Cố Thư Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại đau nhói, cảm thấy ngực chẹn lại rất khó chịu, cô có chút lo sợ.
“Anh! Anh!”
“Có chuyện gì vậy?” Cố Viễn từ cửa bên chạy vào, thấy cô như vậy liền ôm chặt lấy cô.
“Em… em cảm thấy không được khỏe.” Cố Thư Tâm nằm trong vòng tay anh, Cố Viễn đưa cho cô một viên thuốc rồi bế cô lên giường.
“Hôm nay em có điều gì trong lòng không?” Cố Viễn nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt, lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhớ về quá khứ.” Cố Thư Tâm nhắm mắt lại.
“Nghe lời anh, đừng nghĩ nữa, bây giờ em là Cố Thư Tâm, không phải Mạc Băng Yên.” Cố Viễn xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều đã qua rồi.”
“Không sao đâu, đừng lo cho em.” Cố Thư Tâm mỉm cười an ủi, dụi dụi vào tay anh.
Cố Thư Tâm cố gắng tự thôi miên mình, nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, hình ảnh của quá khứ lại hiện về.
Bệnh viện
“Mạc tiểu thư, cô mắc bệnh tim bẩm sinh, đã chuyển biến, hiện tại trong nước không có thử nghiệm lâm sàng tương tự nào nên chúng tôi cũng không thể xác định được bệnh tình của cô.”
“Vậy à, tôi còn sống được bao lâu thế?”
“Cái này thì khó nói, cần phải tiếp tục theo dõi.”
Chuyển biến… Mạc Băng Yên run rẩy đôi tay, nhìn vào hồ sơ bệnh án trong tay, đột nhiên điện thoại reo lên, cô sực tỉnh táo lại: “Alo, anh Cố Viễn.”
“Bé con, vừa rồi bạn anh nói nhìn thấy em ở bệnh viện, em làm sao vậy?”
“Em… anh có thể đến đón em không?”
“Em ở đâu?”
“Ngay trước cổng bệnh viện An Ký.”
“Chờ anh… tút…”
Cô, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng.
-----
Nhà họ Tần
Tần Phong nhìn vào băng ghi hình trong tay, rơi vào trầm tư.
Một năm trước
“Anh, em đã điều tra ra!”
“Điều tra ra cái gì?”
“Những ngày qua em phát hiện có một cửa hàng ở đó, bên trong có camera, em đã xem lại video giám sát và thấy hình dáng của người phụ nữ đó, cô ta không phải là chị dâu, mà là một người tên An Kiều. Em đã kiểm tra, cô ta và Lăng tiểu thư là bạn thân… Vậy nên, tất cả chỉ là họ tự biên tự diễn mà thôi.”
Thật sự là cô ấy làm sao… Tần Phong quả thật cũng đã đoán ra được, chỉ là hắn không ngờ điều đó lại là sự thật, cô ấy vì để tạo ra hiểu lầm giữa hắn và Mạc Băng Yên nên làm vậy sao? Hắn hồi thần, gật đầu: “Anh biết rồi.”
“Vậy là, anh thực sự đã hiểu lầm chị dâu, hiểu lầm tận hai năm.” Tần An thở dài, ngồi đối diện Tần Phong.
“Là anh đã nợ cô ấy…”
Buổi tối
“Thiếu gia, ngài đã về rồi.” cô Trương mở cửa.
“Thiếu phu nhân đâu?”
“Thiếu phu nhân đã nghỉ ngơi, hôm nay sắc mặt cô ấy không được tốt.” Cô Trương nói với Tần Phong, hôm nay thiếu phu nhân về nhà, sắc mặt trắng bệch, không có chút sức sống nào cả.
“Tôi biết rồi.” Tần Phong nói xong liền bước vào phòng của Mạc Băng Yên, ngồi bên cạnh cô, xoa đầu cô thầm nghĩ hai năm qua, những gì tôi nợ em, nhất định sẽ trả gấp bội cho em.
“Cô Trương, sáng mai tôi phải đi Mỹ thương thảo hợp đồng, cô ấy đã ngủ rồi tôi không muốn gọi cô ấy dậy, sáng mai bảo Tiểu Linh đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.”
“Vâng, tôi đã hiểu rồi.”
Hôm sau
Mạc Băng Yên tỉnh dậy, phát hiện trên điện thoại có tin nhắn của Tần Phong, đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho cô. Cô mở tin nhắn—
“Tôi đi Mỹ công tác, vài ngày nữa sẽ về, cô Trương nói sắc mặt em không tốt, nhớ bảo Tiểu Linh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
Mạc Băng Yên tắt điện thoại, trong lòng không khỏi thắc mắc, Tần Phong hôm nay bị làm sao vậy?
“Cô Trương, cháu muốn về nhà mẹ ở vài ngày.”
“Thiếu phu nhân, nhà mẹ đẻ của cô…”
“Nhà mẹ đẻ còn có cô Vu, lâu rồi chưa về, cháu muốn về ở vài ngày.” Mạc Băng Yên không chờ Cô Trương trả lời, đã bắt đầu thu dọn hành lý.
“Vậy thiếu gia thì sao…”
“Không sao, đợi anh ấy về, bảo anh ấy liên lạc với cháu là được.” Mạc Băng Yên nói xong, không do dự rời đi.
Nhà cũ Mạc gia
“Tiểu thư, cô…” Cô Vu rất ngạc nhiên, nhưng cũng mở cửa, ánh mắt có chút ướt lệ.
“Cô Vu, sau này cháu sẽ về đây ở.” Mạc Băng Yên mỉm cười nói.
-----
“Cô nói thiếu phu nhân đã về nhà mẹ đẻ rồi ư?” Khi Tần Phong trở về, thấy Mạc Băng Yên không có ở nhà, hắn bỗng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Vâng, thiếu phu nhân ban đầu nói là về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, nhưng mãi vẫn chưa trở về.”
“Tôi biết rồi.” Tần Phong vội vàng đến nhà cũ của Mạc Băng Yên.
Hai người ngồi trên ghế sofa, Tần Phong không nhận ra sự khác thường của cô, hỏi: “Còn chưa chịu về nhà sao?”
“Không về nữa, à đúng rồi, cái này gửi lại cho anh.” Mạc Băng Yên đưa một tờ giấy tới.
Tần Phong cúi đầu, thấy trên giấy có vài chữ lớn: “Hợp đồng ly hôn.”