“Hứa Thanh Miểu.”
Hứa Thanh Miểu đang thu dọn đồ nghe thấy người gọi tên mình, quay người lạ, lập tức sửng sốt, “Đạo diễn Mục?”
Trong lòng Hứa Thanh Miểu rất nghi hoặc, người này sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn chủ động nói chuyện với cậu.
“Tôi vừa nãy nhìn thấy các cậu diễn tập kịch nói, cậu diễn rất không tồi.” Ánh mắt Mục Phong dừng trên mặt Hứa Thanh Miểu, đột nhiên nghĩ đến lần này không phải là lần đầu tiên anh gặp Hứa Thanh Miểu, nhưng hiện tại đã khác với tiểu nam hài trong trí nhớ của anh, mặc dù anh có trí nhớ rất tốt, nhưng lại không có cách nào đem hai người hợp lại thành một.
Hứa Đình trước kia cũng đã từng đóng phim của Mục Phong đạo diễn, lúc đó Hứa Thanh Miêu còn chưa đến 10 tuổi đến phim trường tham ban Hứa Đình, Hứa Tình nói cậu chào anh, cậu liền dán ra phía sau Hứa Đình nhỏ giọng gọi chú Mục Phong, kỳ thật lúc đó Mục Phong cũng mới chỉ 20 tuổi.
“Cảm ơn đạo diễn Mục,” có thể được Mục Phong khen ngợi, nói thật trong lòng cậu còn rất vui vẻ, bởi vì Mục Phong có yêu cầu rất nghiêm khắc với diễn viên, là nổi tiếng nghiêm khắc.
Cậu cũng từ ký ức của thân thể này, nhớ đến chuyện lúc nhỏ Hứa Thanh Miểu gặp Mục Phong, lúc đó Hứa Thanh Miểu không chỉ lớn lên giống tiểu nữ sinh, tính cách còn vô cùng thẹn thùng nhát gan, Hứa Thanh Miểu chính mắt nhìn thấy Mục Phong giáo huấn hai diễn viên có danh tiếng năm đó đến mức đầu cũng không ngẩng lên nổi, trong lòng vô cùng sợ Mục Phong.
“Không cần khách khí, tôi nhớ cậu trước đây gọi tôi là chú.” Khóe miệng Mục Phong mang theo ý cười, anh bình thường rất ít khi nói đùa với người khác, hiện tại lại không nhịn được mà chiếm tiện nghi của cậu.
“Cảm ơn chú Mục.” Hứa Thanh Miểu ngược lại cũng không ngại bại anh lấy thân phận chiếm tiện nghi, huống hồ luận theo bối phận, anh và Hứa Đình là cùng một lứa, lại lớn hơn cậu hơn 10 tuổi, gọi một tiếng chú cũng không sao cả, hơn nữa Mục Phong là một cái đùi thô to, nếu như có thể ôm lấy, sau này có thể giúp cậu tránh rất nhiều phiền phức.
Mục Phong vốn dĩ chỉ là mang ý cười nơi khóe miệng, lại bị tiếng chú này của cậu gọi mà thật sự cười lên, anh lấy ra một tấm danh thϊếp, bên trên viết địa chỉ mà ngày tháng, đưa cho Hứa Thanh Miểu, “Tôi bây giờ đang chuẩn bị quay một bộ phim, còn vài nhân vật phụ vẫn chưa chọn được, nếu như cậu thấy hứng thú, cứ theo thời gian và địa chỉ viết trên đó mà đến casting.”
Hứa Thanh Miểu cầm danh thϊếp ngây người, chuyện Mục Phong đến nước A quay phim cũng không phải là bí mật gì, cậu từ trên tin tức và internet, cũng biết được một vài tin tức liên quan, nếu như cậu nhớ không nhầm, lần này anh muốn quay là một bộ phim huyền huyễn IP lớn về phương Tây, trong này có vai diễn thích hợp với cậu sao?
Về đến nơi ở, Hứa Thanh Mộc lập tức lên mạng tìm kiến nội dung liên quan đến bộ phim này, bộ phim này là cải biên từ thần thoại phương Tây, tên là [Truyền thuyết thánh cảnh].
Bộ phim này là cho tập đoàn Mục thị đầu tư, do công ty điện ảnh Quang Hoa dưới trướng tập đoàn Mục thị, hợp tác quay phim với công ty điện ảnh Đế Tư Đốn ở nước A.
