Không bao lâu sau bộ phim [Mây bồng bềnh] khai máy, đạo diễn Lý Kính nhận phỏng vấn của truyền thông, bị hỏi đến tin tức giành vai diễn, anh ta trả lời vẫn luôn rất tán thưởng diễn xuất của Tạ Khải Dương, mặc dù có những diễn viên khác cũng muốn có được vai diễn này, nhưng anh ta ngay từ đầu chỉ nhận định Tạ Khải Dương có thể diễn tốt vai diễn này, chưa từng cân nhắc đến người khác.
Lý Kính mặc dù không trả lời chính diện vấn đề liên quan đến giành vai diễn, nhưng câu trả lời của anh ta không nghi ngờ đã biến tướng thừa nhận tin đồn trước đó, lập tức chuyện này lại náo nhiệt, thủy quân không ngừng mắng chửi Hứa Thanh Miểu, còn có rất nhiều cư dân mạng tự cho mình là tràn ngập tinh thần trượng nghĩa.
Sự trầm mặc và không phản bác lại của Hứa Thanh Miểu, công ty quản lý không giải thích, và người nào đó thao tác sau lưng, là cho cư dân mạng càng thêm tin lời đồn trước đó là sự thật, mắng chửi cũng càng thêm vui sướиɠ.
Trang cá nhân của Hứa Thanh Miểu đều là những bình luận không thể xem, ngôn ngữ Họa Hạ uyên bác thâm sâu, mắng chửi người cũng càng làm cho người đó có kích động muốn đâm đầu vào tường tự sát.
Đoàn làm phim [Mây bồng bềnh] lăng xê thành công, mới khai máy đã có nhiệt độ.
Hứa Thanh Miểu mặc dù không cam tâm, nhưng cũng biết thế giới này vốn dĩ không tồn tại công bằng tuyệt đối, cho dù là thế giới động vật cũng tồn tại cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót, huống hồ là thế giới nhân loại mãi mãi không biết thỏa mãn
Giới giải trí vốn dĩ là chảo nhuộm, muốn sinh tồn trong giới giải trí, phải lục đυ.c lẫn nhau và dùng bất cứ thủ đoạn nào, Hứa Thanh Miểu tự nhận mình không phải là người lương thiện gì, cũng không phải không biết giở thủ đoạn, cậu chỉ là cảm thấy sống như vậy rất mệt, lười đi làm mà thôi, nhưng không còn cách nào khác, cậu muốn đạt được mục đích của mình, có những chuyện cậu phải đi làm, bởi vì xã hội này đang ép cậu, hoàn cảnh chung đang ép cậu, còn có một vài người nào đó đang ép cậu.
Hứa Thanh Miểu nhốt mình trong nhà chuyên tâm sửa kịch bản, mặc kệ trên mạng và thế giới bên ngoài có tình huống thế nào, cậu cũng không quan tâm, dù sao tạm thời cậu cũng không làm được gì, nhưng không đại biểu cậu cứ nhận mệnh ấm ức phục tùng như vậy, cậu đợi cơ hội có thể hoàn toàn xoay người, nếu như đợi không được, thì cậu tự tạo ra.
Trước đó ở nước ngoài bận giảm cân và học tập, không có thời gian sửa sáng kịch bản, hiện tại có nhiều thời gian để cậu sửa sang kịch bản, chưa hẳn đã không phải là chuyện không tốt.
Lúc cậu không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ nghiêm túc sửa sang kịch bản, thì nhận được điện thoại của Mục Phong, nói là muốn mời cậu ăn cơm, Mục Phong chủ động tìm cậu, làm cậu cảm thấy rất bất ngờ, có điều cậu vốn muốn đợi sửa sang kịch bản rồi tìm cơ hội gặp anh, hiện tại là sớm hơn dự định một chút, cậu đương nhiên cũng không từ chối.
“Chúc mừng đạo diễn Mục, doanh thu phòng bán vé [Truyền thuyết thánh cảnh], đột phá lịch sử phóng vé.” Hứa Thanh Miểu ngồi xuống đối diện Mục Phong, thuận tiện đánh giá bố trí lịch sự tao nhã của phòng riêng này, còn có một dòng suối nhân tạo, thỉnh thoảng còn có hoa rơi trên mặt nước.
Mục Phong đẩy menu đến trước mặt cậu, “Tôi còn nghĩ cậu gần đây có lẽ ăn không ngon ngủ không yên, mời cậu bữa cơm bồi bỏ, tinh thần của cậu thoạt nhìn lại không tồi.”
