Chương 9-1: Mây mù

Vụ án mạng năm năm trước, Tạ Từ Ngưng rõ hơn ai hết.

Cô gái xấu số tên là Lâm Tuệ, năm đó mới hai mươi mốt tuổi.

Duyên phận của Tạ Từ Ngưng và Lâm Tuệ phải ngược dòng từ rất nhiều năm về trước, khi đó trường học của Lâm Tuệ tổ chức hoạt động giúp đỡ lẫn nhau, cô ấy đã để lại một bức thư trong cuốn sách quyên góp, ngoài những lời động viên còn có vài nghìn tệ.

[Cuộc sống lắm gian truân, mong cậu đừng phí hoài năm tháng.]

Cuối thư còn vẽ thêm một khuôn mặt cười tinh nghịch, đồng thời để lại địa chỉ nhận thư, tỏ ý rằng nếu muốn thì có thể viết thư cho cô ấy bất cứ lúc nào.

Đó là một cô gái có trái tim vô cùng dịu dàng, tuy số tiền vài nghìn tệ không lớn, nhưng lúc đó đã giúp đỡ Tạ Từ Ngưng rất nhiều, sau này hai người trở thành bạn qua thư, Lâm Tuệ hơn anh ba tuổi, có thể đưa ra những lời khuyên chín chắn trong rất nhiều chuyện cho anh.

Vài tháng trước khi xảy ra chuyện, số lần Lâm Tuệ liên lạc với anh ngày càng ít đi, bức thư cuối cùng viết với nét chữ nghuệch ngoạc, giống như người viết nó đang rơi vào cảm xúc rối bời.

[Gần đây chị rất phiền lòng, muốn ra ngoài giải sầu, hay là chị đến tìm em được không?]

Mối quan hệ của Lâm Tuệ và người nhà không được tốt lắm, cha mẹ cô ấy là thương nhân, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, quan niệm sống của Lâm Tuệ và họ khác nhau, ngày thường cũng ít khi trò chuyện.

Tạ Từ Ngưng chỉ nghĩ là cô ấy lại cãi nhau với cha mẹ, nên đã an ủi vài câu trong thư trả lời, nói rõ Thiệu Sơn là vùng đất xa xôi hẻo lánh, không có danh lam thắng cảnh gì. Anh dự định thi đại học ở thành phố Thiên Hải, đến lúc đó gặp mặt nhau cũng chưa muộn.

Ước mơ của Tạ Từ Ngưng là thi vào trường cảnh sát, anh đã âm thầm chuẩn bị rất kỹ lưỡng, tuy cuộc sống rất túng quẫn, nhưng anh vẫn luôn ôm ấp hi vọng rất lớn với tương lai.

Bức thư đó mãi vẫn chưa nhận được hồi âm, Tạ Từ Ngưng cho rằng Lâm Tuệ đang giận mình, nhưng không lâu sau, anh nghe được tin dữ.

Những lời bàn tán tương tự xuất hiện khắp nơi…

"Thật đáng thương, còn trẻ như vậy."

"Số khổ."

"Nghe nói lúc chết mắt cô gái ấy vẫn mở trừng trừng."

...

Vô số lời bàn tán không dứt, dù có bịt tai lại cũng vô ích.

Đầu óc Tạ Từ Ngưng rơi vào trạng thái hỗn loạn, anh hoảng hốt đến đồn cảnh sát cung cấp manh mối, trên đường gặp tai nạn xe cộ, sống lay lắt trong trạng thái thực vật mấy năm trời.

Đó là một trạng thái vô cùng kỳ lạ, thi thoảng anh sẽ có ý thức, có thể nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài, cảm nhận được bác sĩ đang kiểm tra cho mình, chỉ là dù có cố gắng thế nào cũng không thể cử động được.

Trong bóng tối dài dằng dặc ấy, điều duy nhất có thể mong đợi chính là sự giải thoát.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, gia đình của người gây tai nạn lái xe trong lúc say rượu rất giàu có, sau khi gây tai nạn người đó cảm thấy rất hối hận, đã chi trả toàn bộ viện phí. Tình trạng sống dở chết dở của Tạ Từ Ngưng kéo dài suốt năm năm, trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, cuối cùng anh cũng nghe được tiếng thở dài của bác sĩ.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại mấy năm trước, có lẽ không ai có thể ngờ được bông hoa hữu nghị thời niên thiếu lại kết thành trái đắng.

Mùi hăng xộc vào mũi kí©h thí©ɧ mạnh mẽ thần kinh, Tạ Từ Ngưng bừng tỉnh, Giang Nữ Tử đang cầm một lọ thủy tinh trong suốt lắc lắc dưới mũi anh, mùi hương khiến người ta đau đầu.

Tạ Từ Ngưng vội vàng lùi lại một bước, bịt mũi lại.