Hứa Thanh Miểu đăng nhập trang web, nhìn thấy đội hình diễn viên đã xác nhận, không nhịn được mà muốn huýt sáo, tập đoàn Mục thị quả nhiên là giàu có, lần này mới không ít ngôi sao quốc tế lớn, hơn nữa còn do Mục Phong và đạo diễn quốc tế nổi danh Feierli, cùng đảm nhiệm tổng đạo diễn.
Mục Phong không chỉ là vô cùng nổi tiếng ở trong nước, đồng dạng cũng là đạo diễn lớn nổi tiếng quốc tế, hơn nữa anh còn có một thân phận khác, đó là em trai ruột của đổng sự trưởng tập đoàn Mục Thị - Mục nhị thiếu gia, người khác quay phim, hoặc ít hoặc nhiều đều là vì danh vì lợi, nhưng Mục Phong quay phim, đơn thuần là vì thảo mãn sở thích, vì danh, anh không hiếm lạ, vì lợi, thân là nhị thiếu gia một trong hai cổ đông của tập đoàn Mục thị xưa này không thiếu tiền, nhưng mặc dù anh không thiếu tiền, những mỗi lần anh quay một bộ phim đều kiếm được rất nhiều tiền, thật sự là người với người tức chết người.
Lúc cậu còn là Sở Minh, trong lòng đã rất kính phục Mục Phong, thường xuyên sẽ phân tích phim của anh, cảm thấy anh là một đạo diễn vô cùng có tài hoa, có lúc anh cũng sẽ nghĩ, nếu như những kịch bản cậu sáng tác ra, được Mục Phong tiến hành quay dựng, nói không chừng càng có hiệu quả tốt hơn.
Cậu hiện tại đang bắt đầu viết lại những kịch bản đã bị cậu xóa mất, bởi vì cậu cần đem phong cách đã hình thành trước đây thay đổi hoàn toàn, bao gồm cả thói quen dùng ngữ khí dùng câu từ đều phải thay đổi, quá trình này có chút gian nan, nhưng cậu tuyệt đối không thể để sau khi viết kịch bản ra, lại có người nói cậu mô phỏng phong cách của Trương Duyên Lâm, mặc dù những kịch bản đề tên Trương Duyên Lâm đều là do cậu viết, nhưng người khác lại không hề hay biết.
Đợi cậu viết lại kịch bản xong, cậu hy vọng có cơ hội hợp tác với Mục Phong, có điều trước lúc đó, cậu phải chứng minh với càng nhiều người, cậu có diễn xuất, hơn nữa là còn đủ ưu tú.
Mấy ngày sau, Hứa Thanh Miểu đến casting theo ngày ghi trên tấm danh thϊếp, địa điểm casting là một khách sạn ở trung tâm thành phố, cậu được người của khách sạn dẫn đến tầng 15, đợi ở bên ngoài phòng hội nghị, đã có mười mấy người ngồi đợi.
Bên cạnh còn có nhân viên công tác đang đứng, có vài người là người Hoa Hạ, Hứa Thanh Miểu sau khi nói mục đích đến của mình với bọn họ, mấy người đó đều kinh ngạc nhìn cậu một cái, lại không nói gì nhiều, cầm một đoạn kịch bản đưa cho cậu.
Hứa Thanh Miểu trước khi đến đã tìm hiểu nhân vật cậu muốn casting, nhân vật này tên là Radhi, là một nhân vật tuyệt đối là bi kịch.
Với nguyên nhân mà Mục Phong để cậu đến casting, lúc đầu cậu còn rất nghi hoặc, bởi vì dù sao một bộ phim cải biên thần thoại phương Tây, mà lại có gương mặt phương Đông, xuất hiện trong bộ phim lẽ nào không thấy kỳ lạ sao? Giống như phim võ hiệp của Hoa Hạ, đột nhiên xuất hiện một người phương Tây tóc vàng mắt xanh mũi cao, sẽ vô cùng quái dị không phải sao?
Có điều nếu như Mục Phong đã để cậu đến, chắc chắn có lý do của anh, cậu cảm thấy có lẽ có liên quan đến buổi diễn tập hôm đó của cậu, nếu như cậu thật sự có thể thông qua casting, vậy đối với cậu mà nói là một cơ hội rất tốt.
