Chương 4: Không may bị kẹt thang máy

“Đau như thế nào?” Đôi mắt anh lạnh đi, tiếp tục hỏi.

“Tim bỗng nhói lên” Lục Chi Ưu vừa lấy tay che ngực vừa nói.

Thẩm Trường An biết được Lục Chi Ưu đang trêu mình, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, mấy ngày nay cô đều như thế.

“Tim bỗng nhiên nhói lên, kì lạ thật” Anh mặt lạnh nói.

Lục Chi Ưu không phát hiện ra Thẩm Trường An đang khó chịu.

“Bác sĩ Thẩm biết tại sao tôi lại đau tim không?”

Thẩm Trường An “Tôi không biết”

“Là vì tim tôi quá bé, mà anh trong lòng tôi lại quá lớn, cho nên đau” Lục Chi Ưu cười tủm tỉm nhìn anh.

Nghe Lục Chi Ưu nói, khóe miệng anh run rẩy, nhưng gương mặt lại càng lạnh, anh lui về sau vài bước.

“Cô Lục, cô cảm thấy trêu chọc người khác vui lắm hả?” Thẩm Trường An lạnh lùng nhìn cô.

“Hả?” Lục Chi Ưu không phản ứng kịp.

“Cô hết đau chân rồi tới đau đầu, đau tim, cô không thấy phiền hả? Cô rảnh rỗi có thời gian, nhưng không phải ai cũng có thời gian chơi với cô, có hiểu không hả?

Lục Chi Ưu sửng sốt hoàn toàn, mấy ngày nay mặc cho cô có nói cái gì, anh đều lạnh nhạt trả lời: Ừ”, “Ồ”, “Được”

Chưa bao giờ anh nói nhiều với cô như thế này.

“Bác sĩ Thẩm, anh có sao không?” Cô nhìn anh.

“Anh đếm kỹ lại xem, vừa rồi anh nói với tôi một hơi 48 từ đấy!”

Thẩm Trường An, “…”

Cô lại ở đó mà đếm anh nói bao nhiêu từ! Thẩm Trường An cảm thấy mình sắp tức đến nổ phổi rồi, anh không nói gì thêm, liền bước ra khỏi phòng.

“Này, bác sĩ Thẩm, anh đừng đi, anh giận rồi hả? Bác sĩ Thẩm~”

“Ầm” tiếng cửa phòng bệnh lại vang lên.

Lục Chi Ưu nằm xuống giường.

Thẩm Trường An hình như giận rồi, hơn nữa là giận muốn điên rồi, nhưng sao cô lại thấy, Thẩm Trường An giận lên lại càng đẹp trai thế này!

o (╯□╰)o

*

Từ sau sự kiện kia, mấy ngày nay Thẩm Trường An không thèm quan tâm đến Lục Chi Ưu, mỗi ngày đến đây khám bệnh rồi rời đi, mỗi khi Lục Chi Ưu nhấn chuông, anh đều gọi y tá sang đấy.

Buổi chiều, khi y tá đưa cô đi đến bãi cỏ của bệnh viện phơi nắng, lại gặp một cô gái đeo đôi kính râm bự chảng, bịt khẩu trang kín mít, không thấy gương mặt đâu cả.

Cô gái này nhìn quen lắm nha.

“Em gái y tá à, bạn của tôi đến thăm, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, có được không vậy?” Cô nói với y tá đứng phía sau.

Y tá nhìn cô gái đang đi về phía này, dù có chút nghi ngờ nhưng người ta đã nói vậy rồi, cô chỉ có thể tránh đi mà thôi.

Sau khi cô y tá rời đi, Lục Chi Ưu liền chào hỏi với cô gái kia.

“Hey, Kiều Mạch~”

Hứa Kiều chính là bạn khuê mật lâu năm của cô.

Cô gái này chính là chủ tiệm bánh ngọt, là bà chủ tiệm bánh nổi tiếng trên mạng, bởi vì dáng người eo nhỏ chân dài, lại còn biết làm đủ các loại bánh, cho nên được dân mạng tặng cho một cái tên Tây Thi bánh ngọt, fan của cô hầu như là khách hàng trung thành của tiệm bánh.

Vì thế tiệm bánh của cô nổi tiếng vô cùng, không chỉ bán tại cửa hàng, mà còn kinh doanh trên Taobao, tuy nhiên nhóm fan của Hưá Kiều chỉ vì muốn gặp cô một lần, còn không tiếc đi máy bay đến cửa hàng của cô mua bánh.

Ấn tượng đầu tiên của Lục Chi Ưu với Hứa Kiều khi xưa cũng chỉ là một đóa sen trắng* xinh đẹp mà thôi.

*Bạch liên hoa/ hoa sen trắng: là mấy cô trong sáng, thánh thiện như thánh nữ á.

Ban đầu Lục Chi Ưu một lòng một dạ muốn quyến rũ đóa sen trắng Hứa Kiều này.