Giang Nữ Tử: “Không biết tốt xấu, tôi còn tưởng cậu bị thứ gì đó nhập vào người chứ.”

Tạ Từ Ngưng mở cửa sổ ra, chỉ thiếu điều thò cả đầu ra ngoài: “Trong này đựng cái gì vậy, sao mà hôi thế?”

“Phân bò tinh chế.”

Nói xong, Giang Nữ Tử không để ý đến anh nữa, đi sang một bên bắt đầu chuẩn bị những món đồ kỳ quái.

Tạ Từ Ngưng hít sâu vài hơi, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh đi đến bên cạnh Lệ Thanh Vanh: “Anh thực sự tin vào chuyện chiêu hồn sao?”

Lệ Thanh Vanh nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đó khiến Tạ Từ Ngưng run sợ trong lòng.

Anh vẫn không thể hiểu được Lệ Thanh Vanh đang ấp ủ âm mưu gì, Giang Nữ Tử nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vác theo mấy túi lớn chuẩn bị xuất phát.

“Các người định chạy án đấy à?”

Giang Nữ Tử trừng mắt nhìn anh, mắng xối xả.

Lúc này vẫn chưa phải là đêm khuya, ba người kiên nhẫn chờ đợi thời gian trôi qua.

Âm thanh khác thường phá vỡ sự im lặng.

Lệ Thanh Vanh liếc nhìn Tạ Từ Ngưng, người sau bất đắc dĩ xòe tay: “Tôi đói.”

Lệ Thanh Vanh di chuyển vào phòng khách, cầm một quả táo nhét vào miệng anh.

Tạ Từ Ngưng ngơ ngác nhìn quả táo đỏ au.

Giang Nữ Tử tiến lại gần Lệ Thanh Vanh: “Nhìn bộ dạng ngây thơ chưa từng trải của cậu ta kìa, chỉ một quả táo mà đã cảm động đến mức này rồi.”

Tạ Từ Ngưng không nghe thấy lời thì thầm giữa hai bọn họ, anh lẩm bẩm: “Bạch Tuyết bị quả táo độc hại chết đấy.”

Giang Nữ Tử: “…”

Bụng anh kêu lên rồn rột, một mặt nhìn quả táo với ánh mắt thèm thuồng, một mặt lại không dám ăn.

Giang Nữ Tử im lặng quay đầu đi, dùng ánh mắt khó tả nhìn Lệ Thanh Vanh, người sau dường như đã quen với chứng hoang tưởng bị hại của Tạ Từ Ngưng, thản nhiên nói: “Người cho công chúa ăn táo là hoàng hậu.”

Tạ Từ Ngưng sững người.

Lệ Thanh Vanh: “Còn tôi là hoàng tử.”

Tạ Từ Ngưng búng tay: “Có lý, hoàng tử là anh hùng trong truyện cổ tích.”

Nói xong, anh bắt đầu gặm táo, phát ra tiếng rồm rộp như chuột gặm.

Giang Nữ Tử như bị sét đánh trúng: “Cuộc đối thoại của hai người khiến tôi nhớ đến mẹ tôi ở bệnh viện tâm thần.”

Lệ Thanh Vanh thờ ơ: “Cậu ta chỉ đang thể hiện khiếu hài hước tự cho là thú vị của mình thôi.”

Nghe vậy, Tạ Từ Ngưng mỉm cười, cố gắng thể hiện hình tượng anh zai đẹp trai dí dỏm.

Bỏ qua những lời nói sắc bén kia, Tạ Từ Ngưng sở hữu vẻ ngoài nho nhã, có thể dùng hai từ tao nhã để hình dung.

Giang Nữ Tử vì gương mặt này mà lựa chọn tạm tha cho anh.

Ăn táo xong, Tạ Từ Ngưng xem giờ trên điện thoại: “Hay là chúng ta xuất phát luôn đi, lái xe chậm một chút là được.”

Giang Nữ Tử nhìn lịch hồi lâu, thò đầu ra ngoài nhìn ánh trăng: “Hôm nay hơi có điềm.”

Tạ Từ Ngưng cảm thấy câu này rất quen tai, lần trước bị “bắt quả tang” ở khách sạn, Giang Nữ Tử cũng từng nói như vậy. Tuy không biết cô ta có bản lĩnh thật hay không, nhưng trong chuyện này lại rất linh nghiệm, anh không khỏi âm thầm suy nghĩ có nên tin một lần, không đi theo nữa hay không.

Sự tò mò cuối cùng đã đánh bại lý trí, Giang Nữ Tử vừa động, Tạ Từ Ngưng đã lẽo đẽo theo sau.

Ba người lấy hết can đảm, có tảng băng di động Lệ Thanh Vanh đi cùng, nỗi sợ hãi bóng tối của Tạ Từ Ngưng cũng giảm đi phần nào.