Chương 7-1: Mây mù

Sau khi cô gái xuống xe, trong xe chỉ còn lại sự im lặng đến ngột ngạt.

Tạ Từ Ngưng hối hận vì đã không chọn ngồi ghế phụ, ít ra còn có thể bật một bài hát để xua đi bầu không khí gượng gạo này.

“Anh cả, anh cũng về nhà sao?”

“Anh cả, anh ăn tối chưa?”



Anh bắt đầu tự làu bàu một mình.

Lệ Văn Hoắc nhíu mày: “Đừng gọi thân mật như vậy.”

Tạ Từ Ngưng nhìn những ánh đèn đường đã sáng lên ngoài cửa sổ, ngáp một cái: “Gọi gần gũi một chút, chung sống lâu ngày kiểu gì chẳng có tình cảm.”

Lệ Văn Hoắc còn chưa kịp bày tỏ thái độ chán ghét đối với lời nói mang đầy ẩn ý câu dẫn này, Tạ Từ Ngưng đã tiếp tục: “Cũng giống như nuôi chó vậy.”

“…”

Lệ Văn Hoắc chưa từng nghe thấy lời nói nào sỉ nhục như vậy, anh ta không thể nào thốt ra lời nào nặng hơn được nữa, cơn tức giận định phun ra đành phải nuốt ngược vào trong.

Xe sắp chạy đến biệt thự, ánh mắt Lệ Văn Hoắc chợt lóe lên, câu nói vừa rồi hình như không có chủ ngữ, rốt cuộc Tạ Từ Ngưng đang mắng mình hay là đang mắng bản thân?

Liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, Tạ Từ Ngưng cũng đang nhìn về phía này, bắt gặp ánh mắt của anh ta thì cười híp mắt nói: “Tiếng Hán thật là thâm sâu.”

Lệ Văn Hoắc: “Cậu dùng thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của Thanh Vanh?”

“Còn táo bạo hơn thế.” Tạ Từ Ngưng nói: “Vì không có giấy nên tôi đã rủ anh ấy ra nhà vệ sinh ở vùng ngoại ô.”

Gần đây thời tiết không tốt, trời tối sớm, chưa đến chín giờ, ngoại trừ quản gia ra mở cửa, không còn nhìn thấy bóng dáng người giúp việc nào khác.

Tạ Từ Ngưng trêu chọc: “Đây có được coi là trốn việc không?”

Lệ Văn Hoắc: “Làm tốt phận sự của cậu đi.”

Tạ Từ Ngưng suy nghĩ kỹ về vai trò của mình trong ‘gia đình’ này, ăn cùng, uống cùng, ngủ cùng đều không dính dáng gì đến anh, có khi cả ngày cũng chẳng gặp Lệ Thanh Vanh, những lời đồn thổi trong miệng điều dưỡng ở bệnh viện dần trở nên không đáng tin… Lệ Thanh Vanh kết hôn với anh không phải để tìm người chăm sóc.

Dưới ánh sáng lờ mờ, lớp sơn trắng bên ngoài biệt thự loang lổ những mảng tối sáng, Tạ Từ Ngưng nhìn những tia sáng hiếm hoi, trong mắt anh, cánh cửa chính giống như lối vào động Bàn Tơ, không biết bên trong có yêu ma quỷ quái gì đang ẩn nấp.

“Nói không chừng chúng ta đều đang sống chung với ma đấy.”

Lệ Văn Hoắc liếc nhìn anh: “Có sẵn một con ma ngay trước mắt rồi còn gì nữa.”

Bả vai Tạ Từ Ngưng run lên, trong nháy mắt tưởng rằng việc mình mượn xác hoàn hồn đã bị phát hiện.

Lệ Văn Hoắc thản nhiên nói: “Yêu tinh WC.”

“…”

Tạ Từ Ngưng có thể chịu đựng mọi lời lẽ bẩn thỉu, duy chỉ có việc bị gắn với nhà vệ sinh là không thể nào chấp nhận được.