Lúc Hứa Thanh Miểu đang đọc kịch bản, một thanh niên tóc vàng ngồi ở sô pha đối diện cậu, lúc nhìn thấy cậu, nhỏ giọng nói với thanh niên tóc nâu bên cạnh vài câu, thanh niên tóc nâu kia ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Miểu, trong mắt tràn ngập kinh thường, còn phát ra tiếng cười châm chọc
Hứa Thanh Miễu ngồi đối diện người nọ cũng chỉ hai ba mét, rất khó không chú ý đến động tĩnh của bọn họ, nhưng cậu chỉ ngẩng lên nhìn một cái, hoàn toàn không có ý để tâm đến bọn họ.
Thanh niên tóc vàng này cậu có biết, tên là Jackson, hắn là bạn học cùng lớp biểu diễn với cậu, diễn vai nhân vật phụ của vài bộ phim, cũng tính là có chút danh tiếng nhỏ, bình thường lúc đi học, thầy Flanlkin vẫn luôn khen ngợi Hứa Thanh Miểu, cho nên Jackson vẫn luôn nhìn cậu không thuận mắt, thái độ cũng rất không tốt.
Chính là dưới tình huống như vậy, đối với sự khiêu kích của bọn họ, Hứa Thanh Miểu căn bản không tính để ý đến, nhưng cậu không để ý đến người ta, lại cũng không ngăn được có người cố ý đến trêu chọc cậu.
“Hêy, tôi nói, cậu dường như đi nhầm chỗ rồi, mời cậu rời đi.” Thanh niên tóc nâu đi đến trước mặt Hứa Thanh Miểu, thái độ rất kiêu ngạo.
“Tôi có đi nhầm chỗ hay không thì có liên quan gì đến cậu? Cậu là nhân viên công tác ở đây à?” Hứa Thanh Miểu đặt kịch bản đã ghi nhớ sang một bên, nhìn đối phương hỏi ngược lại.
“Nhìn những người xung quanh cậu đi, cậu hẳn là nên biết, cậu đến đây, là tự rước lấy nhục.”
Toàn bộ sảnh đợi, trừ nhân viên công tác đứng bên cạnh, chỉ có Hứa Thanh Miểu là một người phương Đông đến casting, cho nên lời đối phương nói vô cùng rõ ràng.
“Tôi có phải là tự rước lấy nhục hay không, cậu không có tư cách đánh giá.” Hứa Thanh Miểu mặt vô biểu tình nói.
“Tôi không có tư cách? Vậy cậu cảm thấy ai có tư cách.” Thanh niên tóc nâu trên mặt đầy châm chọc, cố ý hỏi.
Hứa Thanh Miểu lười để ý đến hắn, lúc này nếu như cậu tiếp tục tranh chấp với đối phương, cho dù chủ động gây chuyện không phải là cậu, cậu cũng có thể không có cách nào tham gia casting.
Thái độ làm lơ của Hứa Thanh Miểu ngược lại chọc giận thanh niên tóc nâu, hắn duỗi tay muốn nắm lấy cổ áo Hứa Thanh Miểu, Hứa Thanh Miểu nhanh chóng đứng dậy trốn sang một bên, duỗi chân nhanh chóng mà có lực ngáng dưới chân hắn một cái, hắn lập tức bổ nhào lên sô pha, đến chính hắn còn chưa phản ứng lại là có chuyện gì.
Thanh niên tóc nâu bởi vì ở xấu mặt ở trước mặt mọi người mà thẹn quá hóa giận, lập tức đứng lên vung nắm đấm về phía Hứa Thanh Miểu, đã bị mấy nhân viên công tác đo tới liên thủ ngăn lại, không thể đυ.ng vào Hứa Thanh Miểu.
“Vị tiên sinh này, mời anh bình tĩnh một chút, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ.” Một nhân viên nghiêm túc nói với thanh niên tóc nâu còn muốn đánh về phía Hứa Thanh Miểu.
Lúc này, Mục Phong và vị đạo diễn khác Feierli dẫn theo mấy người trợ lý đi vào.
“Đây là đang làm cái gì?” Mục Phong hỏi.
Nhân viên công tác vừa nhìn thấy Mục Phong, lập tức đi tới, thái đội cũng kính mà khách quan nói lại toàn bộ quá trình vừa nãy, có điều bọn họ đều chỉ nhìn thấy thanh niên tóc nâu tìm Hứa Thanh Miểu gây phiền phức, không có nhìn thấy động tác ngáng chân ngã thanh niên tóc nâu của Hứa Thanh Miểu.
Mục Phong nói với nhân viên công tác, “Gọi bảo vệ kéo người này ra ngoài.”
“Vâng, Mục đổng.”
