Phần quay diễn bên ngoài của Hứa Thanh Miểu, là cùng phối hợp diễn với nam chính, nam chính Kuliman đã từng hai lần nhâp được giải thưởng Kim Tượng, diễn xuất đương nhiên không thể nghi ngờ, lớn lên lại vô cùng cao lớn cường tráng, rất có mùi vị đàn ông.
Kuliman nhìn thấy Hứa Thanh Miểu tranh điểm xong, trong mắt lóe lên kinh diễm, chủ động đi tới nói chuyện với cậu.
Hứa Thanh Miểu vì để càng đầu nhập vào cảm xúc tốt hơn, trước khi quay không quá thích nói chuyện với người khác, nhưng Kuliman đã chủ động đi tới chào hỏi, cậu cũng không thể mất đi lễ phép, tùy tiện với anh ta vài câu.
Mục Phong đang nói chuyện với nhân viên công tác ở cách đó không xa, nhìn thấy hai người nói chuyện liền đi tới, Kuliman vô cùng nhiệt tình chào hỏi với anh, cảm xúc lấy lòng bộc lộ ra ngoài, Mục Phong có danh khí, ở nước A danh tiếng cũng rất vang dội, hơn nữa thị trường Hoa Hạ cũng là thị trường kiếm tiền lớn, cho dù là tự cho mình là tai to mặt lớn siêu phàm quốc tế, ở trước mặt tiền tài, cũng không hề do dự mà lựa chọn cúi đầu.
Mục Phong chào hỏi đơn giản với Kuliman, lại nói với Hứa Thanh Miểu vài câu, hỏi cậu trạng thái thế nào, Hứa Thanh Miểu nói cảm thấy mình không có vấn đề gì, anh mới rời đi bận chuyện khác.
“Cậu nói tiếng Hoa Hạ thật không tồi.” Kuliman vừa nãy nghe Hứa Thanh Miểu và Mục Phong dùng ngôn ngữ Hoa Hạ giao lưu, anh ta cũng óc thể nghe hiểu một chút.
Hứa Thanh Miểu có chút khó hiểu nhìn anh ta, “Tôi vốn dĩ là người Hoa Hạ.”
KuliMan kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cậu là người Hoa Hạ? Nhưng.....cậu thoạt nhìn, không giống mà.”
“Ồ, có thể là do trang điểm.” Trang điểm trên mặt mặc dù nhìn cậu có vẻ bệnh trạng tái nhợt, nhưng so với bộ dáng ban đầu của cậu càng sắc hơn, thoạt nhìn có chút giống người phương Tây, nếu không sao lại nói chuyện viên trang điểm nay vô cùng lợi hại.
“Tôi hai năm nay cũng chuyên môn mời thầy về dạy tiếng Hoa Hạ, nhưng học thì thật sự rất khó, thầy dậy tiếng Hoa Hạ của tôi nói, đại khái là vì tôi bình thường ít giao lưu với người Hoa Hạ.”
Sau khi nhân viên công tác ở phim trường đều chuẩn bị xong, đạo diễn điều hành đi qua làm chuẩn bị cho hai diễn viên.
Cảnh diễn này, chủ yếu là vai chính dựa vào trí thông minh, dũng khí và năng lực của mình, phá vỡ ảo ảnh, hơn nữa còn đối mặt chính diện với người tạo ra ảo cảnh, vai diễn nãy Hứa Thanh Miểu chủ yếu diễn, là cảm xúc sau khi bị nhân vật chinh đánh bại.
Kuliman sau khi nhập diễn khí thế rất cường đại, cảm xúc biểu hiện cũng rất đầy đủ, cùng diễn viên như vậy đối diễn, diễn viên diễn xuất bình thường cũng sẽ có áo lực trong lòng, có áp lực thì sẽ dễ dàng làm sai, cho dù là không xuất hiện lỗi, nếu như giữa các diễn viên diễn xuất quá chênh lệch, cũng sẽ làm cho toàn bộ cảnh diễn sẽ trở nên quái dị.
Nhưng Hứa Thanh Miểu không hề xuất hiện một chút sai lầm, diễn xuất của cậu cũng không có hình thành chênh lệch với Kuliman, chuyện này làm cho Kuliman đối diễn với cậu cảm thấy kinh ngạc, đạo diễn Feierlie ngồi sau màn hình ống kính, lúc này cũng không thể nói gì với diễn xuất của cậu, bởi vì thật sự không thể bắt bẻ ra chỗ nào không tốt.