Rất lâu sau, khi cuối cùng cô cũng đã quyến rũ được sen trắng thì mới phát hiện, người mình quyến rũ đâu phải sen trắng, rõ ràng là sen trắng giả nhá, nói cô ấy là sen trắng thì thật là sỉ nhục mấy đóa sen trắng chính tông.

Cái cô nàng này mà tàn bạo lên thì đàn ông chỉ xách dép chạy, lúc mắng người cứ như sao độc mồm chuyển thế, mắng người bằng miệng không đủ, còn dùng đến cả bạo lực.

Nhưng mà bọn cô, một người mặt dày, một người lưu manh, đúng là tuyệt phối.

Hứa Kiều cao khoảng 1m70, hôm nay cô mặt một cái croptop đen, ôm sát người, khoác áo khoác jeans xanh đậm bên ngoài, váy dài lưng cao màu trắng, dưới chân mang một đôi sneaker mới tinh.

Mái tóc đen dài xõa sau lưng, không cần chạm vào cũng biết nhất định là mềm mại như tơ.

Sen trắng đều thích để tóc dài đen thẳng ╭(╯ε╰)╮(sen trắng giả cũng vậy.)

Hứa Kiều bước đến bên cạnh, chĩa tay vào đầu cô: “Đừng có mà trêu tớ”

Lục Chi Ưu cười: “Không phải do gặp cậu tớ liền thấy vui hay sao~, lẽ nào cậu không vui khi gặp tớ hả?”

Hứa Kiều lườm cô.

Lục Chi Ưu: “Này, tớ là bệnh nhân đấy, cậu dám dùng ánh mắt đó nhìn tớ hả, có muốn đi khám mắt không?” ←_ ←

“Biến ngay, cậu mà bệnh gì chứ, một cọng lông cũng có mất đâu.”

“Cậu không thấy chân tớ hả? Bó bột rồi nè” 〒_〒

Lục Chi Ưu dùng ánh mắt cún con nhìn cô.

“Bớt đi nhá, lúc đầu thì có nghiêm trọng, nhưng giờ đã khỏi rồi, còn làm bộ với tớ hả?”

“Hừ ╭ (╯ε╰)╮, bản nữ thần chọn không trả lời”

Hứa Kiều tiện tay ném túi xách đang cầm lên đùi của Lục Chi Ưu.

“Kiều Mạch à, hình như tớ lại chọc giận bác sĩ Thẩm rồi, mấy ngày nay anh ấy không thèm để ý tớ nữa” Lục Chi Ưu bắt đầu tố khổ với Hứa Kiều.

“Cậu lại làm cái gì nữa hả?”

Vì thế Lục Chi Ưu liền đem sự việc hôm đó ra nói với Hứa Kiều.

Hứa Kiều cũng hết nói nổi với cô luôn.

“Anh ta bơ cậu là đúng,

nếu là tớ, tớ cũng không thèm để ý đến cậu”

“Này, tớ là nữ thần quốc dân đấy nhé!”

“Ha ha, chứ không phải là nữ thần kinh quốc dân hả, sao lại dát vàng lên đầy mặt mình thế kia?” Hứa Kiều không một chút ngại ngùng cười nhạo cô.

“Cậu gato với tớ!” ←_ ←

“Gato cậu lùn hơn tớ hả?”

(tác giả muốn nói: Lục Chi Ưu cao 1m66, Hứa Kiều cao 1m70)

“Có dám nói chuyện mà không lấy chiều cao ra không?” Lục Chi Ưu lườm cô.

“Vậy, cậu gato cậu cup B còn tớ cup D hả?” ←_ ←

“Hứa Kiều, cậu là đồ đen tối!” 〒_〒

“Thế cũng không cần cậu tẩy trắng đâu.” ╭(╯ε╰)╮)

Lục Chi Ưu chỉ hận không thể phun vào mặt cô gái này, hồi đó mình đúng là mù mà, sao lại thấy một cô gái tóc đen dài thì khẳng định rằng đó là con gái nhà lành, có thể là lưu manh đó, nhờ vào có cái mặt nạ nên mới không lộ ra bản chất thật đấy.

“Này, tớ nói chứ, cậu nằm viện lâu thế rồi, khi nào mới chịu xuất viện, cậu đừng có mà tính ở lại đây luôn nhé?”

“Gì…ở lại luôn cái gì, chân tớ còn chưa khỏi hẳn mà!”

Hứa Kiều, “Tớ thấy cậu muốn ở đây để theo đuổi bác sĩ Thẩm nhà cậu thì có” π_π

“Ha ha…” (" _ ")

“Tớ nói không sai chứ gì, còn nữa, sau khi xuất viện rồi thì nhớ rước Bánh Trứng của cậu đi nha, mỗi ngày đều giành ăn với Trà Sữa của tớ, cục cưng của tớ dạo này ốm đói lắm rồi!”

Bởi vì Lục Chi Ưu nằm viện, cho nên Bánh Trứng không có ai chăm sóc, chỉ đành nhờ Hứa Kiều trông nom dùm.