“Tôi còn không đến mức vì chút chuyện nhỏ như vậy mà ăn không ngon ngủ không yên.” Hứa Thanh Miểu một chút cũng không bất ngờ Mục Phong biết chuyện trên mạng, cũng sẽ không cho rằng anh chuyên môn quan tâm đến cậu, dù sao hiện tại gần như không có ai là không lên mạng.
Mục Phong cười cười, bưng ly trà uống một ngụm, sau đó nhìn chằm chằm Hứa Thanh Miểu đang nghiêm túc xem menu.
Hứa Thanh Miểu gọi món xong, gấp menu lại, “Có điều trước đó có một chuyện làm tôi rối rắm rất lâu, hôm nay khó có khi gặp được đạo diễn Mục, còn hy vọng đạo diễn Mục có thể giải thích nghi hoặc cho tôi.”
“Có liên quan đến tôi?” Mục Phong hỏi.
“Đương nhiên.” Hứa Thanh Mục gật đầu.
“Nói nghe xem.”
“Lúc tôi quay [Truyền thuyết thánh cảnh], có phải là có chỗ nào khiến cho đạo diễn Mục cảm thấy bất mãn không?”
Mục Phong nghĩ nghĩ nói, “Không có.”
Phần diễn của Hứa Thanh Miểu quay rất ngắn, diễn xuất cũng rất đúng chỗ, Mục Phong quả thật không có nơi nào bất mãn.
“Vậy thì tại sao, lúc tôi rời khỏi đoàn phim, anh lại dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn tôi.” Vấn đề này đã quấy nhiễu cậu một đoạn thời gian, hại cậu sau khi quay chụp xong, không ngừng nhớ lại quá trình quay phim, nghĩ muốn biết rốt cuộc là cậu diễn nơi nào xuất hiện vấn đề, làm cho anh cảm thấy tiếc nuối.
“Bị cậu nhìn ra rồi?” Mục Phong lại có chút bất ngờ, anh thế mà bị cậu nhìn ra cảm xúc trong lòng.
“Hẳn là không phải tôi nhìn nhầm đi?” Hứa Thanh Miểu mặc dù nói là nghi vấn, nhưng ngữ khi lại vô cùng chắc chắn.
“Tôi lúc đó quả thật là rất tiếc nuối.” Mục Phong nhìn cậu nói.
Hứa Thanh Miểu là một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.
“Đạo sư của cậu vô cùng tán thưởng diễn xuất của cậu, mà biểu hiện của cậu lúc quay phim cũng làm tôi rất vừa ý.” Mục Phong nói, “Tôi tiếc nuối là, cậu như vậy nếu như xuất hiện sớm mấy năm, không chừng chúng ta sẽ có càng nhiều cơ hội hợp tác, sau này chỉ sợ là sẽ không có nữa.”
“Sau này chỉ sợ là không có cơ hội nữa?” Hứa Thanh Miểu kinh ngạc hỏi, “Tại sao?”
“Tôi hiện tại đã quay về tập đoàn Mục thị làm việc rồi, sau này rất khó rút ra thời gian để làm đạo diễn.”
“Cũng tức là nói, anh sau này sẽ không quay phim nữa?” Hứa Thanh Miểu vô cùng khϊếp sợ, chi bằng nói là vô cùng mất mát, trước khi trùng sinh cậu hy vọng kịch bản của mình sẽ do anh quay, cậu cho rằng sau khi mình trùng sinh, chắc chắn sẽ có cơ hội hợp tác.
“Có thể nói như vậy.” Mục Phong mười ngón tay đan vào nhau năm lại, cả người thả lỏng tựa vào lưng ghế, “Nhưng trên đời không có tuyệt đối, nếu như có kịch bản làm cho tôi vô cùng vừa ý, tôi sẽ rút thời gian để quay cũng không biết chừng.”
Trong lòng Hứa Thanh Miểu lại ẩn ẩn có chút hy vọng.
Mục Phong nói tiếp, “Có điều chỉ sợ là rất khó, những kịch bản tôi quay trước đây, làm tôi vừa ý nhất, cũng chỉ có 7 phần mà thôi.”
Bàn tay đặt dưới bàn của Hứa Thanh Miểu nắm chặt lại, nếu như kịch bản trước đây Mục Phong từng quay nhiều nhất chỉ làm cho anh vừa ý 7 phần, vậy thì kịch bản cậu viết có thể làm cho anh vừa ý mấy phần? Nghĩ đến sau này Mục Phong cần vừa ý 10 phần mới quay, cậu đột nhiên có một cổ hăng hái, xem ra cậu còn phải cố gắng sửa lại kịch bản mới được, nhất định phải tranh thủ viết ra kịch bản đủ hoàn mỹ.
