"Haiz, chị Lục, mấy giờ rồi?"
Lục Chi Ưu cầm điện thoại nhìn thoáng qua, "1 giờ sáng"
"Haiz, 1 giờ rồi, nếu chúng ta kết thúc sớm, nói không chừng đã có thể sang nhà bác sĩ Thẩm ăn chực."
Ánh mắt Lục Chi Ưu vụt sáng ngời, hình như, dạo này bác sĩ Thẩm làm ca đêm, toàn là 11 12 giờ mới ra về, nếu tiết kiệm được khoảng thời gian NG với Hà Cẩn Duyên thì hôm nay cô đã được ăn chùa ở nhà bác sĩ Thẩm, bây giờ có lẽ anh đã ngủ mất rồi.
Mọi việc đều tại Hà Cẩn Duyên cả, Hà Cẩn Duyên chết bằm này!
Lục Chi Ưu mắng thầm.
"Chị Lục, cho nên."
"Tôi biết rồi, cùng lắm thì mai tôi không giở trò ngắt nhéo cậu ấy nữa"
Lục Chi Ưu nghiêm túc suy nghĩ, giữa cấu xé Hà Cẩn Duyên và ăn cơm chùa nhà Thẩm Trường An, cô chắc chắn là chọn ăn chùa rồi.
Nghe được câu trả lời của Lục Chi Ưu, Khương Thang không nhịn được cười.
Đúng là chỉ có bác sĩ Thẩm mới trị được chị Lục, có lẽ anh nên tạo mối quan hệ tốt với bác sĩ Thẩm thôi, để khi nào chị Lục không nghe lời, anh sẽ lấy bác sĩ Thẩm ra mà trị chị ấy.
Ha ha ha ha ha.
Khương Thang không kiềm được tự khen độ lanh trí của mình.
Sau khi về nhà, Lục Chi Ưu ăn đại gì đó, tắm rửa xong liền đi ngủ.
*
Mấy bữa nay thái độ của Lục Chi Ưu rất khác thường, không ầm ĩ với Hà Cẩn Duyên nữa, mỗi ngày chăm chỉ học thuộc lời thoại của mình, cố gắng diễn một lần là đạt không để bị NG.
Lúc quay phim, Lục Chi Ưu nhập vai rất nhanh, Hà Cẩn Duyên cũng là một diễn viên chuyên nghiệp nên nhanh chóng bị cảm xúc của Lục Chi Ưu kéo theo, hai người lại ăn ý như xưa, mỗi lần quay đều đạt, cho nên tốc độ của đoàn phim cũng được kéo nhanh.
*
"Mọi người chuẩn bị, cảnh quay hôm nay rất quan trọng! Nhanh chân lên!" Đạo diễn Lý cầm cái loa hô to.
Toàn studio đều bận bịu,
chuẩn bị cho cảnh diễn cuối cùng để tối nay đóng máy.
Lục Chi Ưu đọc lại lời thoại, rồi để kịch bản sang một bên, nhắm mắt lại lẩm bẩm học thuộc.
Tối nay là cảnh quay cuối cùng, bộ phim dài tổng cộng 58 tập.
Cảnh cuối là cảnh sinh ly tử biệt giữa Nhan Khanh và Lạc Nghê Thường, Lạc Nghê Thường từ một phi tần nho nhỏ từng bước từng bước trở thành mẫu nghi thiên hạ, đây là cảnh sau khi về già của Lạc Nghê Thường và Nhan Khanh, Nhan Khanh ra đi trước nàng, sau đó nàng một mình dìu dắt tôn nhi nhỏ tuổi trưởng thành, dạy hắn trở thành một đấng minh quân, cảnh này không chi tiết lắm, nhưng trực tiếp thông báo kết thúc phim.
Bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống, cô mở choàng mắt.
Vừa mở mắt đã thấy Hà Cẩn Duyên ngồi cạnh mình, anh đã trang điểm xong xuôi, trang phục cũng đã thay.
Anh bắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhìn kịch bản trong tay mình.