Phần diễn vừa nãy từ những góc độ khác quay lại một lượt, Mục Phong nhìn Feierlie hỏi, “Anh cảm thấy thế nào?”
Feierlie phất phất tay, “Có lẽ là cậu đúng.”
“Có lẽ sao?” Mục Phong cười cười.
Cảnh diễn cuối cùng của Hứa Thanh Miểu là tự hủy diệt, nhân viên công tác lúc sắp xếp lại hiện trường mới, cậu tập trung tinh thần đầu nhập cảm xúc, đối với cậu mà nói, đây là cảnh diễn quan trọng nhất của bộ phim này.
Kuliman đã hoàn thành toàn bộ cảnh quay hôm nay rồi, anh ta hiện tại đã có thể đi tẩy trang về khách sạn nghỉ ngơi rồi, nhưng anh ta lại không hề rời đi, mà đứng một bên đợi nhìn Hứa Thanh Mộc quay cảnh cuối cùng.
Cảnh cuối cùng không có bất cứ lời thoại nào, toàn bộ đều dựa vào biểu tình và động tác để hoàn thành, Hứa Thanh Miểu sau khi nhập diễn đã tản ra khí tràng tuyệt vọng, làm quay phim và nhân viên công tác đều chịu ảnh hưởng, trong lòng không tự chủ được mà trầm xuống, không cần bất cứ ngôn ngữ nào giải thích, tất cả những người đứng nhìn đều là gương mặt cậu, nhìn ra được biến hóa từ bi thương đến giải thoát.
“Mục, tôi nghĩ tôi không thể không thừa nhận, ánh mắt của cậu tỷ lệ thuận với năng lực của cậu, cậu ấy là một diễn viên ưu tú, hơn nữa sau này nhất định còn có không gian tiến bộ, nói thật, tôi có chút mong chờ lần tiếp theo có thể hợp tác rồi.” Feierlie cố chấp cuối cùng cam tâm tình nguyện thừa nhận ánh mắt lựa chọn diễn viên của Mục Phong, và diễn xuất của Hứa Thanh Miểu.
Hứa Tranh Miểu đi tẩy trang rồi thay quần áo của mình, đang chuẩn bị rời đi, đã bị Kuliman cũng vừa tẩy trang xong gọi lại.
Kuliman nhìn Hứa Thanh Miểu tẩy trang xong, mặc dù cùng với người kinh diễm vừa nãy có chút bất đồng, nhưng Hứa Thanh Miểu lúc này, làm cho anh ta nhớ lại một câu thành ngữ mà giáo viên tiếng Hoa Hạ dạy cho anh ta, gương mặt như trăng mùa thu, là nói hình dung diện mạo và khí chất của phụ nữ, giống như trăng sáng mùa thu, rực rỡ thanh khiết, quạnh quẽ cao quý, nhưng anh ta cảm thấy thành ngữ này, dùng trên người Hứa Thanh Miểu, đồng dạng rất thích hợp.
Hứa Thanh Miểu nhìn anh ta nhìn chằm chằm mình, cũng không nói gì, chỉ có thể chủ động hỏi, “Có chuyện?”
“Ồ, đúng vậy.” Kuliman hồi thần nói, “Có thể cho tôi số điện thoại của cậu không, chúng ta bình thường có thể giao lưu giao lưu, tôi cảm thấy như vậy có thể năng cao trình độ ngôn ngữ Hoa Hạ của tôi.”
Hứa Thanh Miểu không có lập tức trả lời, cậu đang cân nhắc là trực tiếp từ chối, hay là uyển chuyển từ chối, có điều cậu còn chưa kịp đưa ra quyết định, bởi vì cậu vừa mới cân nhắc 2 giây, đã nghe Mục Phong gọi cậu, đúng lúc cậu cũng bớt việc, liền xoay người đi về phía Mục Phong.
“Mấy cảnh diễn của cậu biểu hiện rất không tồi, không làm tôi thất vọng, cũng không làm tôi mất mặt.” Mục Phong nhìn Hứa Thanh Miểu nói.
