Cánh cửa phòng cấp cứu chợt mở có một cô y tá từ trong bước ra nói:
"Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, chỉ cần đợi đến tối tỉnh lại là coi như không còn đáng ngại gì nữa. Có lẽ đây là bệnh nhân bị đột quỵ may mắn nhất mà tôi từng gặp, ông cụ bị rất nặng nhưng lại qua cơn nguy hiểm nhanh nhất còn không để lại đi chứng gì, có thể là do vừa xử lý tốt ở nhà vừa kịp thời đưa đến bệnh viện."
Vị bác sĩ trên xe cứu thương cũng nghe được lời cô y tá nói, hơn nữa cũng nắm được bảy tám phần tình trạng của ông cụ. Nghĩ rằng sau khi tỉnh lại ông cụ sẽ có di chứng để lại, vậy mà.. càng nghĩ vị bác sĩ này càng tò mò về Vân. Cậu cả của Vân nghe xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người đi nộp viện phí. Còn Vân định bắt xe quay về khi ngẩng đầu lên thì ở ngay đầu hành lang phòng cấp cứu cô gặp lại bác sĩ trên xe cứu thương đang ngây người đứng ở đó, cô bé liền lên tiếng hỏi:
"Bác không tin tưởng ở cháu hay sao?"
"Không phải, tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn ở lại nghe tình hình của ông cụ."
Vị bác sĩ trả lời Vân bằng giọng điệu ngượng ngùng, không hiểu sao khi ông đứng trước mặt một cô bé mới mười mấy tuổi đầu này mà lại cảm thấy có một áp lực rất lớn, rất khó diễn tả bằng lời. Nói xong ông quay người bước ra phía cổng bệnh viện. Vân đưa toàn bộ số tiền mình có cho cậu cả rồi nói:
"Cháu về nhà trước, cậu ở lại chăm sóc ông."
Đón nhận số tiền trong tay của Vân mà cậu cả vẫn chưa có run sợ, sự việc hôm nay quá đột ngột khiến cho cậu cả trở tay không kịp, nhận thấy bản thân còn không bình tĩnh xử lý mọi việc bằng đứa cháu gái nhỏ thì trong lòng người cậu còn thấy có phần xấu hổ. Trong lòng cùng còn thắc mắc tại sao hôm nay Vân lại có nhiều tiền bên mình như vậy, giống như kiểu đã biết trước được một điều gì đó. Cầm số tiền Vân đưa, cậu cả đếm qua một lượt rồi nói:
"Được rồi, chuyện ở đây đã có cậu lo, cháu về trước đi cậu đang cầm của cháu mười triệu khi trở về chúng ta sẽ tính toán rõ ràng sau."
Vân gật đầu rồi xoay người bước ra cổng, ra đến cổng chiếc xe cấp cứu vẫn chưa đi khỏi mà còn phải chờ các xe phía trước đang kiểm tra. Khi quay trở ra vì không có người bệnh nên vị bác sĩ đã đề nghị lái xe không đi qua cổng ưu tiên nữa. Nhìn qua cửa kính bác sĩ cũng thấy Vân bèn mở lời mời:
"Cháu có muốn đi cùng chúng ta một đoạn đường không?"
Vân gật đầu rồi bước lên xe. Chờ một lúc cuối cùng xe cũng ra khỏi cổng bệnh viện. Xe đang băng băng đi trên đường Vân nhìn qua cửa sổ thấy nơi đây vẫn còn hoang sơ vậy mà chưa đầy năm năm sau bộ mặt của nó thay đổi hoàn toàn, nhà cao tầng mọc lên san sát, ruộng đồng thay thế cho khu công nghiệp. Đang trầm ngâm suy nghĩ thì chợt vị bác sĩ lên tiếng hỏi:
"Cháu có thể nói cho bác biết cách xử lý khi gia đình cháu xử lý việc ông cháu bị đột quỵ có được không?"
"Ồ chuyện này có gì khó đâu vì cháu là người xử lý mà."
Vân không dấu diếm gì cả, cách xử lý của mình mà đúng và nếu như được phổ biến rộng sẽ giúp ích được rất nhiều người.
"Cháu thấy ông đang ngồi uống nước, tự nhiên chén trà trên tay rơi xuống đất không thấy ông cúi xuống nhặt, cháu thấy lạ bèn chạy lại xem sao. Đúng lúc dó cháu nhìn thấy mắt của ông mở to lòng trắng thì nhiều, còn ngươi đen không thấy đâu lại thấy ông có dấu hiệu sắp đổ sập xuống nên cháu đã nhẹ nhàng đỡ ông nằm ngay ngắn xuống ghế."
Nghe Vân kể cách xử lý, vị bác sĩ không khỏi thở dài, ông mở lời khen ngợi:
"Cách cháu làm rất đúng việc đỡ người bệnh nhẹ nhàng nằm xuống khiến cho người bệnh không phải chịu lực va đập khác dẫn đến có những tổn thương không đáng có khác. Những người bị đột quỵ thường là huyết áp cao nếu còn chịu thêm va đập nữa thiệt e rằng mạch máu không chịu được mà đứt như vậy thì mình sẽ cực kỳ nguy hiểm."