Bánh Trứng là cún con của Lục Chi Ưu nuôi, là một giống Poodle thuần chủng, Trà Sữa nhà Hứa Kiều chính là giống mèo Ragdoll, còn là nữ thần meo meo nổi tiếng trên mạng, từ hình tượng ngoan ngoãn đến ngốc nghếch đều có cả, mà Bánh Trứng của cô thì giống y như chủ, đã ngu ngốc còn lười biếng. -_-||

“Trà Sữa cũng đang giảm béo mà, hơn nữa có Bánh Trứng nhà tớ chơi cùng nó, nó phải vui chứ.” Lục Chi Ưu nhếch miệng nói.

“Ha ha, sao cậu không nói luôn là cùng ăn, cùng ngủ, rồi cùng đánh nhau luôn?”

“Thấy chưa, thấy chưa, cậu không nhìn thấy Bánh Trứng nhà tớ rất có ích sao, cậu còn không mau thay mặt Trà Sữa mà cám ơn tớ?” Lục Chi Ưu cười tủm tỉm,

mặt dày nói với Hứa Kiều.

Hứa Kiều thật không muốn nói nhiều với loại người này, lấy tay gõ một phát lên đầu cô.

“Lục Chi Ưu, cậu là đồ mặt dày không biết xấu hổ!”

“Cám ơn, quá khen quá khen”

Hứa Kiều đưa Lục Chi Ưu trở về phòng, rồi cùng cô ầm ĩ một hồi, sau đó nhận một cuộc điện thoại rồi mới rời khỏi.

Ban đêm

“Ọt, ọt”

Cô lấy tay vuốt vuốt bụng: “Có dám chịu một chút hay không? Ngủ một giấc, tỉnh dậy là có cơm ăn!”

Vì thế cô ngửa mặt lên trời, trùm chăn lên đầu mà ngủ.

Nhưng yên lặng được mấy giây, cô lại bật dậy.

“Không được, không nhịn được rồi!”

Cô vén chăn lên, định đi xuống căn tin xem thử.

Hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, chân cô đã hồi phục rất tốt, hơn nữa cô bị thương chân trái, chân phải vẫn còn đi được.

Cô cẩn thận mang dép cho chân phải rồi cầm cây gậy bên cạnh.

Cô mở cửa phòng bệnh, một tay chống gậy, một tay bám tường mà đi.

Bây giờ đã hơn 12 giờ khuya, hành lang bệnh viện trống trải, không một bóng người.

Trên hành lang, ánh đèn lờ mờ, chợt tối chợt sáng, lâu lâu lại có 1 trận gió thổi qua.

Trong lòng Lục Chi Ưu có chút sợ hãi, nghe nói bệnh viện vào ban đêm là kinh khủng nhất.

Có rất nhiều bộ phim ma đều lấy bối cảnh ở bệnh viện, âm khí ở đây là nặng nhất.

Mặc dù cô không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng dù sao cũng là con gái, kiểu gì cũng cảm thấy sợ hãi.

Cô bỗng thấy hối hận, sớm biết vậy thì ráng nhịn ở phòng ngủ một giấc cho xong.

Cô đi dọc theo bức tường, bước từng bước đến thang máy.

Cuối cùng cô cũng bước vào thang máy.

Cô ấn nút tầng 1, rồi nhắm mắt dựa vào thang máy.

Đèn trong thang máy đột nhiên lóe lên, sau đó liền tắt ngúm.

Trong thang máy tối om, hình như thang máy cũng không hoạt động nữa, kẹt rồi.

Lục Chi Ưu hoảng hồn.

“Mợ nó, có…có ai không?” Lục Chi Ưu căng thẳng bước đến đập cửa thang máy.

Nhưng bên ngoài im ắng không chút tiếng động.

Giác quan trong bóng tối đột nhiên nhạy hơn rất nhiều, đặc biệt là thính giác, nhạy gấp đôi bình thường.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, sờ sờ túi áo mới biết, lúc ra khỏi phòng không mang theo điện thoại.

“Có ai ở đó không? Có ai không?”

Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, không gian trong thang máy quá nhỏ làm cho cô không thở được, vô lực ngồi bệt dưới sàn, cái trán trắng nõn toàn là mồ hôi lạnh, tay sít sao nắm chặt, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.

Lục Chi Ưu mắc chứng sợ không gian kín.

Tay vô lực đập cửa thang máy, nhưng đập lâu rồi mà vẫn không thấy có ai đến.

Ý thức của cô dần dần tan rã, cô mệt mỏi ôm đầu gối, cảm giác đầu ngày càng nặng, hô hấp khó khăn.

“Bên trong có người không? Ai ở bên trong vậy?”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa thang máy dồn dập.

Ngay lúc Lục Chi Ưu sắp sửa mê man, chợt nghe thấy tiếng động, âm thanh này tựa như hy vong trong đêm tối.

“Có…Lục Chi Ưu “

“Tôi là Thẩm Trường An, cô Lục, cô đừng sợ.”

“Thẩm…Trường…An”

“Ừ, tôi đây”

“Thẩm Trường An”

“Đừng sợ, có tôi ở đây.”