Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Tôi Đi

Chương 7: Thì Tốt Nghiệp Trung Học Cơ Sở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà Huệ Vân trở lại được tám năm, kinh tế gia đình ngày càng khá giả, có chút tích luỹ, cô nhóc muốn bố mẹ mua một mảnh đất nhỏ ngoài thành phố H nhưng chưa có cơ hội thuyết phục. Ông Mẫn lo quán xuyến tất cả công việc không để vợ con quá vất vả có lúc ông thuê thêm người làm, đến mùa hái thuốc ông không còn đi hái thuốc nữa mà nhờ bà cô thu mua hộ đồng thời hướng dẫn người hái thuốc sơ chế thuốc. Bây giờ xe cộ ra thành phố H cũng đã rất thuận tiện nên ông mẫn chỉ việc kiểm tra rồi đóng thuốc lại gửi đi. Công việc nhàn đỡ vất vả hơn, vừa mở rộng được mối làm ăn mà lại có thu nhập cho nhiều người.

Nhìn lại gia đình nhỏ của ông từ căn nhà vách trát bùn nay được xây bằng gạch khang trang, từ lo ăn chạy bữa từng ngày thì giờ đây đã no đủ.. rồi cả anh em của ông giờ kinh tế cũng khá lên theo, mẹ ông thấy an tâm hơn khi cuộc sống của mấy anh em ông tốt lên. Ông cũng không bên trọng bên khinh, ông cũng chăm lo đều cho cả bố mẹ vợ cùng anh chị em nhà vợ. Ông mỉm cười với hạnh phúc hiện tại của gia đình.

Tiền tích góp của gia đình càng ngày càng tăng cũng là nhờ cô con gái yêu nhắc ông mua vàng dự trữ sẽ an toàn hơn. Không lâu sau đó nhà nước đổi tiền đồng sang tiền giấy, cái cảnh năm đấy khi đổi tiền lộn xộn vô cùng, khiến ông cũng hoa mắt chóng mặt khi giá vàng nhấp nhổm. Con gái còn bảo ông chú ý giá vàng để kiếm chênh lệch. Như được tổ tiên phù hộ khi giá vàng đỉnh điểm ông bán ra toàn bộ, ngay sau đó lại lao dốc không phanh ông đem hết tiền mua vào. Trong một năm này biến động không ngừng ông kiếm cũng được khá khá. Và giờ đây ông cũng có suy nghĩ mua thêm vài mẫu đất để trồng thêm thuốc.

Gần đây bà Thanh có chút mệt mỏi buồn nôn ăn không ngon, bà đoán chừng có bầu, bao nhiêu năm ngóng chờ rồi bao nhiêu thang thuốc vẫn không có động tĩnh gì thì giờ bất chợt lại có tin vui. Cả nhà vui mừng khi gia đình sắp có thêm thành viên mới, Huệ Vân vui nhưng lo mẹ lớn tuổi rồi mà sinh con sẽ gặp nhiều vấn đề, y học tại các cơ sở cấp huyện còn chưa phát triển. Nên Huệ Vân đành gác suy nghĩ mua đất lại để chờ mẹ sinh em xong. Về phần bà Thanh nỗi lo lớn nhất với bà bây giờ là Huệ Vân, con có tính cổ quái chăm chỉ kiếm tiền, ít bạn bè, rất muốn con gái đi học nhưng con vẫn nhất quyết không chịu đi thậm chí còn vặn lại bà:

"Theo mẹ thì giờ con đi học để làm gì?"

Bà Thanh ngẩn người vì không biết nói con thế nào, con không cần đi học chỉ mượn sách về học thôi mà cũng tự học hết chương trình các lớp. Bà trả lời con:

"Nếu con chịu đi học, được thầy cô giáo dìu dắt sẽ tốt hơn bây giờ mày mò tự học".

Huệ Vân tủm tỉm cười kiên định nói:

"Năm sau con sẽ ra thành phố H học"

Câu nói ngắn ngọn thể hiện quyết tâm của Vân khiến mẹ tròn mắt khϊếp sợ với ý tưởng táo bạo của con gái. Đang định nói thì Vân cướp lời:

"Con làm việc đều có lí của con, con sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, mẹ đừng lo, lo chăm sóc sinh em bình an, mẹ cũng lớn tuổi rồi nên phải thật cẩn thận"



Nghe con nói bà như bị một lực lượng nào đó thôi miên đồng ý vô điều kiện, con gái đã làm được những việc mà bản thân bà không thể tưởng tượng nổi.

