Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Tốt Nhất Để Trở Thành Ngôi Sao

Chương 15: Lộ tẩy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy trợ lý cùng Hứa Thanh Miêu đến bờ sông, nước sông không sâu, còn không đến đầu gối, giữa sông có máy quay nổi lên, bên cạnh còn đứng không ít nhân viên công tác.

Hứa Thanh Miểu leo lên con ngựa vừa nãy, thầy chỉ dạy dắt ngựa đến vị trí giữa sống đã chỉ định, trước khi đạo diễn hô chuẩn bị, mã sư vẫn luôn dắt ngựa, không để cho ngựa đi loạn trong nước.

Bên cạnh còn có không ít nhân viên công tác đứng nơi ống kính không quay tới, sau khi Hứa Thanh Miểu rơi xuống nước, bọn họ có thể nhanh chóng xong tới, không để ngựa giẫm phải cậu.

“Hiện trường chuẩn bị.” Bộ đàm của đạo diễn điều hành truyền đến giọng nói của Lưu Trạm.

“Hiện trường chuẩn bị!” Đạo diễn điều hành lớn tiến câu lên, “Dọn dẹp hiện trường! Tất cả nhân viên đều lùi về nơi ống kính không quay được, động tác nhanh lên!”

Hứa Thanh Miểu cầm chặt dây cương, cơ thể nghiêng nhẹ về phía trước, làm ra động tác chuẩn bị bay lên không trung.

“Chuẩn bị, bắt đầu!”

Hứa Thanh Miểu nhanh chóng xoay người từ trên ngựa rơi xuống nước, cậu hiện tại chỉ cần quay cảnh rơi xuống nước, sau khi rơi xuống nước, vì tránh cho vó ngựa giẫm lên, phải nhanh chóng lăn sang một bên, động tác có đẹp hay không cũng không sao, dù sao sau này quay bổ sung sẽ tiến hành cắt nối cảnh rơi xuống nước.

Hứa Thanh Miểu vừa rơi xuống nước, mã sư và nhân viên công tác đứng phía sau ông kính lập tức chạy tới, mã sư dắt ngưa đang giẫm móng vuốt loạn xạ sang một bên, nhân viên công tác nhanh chóng dìu Hứa Thanh Miểu từ trong nước lên, hỏi xem cậu có bị thương hay không.

Tiểu Lưu và mấy trợ lý vẫn luôn đứng trên bờ nhìn, Hứa Thanh Miểu lại từ các góc độ khác quay mấy lần cảnh rơi xuống nước, Tiêu Lưu mấy lần đều cho rằng vó ngựa sẽ giẫm lên người Hứa Thanh Miểu, nhưng mỗi lần đều bị cậu linh hoạt xoay người tránh được.

Không phải nói tay chân tê dại toàn thân không có lực sao? Mỗi lần ngã sao lại có thể linh hoạt như vậy, lẽ nào thứ Hứa Thanh Miểu uống vào không có hiệu quả?

Tiểu Lưu một mình đứng đờ căng thẳng nữa ngày, Hứa Thanh Miểu một chút chuyện cũng không có, hơn nữa còn quay xong cảnh rơi xuống nước quay lên bờ rồi.

Hôm nay Hứa Thanh Miểu chỉ có mấy cảnh quay, diễn cảnh bị người truy đuổi rơi xuống nước, người truy đuổi sắp đuổi theo gϊếŧ hắn, vai chính là thế tử Tấn Vương đuổi tới cứu người.

Chuyên viên trang điểm và y phục vây lại, chế tạo một vết máu đỏ sau bả vai Hứa Thanh Miểu, lại đem hai phần ba mũi tên cố định lên y phục của cậu.

Vai chính Triệu Chấn Viên mặc y phục diễn cùng vài trợ lý của anh cũng đã đi tới, đây là cảnh đối diễn của hai người.

Trên người Hứa Thanh Miễu hầu hết đều bị ướt, tóc và trên mặt đều có nước, nhưng cảnh tiếp theo chính là cần cậu có dáng vẻ như vậy, chuyên viên trang điểm còn lo lắng cậu đứng đợi ở bên cạnh nhân viên bố trí hiện trường, nước trên tóc sẽ bị khô, lại phun cho cậu một chút.

Hai người đứng ở vị trí chỉ định xong, một chút lời kịch đối trước cũng không có, trực tiếp bắt đầu luôn.

“Diễn Chi! Ngươi không sao chứ?” Triệu Chấn Viễn bước nhanh tới bên cạnh Hứa Thanh Miểu, gương mặt gương nghị lộ ra biểu tình quan tâm.