Bảo vệ khách sạn rất nhanh đã đi vào muốn kéo thanh niên tóc nâu đi, thanh niên tóc nâu lại phẫn nộ nhìn Mục Phong nói, “Anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”
Mục Phong nói, “Dựa vào tôi là nhà đầu tư và đạo diễn của bộ phim này.”
Lúc thanh niên tóc nâu bị bảo vệ kéo đi, trong miệng còn mắng những lời khó nghe, Mục Phong vẫn mặt vô biểu tình như cũ, nhưng trong mắt lại có ý lạnh lướt qua, nếu như ở đây có người quen thuộc với anh, thì sẽ biết người này có dấu hiệu gặp xui xẻo.
Mục Phong nhìn Hứa Thanh Miểu một cái, rồi cùng đạo diễn Feierli đi vào phòng hội nghị, casting chính thức bắt đầu.
Quá trình casting không dài, nội dung cũng không hề phức tạp, hai vị đạo diễn đều là những người bận rộn, mặc dù là lựa chọn vai phụ bọn họ cũng rất coi trọng, nhưng đối với những người vừa nhìn đã biết là không phù hợp, bọn họ không muốn lãng phí một chút thời gian.
Hứa Thanh Miểu dựa theo hiểu biết của mình với vai diễn, và yêu cầu của hai vị đạo diễn hoàn thành casting, kết quả thế nào cậu cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao quyền quyết định cũng không nằm trong tay cậu.
Mà casting chủ yếu là nhìn xem bạn có phù hợp với hình tượng nhân vật này không, thật sự chỉ sự vào mấy phút, mấy câu thoại, đã có thể làm cho đạo diễn nhận định vai diễn này nhất định phải là bạn, mặc dù cũng không phải không có, nhưng thật sự chỉ là rất ít.
Hai vị đạo diễn, lại bởi vì nhân vật Hứa Thanh Miểu casting mà có ý kiến khác nhau, mà sinh ra tranh chấp.
“Tôi thừa nhận, cậu ta là người casting tốt nhất trong những người đến, nhưng cậu ta là người phương Đông, mặc dù cậu ta lớn lên không tồi, nhưng mặc kệ là thế nào thì cũng chỉ là một gương mặt phương Đông, một gương mặt như vậy không nên xuất hiện trong bộ phim mà chúng ta hiện tại đang chuẩn bị quay, nếu như bộ phim này là điện ảnh đô thị hoặc là điện ảnh hài, thậm chí là phim khoa học viễn tưởng, với màn casting mà nói, xuất hiện một gương mặt phương Đông là vai phụ cũng là chuyện thường tình, nhưng cậu phải biết, chúng ta là điện ảnh cải biên từ thần thoại phương Tây.”
Feierli thật không ngờ anh ta và Mục Phong lại có ý kiến khác lớn như vậy, xuất hiện ở vấn đề này, trước đây anh ta luôn cho rằng, Mục Phong là một đạo diễn vô cùng chuyên nghiệp và có nguyên tắc, nhưng thật không ngờ Mục Phong lại sẽ phạm một sai lầm như vậy, nếu như Mục Phong quyết giữ ý mình, bộ phim này có rất có thể vì vậy mà bị hủy, phần đất diễn của vai phụ này mặc dù không hề nhiều, nhưng lại có tác dụng vô cùng quan trọng với toàn bộ tình tiết bộ phim, sau khi quay xong, là không có cách nào cut bỏ.
“Đừng kích động Feierle, tôi cảm thấy diễn xuất của cậu ấy có thể làm được, không để cho khác giả chú ý đến cậu ấy là người phương Đông hay phương Tây, còn về những thứ khác, chuyên viên trang điểm có thể hoàn thành.” Mục Phong mặc dù ngữ khí chắc chắn, nhưng kỳ thật trong lòng anh cũng không thể 100% chắc chắn Hứa Thanh Miểu có thể thật sự làm được không, nhưng anh muốn cược một phen, không chỉ vì Flanklin hết lời khen ngợi diễn xuất của cậu, quan trọng nhất là, anh tin vào mắt nhìn ngươi của anh.
“Mục, mặc dù cậu là nhà đầu tư, nhưng tôi vì bộ phim này, cũng đầu tư vào thời gian và tâm huyết lớn, cho nên hy vọng cậu đừng hủy hoại nó.” Feierlie ngữ khí kính trọng lại khẩn thiết.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cho bộ phim này bị hủy hoại, xin hãy tin tưởng tôi.” Mục Phong đảm bảo nói.