“Cảm ơn đạo diễn Mục cho tôi cơ hội lần này.” Hứa Thanh Miểu là thật lòng cảm thấy biết ơn, mặc dù nói đây chỉ là một vai diễn pháo hôi, nhưng đây là vai diễn chính thức đầu tiên sau khi cậu trùng sinh, có thể diễn ở một đoàn phim như vậy, cậu cảm thấy cậu rất may mắn.
“Hửm?” Mục Phong cười như không cười nhìn cậu.
“......Cảm ơn chú Mục đã cho tôi cơ hội lần này.” Hứa Thanh Miểu lặp lại lần nữa.
“Ngoan.” Mục Phong đưa tay xoa xoa đầu cậu.
Hứa Thanh Miểu có chút cạn lời khi Mục Phong coi cậu là đứa con nít, có điều....., cậu hình như không hề chán ghét sự đυ.ng chạm này.
“Chuẩn bị khi nào về nước?” Mục Phong hỏi.
“Đầu năm sau, tôi chỉ định ở đây một năm.”
Mục Phong gật đầu, nghĩ tới những lời Flanklin từng nói, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, kỳ thật vai diễn này không phải là không có người lựa chọn thích hợp khác, nhưng anh vẫn kiên trì dùng Hứa Thanh Miểu, chính là muốn chứng minh, cậu có phải là thật sự như Flanklin nói không, có thể đặt được 80% yêu cầu trong lòng anh không, mặc dù đã đặt được bước đầu xác nhận, nhưng sau đó sợ là khó có thể tiến thêm một bước chứng thực.
Về đến khách sạn, Dương Lỗi giúp Hứa Thanh Miểu thu đọn đồ chuẩn bị rời đi, mà Hứa Thanh Miểu lại luôn nghĩ tới lúc ở phim trường khi nãy, ánh mắt Mục Phong nhìn cậu lộ ra cảm xúc tiếc nuối, cậu rất nghi hoặc, rõ ràng anh nói biểu hiện của cậu không tồi không làm anh thất vọng không phải sao? Vậy anh rốt cuộc là đang tiếc nuối cái gì?
Là diễn xuất của cậu có vấn đề? Hay là vai diễn này không nên diễn như vậy? Nếu như là cậu có chỗ nào không làm tốt, tại sao lại không trực tiếp nói với cậu? Như vậy cậu cũng có thể nghĩ cách thay đổi và bổ sung.
“Thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Dương Lỗi đứng một bên nhìn Hứa Thanh Miểu phát ngốc.
“Ừm.”
Sau khi về nhà, Hứa Thanh Miểu còn đang rối rắm, cậu không ngừng nhớ lại, quá trình diễn xuất của cậu, rốt cuộc là xuất hiện vấn đề ở đâu, thẳng đến khi Dương Lỗi đã về nước, cậu cũng chưa nghĩ ra nổi.
Thời gian Hứa Thanh Miểu tiến tổ quá ngắn, cũng chỉ là mấy ngày mà thôi, sau khi về lại bắt đầu cuộc sống đi học và dưỡng sinh, có điều có chút bất đồng với trước đây, cậu hiện tại không cần giảm cân, mà lại tăng cân trở lại, cậu chuẩn bị bù lại số cân đã giảm trước đó khi tiến tổ.
Cậu lại đăng vài tấm ảnh chụp selfie và một vài ảnh món ăn, sau đó còn có dòng chữ đi kèm: Không cẩn thận gầy quá mức rồi, chuẩn bị lấy lại.
Sau đó dưới bình luận lập tử bùng nổ.
--- A! A! A! Không cẩn thận gầy quá mức là cái gì, tôi cũng muốn làm được!!! --- thật không ngờ cậu lại là người như vậy, đây rõ ràng là khoe khoang, khoe khoang một cách trần trụi.
--- cậu không thể gầy một mình, lại vứt bỏ đám mập ú chúng tôi ở một bên không quản, nửa đêm còn đăng ảnh đồ ăn, cậu muốn chúng tôi người đói bụng giảm cân sống thế nào? --- đây căn bản là kéo thù hận, hơn nữa cậu đã thành công rồi, tôi hận cậu, tôi hận cậu, tôi hận cậu!
--- Tôi vốn dĩ cho rằng cậu là niềm kiêu ngạo của giới mập ú chúng tôi, thật không ngờ cậu lại là gián điệp của giới người gầy phái tới, các anh em chị em còn mập ú, lúc này còn không vây đến còn đợi lúc nào, mọi người xông lên!!!