“Đa tạ thế tử điện hạ ra tay tương cứu.” Hứa Thanh Miểu hành lễ với anh ta.

“Diễn Chi hà tất phải đa lễ.” Triệu Chấn Viễn giơ tay đỡ hờ.

Lưu Trạm ngồi sau mấy cái màn hình, trong ánh mắt không nhịn được lộ ra tán thưởng, Hứa Thanh Miểu không hổ là người có thể được Mục Phong đích thân tiến cử, diễn xuất quả thật không có chỗ nào bắt bẻ.

Cảnh giới cao nhất của diễn xuất, là đem toàn bộ hòa dung hòa vào nhân vật, để cho khán giả quên đi dáng vẻ trước đó của minh, cảm thấy nhân vật này chính là sinh ra để cho bạn, mà không phải là đang cảm thấy bạn đang diễn.

Vai diễn này của Hứa Thanh Miểu, là nhân vật sinh ra rong đại gia tộc thư gia thế hệ truyền thế hệ, có được khí khái thanh cao cùng giáo dưỡng tốt đẹp, cho dù gia tộc bị diệt, bị người truy gϊếŧ, nhưng cũng biểu hiện ra một mặt tuy gặp nạn mà không chán nản.

Y phục bị ướt nhẹp, trên tóc còn dính nước, lại không hề làm cho người ta cảm thấy cậu chật vật bất kham, phong độ Hứa Thanh Miểu đem đến cho nhân vật quả đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Lưu Trạm sau khi chuyển cảnh, nhân viên công tác nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.

Cảnh tiếp theo của Hứa Thanh Miểu là vào hai ngày sau, cho nên cậu không cần cùng chuyển nơi quay phim, lập tức thay y phục ướt ra, là có thể về khách sạn nghỉ ngơi.

“Thế nào? Vừa nãy có bị thương không?” Lưu Trạm nhân lúc nhân viên thu dọn đồ đặc, đi qua hỏi thăm trấn an Hứa Thanh Miểu, dù sao anh ta cũng chịu ủy thác của người khác, còn đã nhận nhân tình của người ta trước.

“Không sao, không có bị thương chỗ nào.” Hứa Thanh Miệng hoạt động thân thể một chút, không cảm thấy bị đau ở chỗ nào.

“Nếu như bị thương nhất định phải nói ra, đừng cậy mạnh.”

“Đã biết, cảm ơn đạo diễn.”

Phó đạo diễn đi qua tìm Lưu Trạm đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, có chút kinh ngạc sửng sốt, đạo diễn Lưu xưa nay lửa giận lớn, hơn nữa còn không màng đến sống chết của diễn viên, thế mà lại chủ động tới quan tâm một diễn viên có nhiều thị phi đang quấn thân.

Phó đạo diễn không nhịn được mà nhìn Hứa Thanh Miểu thêm vài cái, gương mặt còn rất hấp dẫn người, cũng rất hợp với giả thiết nhân vật, lẽ nào đạo diễn Lưu đối với cậu ta......, nhưng chưa từng nghe nói đạo diễn Lưu có sở thích phương diện này? Anh ta không phải luôn thích đại mỹ nữ eo thon ngực bự sao?

Hứa Thanh Miểu về đến khách sạn tắm rửa rồi lại bộ quần áo mới, mới để người gọi Tiểu Lưu đến phòng cậu, cậu bưng ly trà gừng ngồi trên sô pha đợi.

Mặc dù hôm nay mặt trời lên cao, nhưng cậu lăn lộn ở dưới nước nhiều lần, lại mặc quần áo ướt một hồi lâu, vẫn là uống trà gừng đề phòng một chút.

Ai bảo thân thể này sức đề kháng quá yếu, lại vì trước đó vì trầm cảm và mất ngủ dày vò nên bị thương nguyên khí, không thể không cẩn thận một chút, tận lực không thể sinh bệnh trong thời gian quay phim, nếu không có thể ảnh hưởng đến trạng thái của cậu.

Tiểu Lưu nghe thấy trợ lý khác nói Hứa Thanh Miểu gọi cậu ta qua đó, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng nghĩ đến hôm nay Hứa Thanh Miểu cũng không có xảy ra chuyện gì, quay phim còn rất thuận lợi, hẳn là không phải phát hiện ra gì đó mới tìm cậu ta.