Điện thoại Mục Phong vang lên, anh cầm lên nhìn một chút, sau đó nói với Hứa Thanh Miểu, “Hôm nay gọi cậu ra đây, trừ chuyện mời cậu ăn cơm, còn muốn giới thiệu cậu với một người cho cậu quen biết.”
Hứa Thanh Miêu hồi thần lại, nghi hoặc nhìn anh, “Người nào?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.”
Không bao lâu sau, một người đàn ông cao lớn cường tráng, bước đi nhanh tới, “Xin lỗi xin lỗi, lâm thời có chuyện trì hoãn một chút, để cho hai người đợi lâu rồi.”
Sau khi anh ta đi vào Hứa Thanh Miêu, đã nhận ra anh ta hiện giờ là một đạo diễn rất nổi tiếng, tên là Lưu Trạm, cùng đối phương chào hỏi xong, Hứa Thanh Miểu rất bất ngờ người Mục Phong giới thiệu cho cậu thế mà là anh ta, lẽ nào.....
Mục Phong nói với Lưu Trạm, “Bộ phim kia của cậu không phải là vai diễn nam 3 còn chưa định xuống sao? Tôi tiến cử với cậu một người, cậu nhìn xem có thích hợp không.”
“Người có thể làm cho cậu tiến cử, sao có thể không thích hợp, tôi đang vì vai diễn này mà phát sầu đây, cậu có thể tiến cử, tôi cầu còn không được,” Lưu Trạm lớn lên tục tằng, nói chuyện lại là bộ dáng phóng khoáng.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Mục Phong nhìn Hứa Thanh Miểu nói, “Bộ phim mới [Cường giả tranh phong] sắp quay rồi, là một bộ phim lịch sử cổ trang, còn có một vai diễn nam 3 chưa định xuống, cậu muốn diễn không?”
“Có thể diễn phim của đạo diễn Lưu, là vinh hạnh của tôi, nhưng.....” Hứa Thanh Miểu có chút do dự nói, “Bên phía công ty quản lý của tôi, nói tôi khoảng thời gia này không thể nhận bất cứ thông cáo gì.”
Có thể quay phim của đạo diễn Lưu, đối với Hứa Thanh Miểu mà nói là bất ngờ kinh kỉ, mặc dù cậu còn chưa đọc kịch bản, nhưng danh tiếng của Lưu Trạm cũng là vô cùng vang dội, có yêu cầu với diễn viên với kịch bản, cũng là có tiếng bắt bẻ, huống hồ kịch bản có thể làm cho Mục Phong đích thân tiến cử, cậu không có đạo lý không diễn, chỉ là bên phía công ty có thể là có chút phiền phức.
“Bên phía công ty quản lý của cậu tôi sẽ đi nói,” Lưu Trạm phất tay, “Chuyện này không phải là vấn đề.”
3 người vừa nói ăn vừa nói chuyện, Lưu Trạm rất biết nói chuyện, Hứa Thanh Miểu phần lớn thời gian đều làm khán giả lắng nghe, có điều làm cho cậu biết được không ít chuyện.
Thì ra Lưu Trạm và Mục Phong là bạn tốt nhiều năm, bộ phim anh ta sắp quay, là công ty Quang Ảnh của tập đoàn Mục thị đầu tư, vai chính bộ phim này là Triệu Chấn Xa vừa mới nhận được cúp ảnh đế, mà vai diễn cần Hứa Thanh Miểu sắm vai, là một thế gia công tử gặp nạn, được vai chính cứu xong trở thành quân sư bên người, vì vai chính mưu toan tính kế đoạt thiên hạ.
Đoàn phim như vậy, đội hình diễn viên như vậy, theo lý mà nói lấy tình huống của cậu, là không dễ dàng có thể lây được vai diễn có đất diễn không nhẹ này, nhưng Lưu Trạm lại nhẹ nhành đồng ý để cậu diễn, chính là có nhân mạch là có chỗ tốt, chỉ có điều làm cậu có chút khó tin là, Mục Phong thế mà hiện tại lại thành nhân mạch của cậu?
Ăn cơm xong, Mục Phong đưa Hứa Thanh Miểu về nhà, Lưu Trạm nói xe anh ta bị trợ lý lái đi rồi, nói Mục Phong cũng đưa anh ta về, Mục Phong nhìn anh ta một cái, không nói gì.