Thời gian mẹ mang bầu hai bố con chăm sóc rất tỉ mỉ, ông Mẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nếu vợ ông sinh được cho ông thêm đứa con trai nữa thì quá mỹ mãn. Vân hỏi mẹ rất kỹ và tính ra ngày dự sinh của mẹ, tất cả hiểu biết của Vân đều được trả lời là do cô đọc sách. Thật ra lúc này công nghệ thông tin chưa phát triển nên đọc sách là cách tiếp cận thông tin nhanh nhất Bà Thanh không lấy làm lạ khi Vân mua rất nhiều sách, kinh tế dư dật bà cũng không quá khắt khe chuyện tiền nong. Thật may con gái chỉ đam mê đọc sách. Trước một tuần sinh Vân đề nghị bố đưa mẹ xuống bệnh viện tỉnh để đảm bảo an toàn cho mẹ và em chưa ra đời.

Sự thật diễn ra đúng như cô nàng lo lắng, mẹ có nguy cơ bị tiền sản giật, lớn tuổi lại khó sinh nên phải phẫu thuật, gia đình đồng ký giấy để đưa sản phụ vào phòng mổ. Ông Mẫn bối rối cầm bút ký thì Vân hỏi bác sỹ:

"Mẹ cháu đi tuyến trên ngay bây giờ còn kịp không bác?"

Bác sỹ thấy cô bé này khá thú vị, không xin chuyển đi mà hỏi vậy nghe ra là nếu kịp chuyển đi mới chuyển, ông trả lời:

"Kịp"

"Giờ bố đi làm thủ tục chuyển viện cho mẹ xong ra xe cấp cứu!"

Nghe con gái nói xong ông Mẫn không do dự nữa đi làm thủ tục chuyển viện. Bác sĩ, điều dưỡng quanh đấy thì sững người trong giây lát với thái độ quyết đoán của của cô nhóc trước mắt này. Mọi người giúp cô nhóc đưa mẹ cô bé ra xe cấp cứu.

Cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm báo mẹ tròn con vuông, một bé gái nặng ba cân. Giờ ông Mẫn mới cảm thấy may mắn khi nghe lời con gái tạm hoãn mua đất lại chờ mẹ sinh xong rồi tính tiếp, chứ mâu đất hết rồi giờ lấy đâu tiền lo cho vợ con đi viện. Khi biết là con gái ông cũng không thấy khó chịu hay buồn gì cả, con nào cũng là con miễn là vợ con ông bình an. Chứ lúc trên xe cấp cứu vợ con ông có chuyển biến không tốt tim ông như thắt lại. Đối tác mua thuốc nghe tin vợ ông đang ở bệnh viện thành phố thì lục tục cả đoàn đến thăm.

Em gái chưa có tên, Huệ Vân tự gọi em là cái Cún, cô nhóc chăm nom mẹ rất cẩn thận, khiến mẹ mừng đến mức lúc nào cũng lăn nước mắt trên mặt vì xúc động, vì hạnh phúc. Đầy tháng cái Cún được bố đặt tên là Huệ Minh, cô nhóc nhẩm tên ba bố con mà phì cười Vân- Minh-Mẫn; thật đúng đời này cô đã cải thiện kinh tế gia đình, có thêm cô em gái đáng yêu xinh xắn. Cuộc sống các thành viên trong đại gia đình cũng tốt hơn nhiều, đời này bác cả cũng không nuông chiều Ngọc Hiên nên tính tuỳ hứng cũng không còn nữa. Huệ Vân tạm yên tâm chờ thời cơ đến là đi thay đổi kiếp trước của mình.

Mẹ hết cữ thì cũng là lúc có một đoàn cán bộ dân vận vào nhà vận động bố mẹ cho Huệ Vân tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở để hoàn thành chương trình phổ cập giáo dục bậc trung học cơ sở. Đúng như đời trước chỉ khác là đội thi tự do có thêm một người là nhóc Huệ Vân
« Chương TrướcChương Tiếp »