Tiểu Lưu gõ cửa đi vào, Hứa Thanh Miểu ngước mắt lên nhìn cậu ta, chỉ chỉ sô pha đối diện nói, “Ngồi.”

“Tôi thì, không ngồi đâu, cậu tìm tôi có phải là có chuyện muốn tôi đi làm?” Tiểu Lưu nắm hai tay, muốn Hứa Thanh Miểu nói xong nhanh để cho cậu ta có thể sớm rời đi.

“Tôi quả thật có chuyện muốn cậu đi làm, có điều trước khi nói cho cậu biết là chuyện gì, tôi muốn cậu xem cái này rước.” Hứa Thanh Miểu lấy điện thoại ra đưa cho Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu nhìn trên màn hình là một đoạn ghi hình, cậu ta không hiểu cho nên nhất vào mở lên, nhìn mở đầu cũng không có hiểu nội dung, đây hình như là hình cảnh quay lén, sau đó cậu ta nhìn thấy mặt mình xuất hiện trên màn hình.

Đoạn ghi hình này là toàn bộ quá trình cảnh cậu ta rót dịch thể vào trong bình giữ nhiệt, sau đó đem bình giữ nhiệt đưa cho Hứa Thanh Miểu.

Tiểu Lưu xem xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó lập tức muốn tìm cớ cho mình, “Tôi, tôi, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bỏ thêm vào đường gluco, không phải là thứ có hại gì.”

“Đường gluco?” Hứa Thanh Miểu cười như không cười nhìn cậu ta.

“Đúng, chính là đường gluco.” Tiểu Lưu nhớ tới nước trong bình giữ nhiệt đã bị cậu ta đổ đi, không có chứng cứ Hứa Thanh Miểu cũng không làm gì được, “Cậu xem cậu uống xong, không phải cũng không có chuyện gì sao? Đó thật sự không phải là thứ hại người gì.”

“Đem ghi âm trong điện thoại mở ra nghe xem.” Hứa Thanh Miểu nói.

“Ghi âm?” Tiểu Lưu có dự cảm không lành, ngón tay cậu ta run rẩy tìm ghi âm trong điện thoại, nhấn vào mở lên.

Bên trong là đoạn nói chuyện của Lâm Đào và Tiểu Lưu, giọng nói của hai người đều rất dễ nhận ra, vừa nghe đã biết là ai đang nói chuyện, nội dung hai người nói chuyện, chính là chuyện Lâm Đào để Tiểu Lưu hại Hửa Thanh Miểu vào đem hôm đó.

Hứa Thanh Miểu từ dưới đất cầm bình giữ nhiệt đặt lên bàn trà, “Hiện tại chứng cứ đầy đủ, chi dù âm mưu của cậu chưa hoàn thành, tôi vẫn có thể kiện cậu ra toà.”

Hai chân Tiểu Lưu mềm nhũn, ngã liệt dưới đất, trên mặt đầy tuyệt vọng nói, “Mẹ tôi bị bệnh, nhập viện cần tiền, em gái tôi sắp thi đại học rồi, cũng cần tiền, tôi thật sự không còn cách nào khác mới làm như vậy, cậu tha cho tôi đi.”

“Lẽ nào vì cậu có nỗi khổ, cậu cần dùng tiền, tôi xứng đáng bị các người hại? Sau đó còn là vô điều kiện mà tha thứ cho cậu, nếu không là lòng dạ độc ác?” Hứa Thanh Miểu chán ghét nhất là loại người thích trói buộc đạo đức này.

Tiểu Lưu nghĩ, nếu như Hứa Thanh Miêu thật sự muốn kiện cậu ta, cậu ta cũng không có cách nào khác, dù sao cũng chưa thực hiện được, đến lúc đó cậu ta bán thảm trước mặt truyền thông, Hứa Thanh Miểu là một nhân vật công chúng, cũng không tiện quá đáng với cậu ta.

Hứa Thanh Miểu vừa nhìn sắc mặt cậu ta đã biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng cậu không nói gì.

Điện thoại trong tay Tiểu Lưu vang lên, hắn cầm lên nhìn, cảm thấy số điện thoại này rất quen, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Miểu một cái, do dưj có nên đưa điện thoại cho Hứa Thanh Miểu không.

“Nghe đi, là gọi cho cậu.” Hứa Thanh Miểu nói.

“Là gọi cho tôi?” Trong lòng Tiểu Lưu nghi hoặc, đây là điện thoại của Hứa Thanh Miểu, sao lại là gọi cho cậu ta?
« Chương TrướcChương Tiếp »