"Ngoài ra lúc ăn cơm xong ông của cháu còn uống một viên An Cung Ngưu Hoàng Hoàn của Đồng Nhân đường."
Bác sĩ ngạc nhiên hỏi:
"Sao cháu biết loại thuốc này? Để mua được viên thuốc này hàng thật rất khó?"
"Cháu được bà chủ tặng!"
Vị bác sĩ lại càng thêm tò mò, nhưng lại rất khéo léo hỏi:
"Vậy hôm nay tại sao cháu lại nghĩ đến việc cho ông uống viên thuốc đó, còn uống trước khi xảy ra đột quỵ nữa, quả thật là quá may mắn."
Đương nhiên là Vân biết vị bác sĩ này muốn hỏi cách mình nhận biết được người sắp bị đột quỵ, nhưng cô nhóc nào có biết gì về việc này đâu, nên cũng khéo léo trả lời cho qua chuyện:
"Có được viên thuốc này cũng là có duyên, cháu đang tìm mua loại thuốc này thì già chủ biết được đã cho cháu. Bà chủ nói viên thuốc này dành cho mẹ của bà ấy, chỉ là thuốc chưa kịp về đến nơi đã xảy ra tai biến mà ra đi mãi mãi. Nó cũng gần hết hạn rồi nên bà bảo cứ mang về uống luôn cũng được, dù sao cũng hỗ trợ ổn định mạch máu."
"Quả thật là rất may mắn!"
Bác sĩ buông một câu nhưng trong lòng vẫn ngờ vực không biết là do mắn hay do uống viên thuốc kia mới bị như vậy. Dĩ nhiên là Vân không hề biết suy nghĩ trong lòng vị bác sĩ ấy. Trên xe lại im lặng đến lạ thường. Gần đến đường rẽ vào nhà ông ngoại thì Vân lên tiếng nói:
"Bác cho cháu dừng lại ở ngã rẽ kia, ngày mai cháu hoặc gia đình cháu sẽ đến xin lại thẻ sinh viên giúp cháu. Hôm nay thật sự phải cảm ơn bác rất nhiều."
Vị bác sĩ xua xua tay muốn nói không cần cảm ơn, chỉ là tiện đường cho đi nhờ thôi. Vân xuống khỏi xe, còn phải đi bộ hai cây số nữa mới về đến nhà ông bà nhưng trong lòng không hề thấy khó chịu vì phải đi bộ. Cuối cùng cô cũng nghịch thiên thành công, càng tin tưởng hơn với quyết định của mình và tự nhủ bản thân phải cố gắng nhiều hơn nữa vì cuộc sống tốt đẹp của mình và những người thân của mình.
Đang đi chợt Vân dừng lại nhìn cánh đồng chiêm trũng trước mắt, nước ngập mênh mông mà chỉ cấy được một vụ tự nhiên cô nhóc này ra sáng kiến muốn biến cánh đồng chiêm trũng này thành nông trại của nhà mình. Giao thông ở đây cũng tương đối thuận tiện hơn nữa phía bên kia cánh đồng là con sông bốn mùa không cạn nước, nông trại đặt ở đây vô cùng thích hợp. Vừa đi vừa nghĩ về kế hoạch chẳng mấy chốc đã về đến nhà ông bà. Cô nhóc báo tin ông đã qua cơn nguy kịch thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có bà Thanh trên mặt luôn hiện rõ vẻ ngờ vực, bà luôn cảm thấy hôm nay có chuyện gì đó mà bà thấy rất khó hiểu. Giống như là Vân đã biết trước được điều gì đó. Trong lòng bà bối rối lắm không biết hỏi con gái như thế nào và hỏi từ đâu. Bà đã cố đè nén chuyện này xuống nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà phải lên tiếng hỏi con gái:
"Viên thuốc kia là thế nào?"
Vân sững người lại một lúc rồi trả lời mẹ giống như đã trả lời vị bác sĩ kia, bà Thanh hiển nhiên không tin trên khuôn mặt vẫn bày ra bộ dạng ngờ vực, Vân nói thêm:
"Mẹ tin tưởng ở con là được, đừng hỏi con có được không?"
Ánh mắt của Vân khẩn khoản khiến bản thân bà mềm lòng không thể ép con được. Ngay từ khi con gái mới năm tuổi bà đã thấy con gái khác với những đứa trẻ khác dù bà có ít để ý rất kỹ đến con thế nào đi chăng nữa, dù có cố gắng gặng hỏi con nhiều đi chăng nữa cũng đều không có kết quả. Bà cũng thấy được khi cố gắng nghe theo, làm theo sự sắp đặt của con đã giúp cho gia đình hơn chục năm qua tốt lên rất nhiều.
Bà nghĩ trước đây nghe theo lời con gái còn nhỏ là vì túng làm liều, nhưng con gái ngày một lớn ngày càng xúi giục bố mẹ làm chuyện lớn hơn thu nhập cũng tốt hơn. Đây không còn là túng làm liều nữa, bà chỉ biết cảm giác này khiến bà khó nắm bắt. Vân nhìn ra vẻ lo lắng của mẹ thì cô nhóc càng sợ mẹ sẽ phản đối những dự định lớn hơn của mình sau này.