Lệ Văn Hoắc xuống xe, khác với mọi khi, anh ta còn chủ động mở cửa cho Tạ Từ Ngưng: “Yêu quái, chúng ta đến rồi.”

“…”

Sau khi Lệ Văn Hoắc quay người bỏ đi, Tạ Từ Ngưng không nhịn được mà buột miệng chửi thề.

Ông chủ rất giữ lời hứa, tối đến đúng hẹn đã gửi tài liệu.

Người phụ nữ được gọi là ‘Giang bá vương’ này có tên thật rất cá tính, gọi là Giang Nữ Tử, ông chủ đã tổng hợp lại một số phi vụ mà cô ta từng thực hiện, với tư cách là đồng nghiệp, còn không quên giải mã thủ đoạn lừa đảo ở cuối cùng, tiện thể bôi nhọ thêm vài câu.

Tạ Từ Ngưng dựa vào đầu giường, dép lê lỏng lẻo trên chân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, lông mày anh vẫn không hề giãn ra, nếu như tài liệu không sai, bản chất của Giang Nữ Tử là một kẻ lừa đảo, nhưng Lệ Thanh Vanh là người thông minh như vậy, sao có thể dễ dàng bị lừa như thế?

Một cơn gió mạnh thổi qua, vài chiếc lá rụng xoay tròn ngoài cửa sổ, Tạ Từ Ngưng vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ.

Đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm, anh vừa mở cửa, mượn ánh sáng điện thoại nhìn xuống dưới lầu, thấy Lệ Văn Hoắc đang mặc áo khoác, xem chừng là chuẩn bị ra ngoài.

“Tôi phải đến công ty một chuyến,” Lệ Văn Hoắc chủ động lên tiếng nói chuyện với anh: “Chăm sóc em trai tôi cho tốt.”

Tạ Từ Ngưng xoay người định đi gõ cửa phòng Lệ Thanh Vanh.

Lệ Văn Hoắc: “Chăm sóc em ấy nghĩa là đừng làm phiền, đừng bám dai như đỉa.”

Tạ Từ Ngưng dừng bước, chưa kịp đáp lại, tiếng đóng cửa đã vang lên rõ ràng.

“Cầu dao điện ở đâu?” Anh hét lớn qua cánh cửa.

Lệ Thanh Vanh mở cửa bước ra: “Quản gia sẽ xử lý.”

Mới đây Tạ Từ Ngưng vừa nhìn thấy nữ quỷ ở gần đây: “Sẽ không có quỷ đột nhiên xuất hiện chứ?”

Lệ Thanh Vanh: “Cậu còn giống quỷ hơn.”

Dưới ánh đèn le lói của điện thoại, gương mặt Tạ Từ Ngưng trắng bệch.

“Hãy gọi tôi là yêu tinh WC.”

“…”

Tạ Từ Ngưng bĩu môi: “Biệt danh mà anh trai anh mới đặt cho tôi đấy.”

Dưới lầu vang lên tiếng sột soạt, quản gia xua tay: “Không phải vấn đề về cầu dao, khu vực này bị cúp điện.”

Lúc này chỉ có thể chờ đợi.

Quản gia: “Không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước.”

Lệ Thanh Vanh gật đầu.

Tạ Từ Ngưng hỏi ra thắc mắc canh cánh trong lòng bấy lâu nay: “Tại sao lại xây riêng một căn nhà nhỏ cho bọn họ ở?”

Lệ Thanh Vanh: “Biệt thự này có quỷ.”

Tạ Từ Ngưng sững sờ vài giây: “Không phải anh nói không có ma sao?”

Ánh mắt Lệ Thanh Vanh sắc bén: “Tôi chưa từng nói như vậy.”

Tạ Từ Ngưng nhớ rất rõ tối hôm đó lúc mình nói có quỷ thì y lại đáp do ngủ mơ nhìn nhầm.

Lệ Thanh Vanh như biết Tạ Từ Ngưng đang nghĩ gì, nói đầy ẩn ý: “Về phòng sớm đi, đêm còn dài.”