Tại nhà họ Tần
“Anh, em đã điều tra về người tên là Cố Viễn, anh ta là chiến hữu của anh trai chị dâu, hiện giờ đã xuất ngũ, là người thừa kế của Tập đoàn Hạo Viễn.” Tần An ngồi trên ghế sofa nói.
“Cố Viễn... Có thể tra ra anh ta hiện giờ ở đâu không?” Tần Phong nhìn bức ảnh trên máy tính, nheo mắt nói.
“Không biết, chưa tra ra.” Tần An lắc đầu “Nhưng chắc chắn không còn ở trong nước rồi.”
“Đi tra xem, quốc gia nào có thử nghiệm lâm sàng cho bệnh tình của chị dâu chú.” Không biết tại sao, Tần Phong tin rằng cô gái này vẫn chưa chết, vì bức thư đó vẫn chưa được gửi cho anh, chứng tỏ cô ấy vẫn đang bị người khác giam giữ.
“Vâng, em sẽ thử lại.” Tần An gật đầu.
Phu nhân... Anh nhất định sẽ tìm thấy em.
Ba tháng sau, tại Pháp
“Anh, em nhớ nhà quá…” Cố Thư Tâm đi đến sofa, dựa vào vai Cố Viễn nói.
“Nhớ nhà à?” Cố Viễn ôm cô, xoa đầu cô “Nhưng giờ em về… sóng gió vẫn chưa qua, hơn nữa, bệnh của em vẫn chưa khỏi.”
“Anh, vậy anh dẫn em ra ngoài chơi đi.” Cố Thư Tâm ngẩng đầu, nhìn Cố Viễn nũng nịu “Đến đây lâu rồi, anh chưa dẫn em đi chơi lần nào.”
“Nhưng…” Cố Viễn có chút lo lắng, không biết sức khỏe của Cố Thư Tâm có chịu được không.
“Anh luôn lấy cái này làm lý do.” Cố Thư Tâm cúi đầu, có chút thất vọng.
“Được rồi, anh sẽ dẫn em đi.” Cố Viễn thấy bộ dạng của cô, không đành lòng đành phải nhượng bộ.
Cố Thư Tâm nghe câu trả lời hài lòng, ngẩng đầu cười “Cảm ơn anh!”
“Hết cách với em!”
Tại công viên giải trí
Cố Thư Tâm nhìn công viên giải trí, trước đây để giữ hình tượng “tiểu thư khuê các”, cô chưa từng đến đây, và cũng không ai dẫn cô đến, cha mẹ mất sớm, anh trai thì thường ở trong quân đội, chồng thì không thích cô, một “tiểu thư khuê các” như cô, làm sao có thể đến đây chứ!
Cố Thư Tâm, từ hôm nay, mày sẽ là một phiên bản hoàn toàn mới! Cố lên!!!
“Anh, em muốn con gấu lớn kia!” Cố Thư Tâm nhìn thấy con gấu lớn ở khu bắn súng, nắm tay Cố Viễn lắc mạnh.
“Được rồi! Đừng lắc nữa, chúng ta đi thử xem.” Cố Viễn cười.
“Không phải thử, mà là nhất định phải đi!” Cố Thư Tâm khôi phục lại tính tình trẻ con, ngẩng cao đầu nói.
“Tuân lệnh, tiểu tổ tông.” Cố Viễn nắm tay cô, đi đến khu bắn súng.
“Ông chủ, làm thế nào để có được con gấu lớn đó?” Cố Viễn hỏi.
“Cứ bắn trúng tất cả là được.” Ông chủ lấy khẩu súng ra, đưa cho Cố Viễn.
Cố Viễn nhướn mày, nhìn lúc khẩu súng bắn, nhẹ nhàng điều chỉnh một chút, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.
“Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành.” Cố Viễn đặt súng xuống, đứng nghiêm người chào.
“Anh, anh giỏi quá.” Cố Thư Tâm cười vỗ tay.
“Cậu làm nghề gì vậy?” Ông chủ miễn cưỡng lấy con gấu ra, đưa cho anh.
“Trước đây có làm ở khu huấn luyện bắn súng.” Cố Viễn nói xong, nắm tay cô rời đi.
Cố Thư Tâm ôm con gấu, mặt đầy vui vẻ, Cố Viễn nhìn cô, cô giống như một đứa trẻ được nhận kẹo, không tự chủ mà mỉm cười.
“Anh, em muốn đi ngồi vòng đu quay.” Cố Thư Tâm chỉ về phía vòng đu quay nói.
Cố Viễn nghe thấy ba từ đó, tim đột ngột ngừng lại một nhịp “Không được.”
“Tại sao?” Cố Thư Tâm có chút thất vọng.
“Em gái à, cái đó không phải ai cũng có thể chơi đâu, anh sợ.” Cố Viễn xoa đầu cô nói.
“Nhưng…” Cố Thư Tâm không muốn để Cố Viễn lo lắng, chỉ đành gật đầu “Vậy được rồi.”
“Em có muốn ăn kẹo bông không?” Cố Viễn nhìn xa hỏi.
“Ăn chứ!” Cố Thư Tâm đương nhiên không từ chối.
“Đi thôi.” Cố Viễn nắm tay cô, đi mua kẹo bông.
“Ông chủ, cho tôi một cái kẹo bông.” Cố Viễn cầm kẹo bông đưa cho Cố Thư Tâm, lúc này, một đứa trẻ cũng bước đến, nhìn Cố Thư Tâm hỏi “Chị, chị lớn như vậy mà cũng thích ăn kẹo bông à?”
“Uh…” Cố Thư Tâm có chút ngại ngùng.
Cố Viễn cười “Nhóc con, cô ấy là em gái tôi, làm anh trai thì phải chăm sóc em gái chứ.”
“Ôi, vậy à, em cũng là anh trai, em cũng phải mua kẹo bông cho em gái.” Cậu bé kiên định nói.