng liếc nhìn Tạ Từ Ngưng: “Bị bóng đè.”

“…”

Từ khi Tạ Từ Ngưng bước chân vào nhà họ Lệ, bầu không khí sẽ có lúc tự dưng trở nên vi diệu một cách khó hiểu.

Ví dụ như lúc này, đối mặt với sự chất vấn không tiếng động của Lệ Văn Hoắc, Tạ Từ Ngưng biện minh: “Tối qua trong tình huống đó, tôi chỉ đến tá túc nhờ phòng em trai anh một đêm thôi, xin đừng dùng ánh mắt hận thù như bị cướp chồng nhìn tôi.”

Lệ Văn Hoắc phớt lờ lời nói nhảm nhí của anh: “Hai người đã làm gì?”

Tạ Từ Ngưng đáp trả dõng dạc: “Cho dù muốn làm gì thì anh ta cũng lực bất tòng tâm.”

Nói xong, anh như trúng thuật định thân, từ từ liếc nhìn sắc mặt Lệ Thanh Vanh.

Là người khơi mào chủ đề, Lệ Văn Hoắc lau miệng đứng dậy trước khi Lệ Thanh Vanh kịp phán đoán: “Nay hơi vội, tôi đến công ty trước đây.”

Tạ Từ Ngưng mắng một câu hèn, sau đó nịnh nọt gắp chiếc bánh bao hoa quế cuối cùng vào bát Lệ Thanh Vanh: “Ăn nhiều một chút.”

Đây là loại bánh bao hoa quế mà Tạ Từ Ngưng thích nhất, có vị sữa, hình dáng cũng rất đáng yêu, Lệ Thanh Vanh nói: “Tôi có thể không so đo những lời cậu đã nói.”

Tạ Từ Ngưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Lệ Thanh Vanh đã tiếp tục hỏi: “Tại sao lại gắp cho tôi?”

Tạ Từ Ngưng ngẩn người… Tại sao ư? Chỉ là gắp thức ăn cho y thôi mà.

Lệ Thanh Vanh nhai kỹ nuốt chậm: “Cậu không phải là người biết nhún nhường để chuộc lỗi.”

Đối với những thứ mình thích, Tạ Từ Ngưng rất cố chấp, chắc chắn sẽ không nhường cho người khác.

Tạ Từ Ngưng mấp máy môi, Lệ Thanh Vanh lên tiếng trước khi anh kịp mở miệng: “Nói thật.”

“Nếu nói thật, anh có thể bỏ qua chuyện này sao?”

Lệ Thanh Vanh gật đầu.

“Tôi đang giảm cân, lần sau nữ quỷ đến, tôi sẽ đề cử anh cho cô ta.”

Nuôi Lệ Thanh Vanh béo trắng mập mạp, chẳng khác nào tự tạo thêm đường sống cho bản thân.

Lệ Thanh Vanh nhìn nửa chiếc bánh bao hoa quế còn lại trong đĩa, im lặng.

Tạ Từ Ngưng nhón chân đứng dậy, cố gắng không gây ra tiếng động: “À… Tôi đi làm đây.”

Nói xong, anh biến mất như một cơn lốc.

Quản gia bưng món tráng miệng sau bữa ăn đi đến, chỉ cảm thấy hoa mắt, sau khi chóng mặt, ông ta lên tiếng: “Sao trong nhà lại có lốc xoáy?”