Lục Chi Ưu bĩu môi, dù anh có mái tóc hoa râm, dán râu giả, nhưng cũng không thể che dấu được khí chất trời sinh ấy.
"Nhìn mình làm gì?" Hà Cẩn Duyên đột nhiên quay đầu hỏi cô.
Lục Chi Ưu nhún vai, "Không có gì."
Hà Cẩn Duyên hiếm khi không trêu chọc cô, anh nhìn kịch bản trên đùi cô, nói: "Chúng ta diễn tập thử đi, cảnh tối nay rất quan trọng."
"Được thôi"
Vì thế hai người bắt đầu nghiêm túc tập kịch bản.
Khương Thang và Đường Dịch ngồi phía sau Hà Cẩn Duyên và Lục Chi Ưu, hai người cầm li đá bào bắt đầu thì thầm.
"Hai người này hiếm khi tập kịch bản" Đường Dịch.
"Lâu rồi không thấy họ hòa bình như thế" Khương Thang.
"Thật là tốt quá" Đường Dịch.
"Cảm giác đoàn phim của chúng ta thật hòa thuận." Khương Thang.
Màn đêm buông xuống, phía chân trời dần xuất hiện màu ráng chiều rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua, làm cho không khí oi bức của mùa hè thêm nhẹ nhàng khoan khoái.
Hà Cẩn Duyên ngồi trên long sàng, Lục Chi Ưu cũng đã thay trang phục, hóa trang hoàn tất.
Đạo diễn Lý nhìn đồng hồ trên tay, rồi nhìn hai diễn viên chính, bọn họ đã vào vị trí, đạo diễn an tâm gật đầu.
"Mọi người tập trung, ai vào chỗ nấy!" Cái loa phát huy công dụng, đạo diễn Lý hô to, cả trường quay đều im lặng.
Hà Cẩn Duyên nằm trên giường, Lục Chi Ưu ngồi cạnh anh, vây quanh họ là nhân viên công tác, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Action!"
Nghe hiệu lệnh bắt đầu, Lục Chi Ưu và Hà Cẩn Duyên liền nhập vai rất nhanh.
"Nghê Thường, nếu như có kiếp sau, ta hy vọng có thể gặp nàng lần nữa" Giọng nói nhỏ nhẹ, Hà Cẩn Duyên khống chế cảm xúc rất tốt.
Hà Cẩn Duyên nằm trên giường bệnh, Lục Chi Ưu ngồi cạnh giường, tay hai người đan chặt vào nhau.
"Bệ hạ..." Lục Chi Ưu nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ đau xót, nước mắt bỗng trào ra, rơi lên mu bàn tay Hà Cẩn Duyên.
Hà Cẩn Duyên khó khăn đưa tay lên chạm vào má giúp cô lau nước mắt, ánh mắt hiện lên tia sáng, khóe miệng nở nụ cười quen thuộc.
"Ta đã hứa với nàng rất nhiều việc nhưng hầu như đều không làm được, nếu có thể
làm lại tất cả một lần thì tốt biết mấy, ta thà từ bỏ ngôi vị hoàng đế này, chỉ để cùng nàng sống những tháng ngày bình thản, dẫn nàng đến những nơi nàng yêu thích, ngắm nhìn hết những phong cảnh thế gian, nhưng mà ta..."
"Đừng nói nữa bệ hạ, chàng sẽ không sao đâu, chàng đã hứa với thϊếp... đã hứa với thϊếp... sẽ ở bên thϊếp cả đời mà."
"Ngốc ạ, cả đời của ta đã đến rồi, ta muốn ở bên nàng cả đời, nhưng cả đời của ta
không phải là cả đời của nàngMấy hôm nay ta luôn nhớ đến thời niên thiếu của chúng ta, nhớ đến lần đầu gặp nàngthời gian tựa như dừng lại...rất đẹp..."
"Bệ hạ..."
"Nghê Thường...ta...ta"
Yêu nàng.
Hà Cẩn Duyên còn chưa nói xong, tay anh đã vô lực rơi xuống mép giường, ánh mắt dần dần nhắm lại, nước mắt chảy qua khóe mắt.
Lục Chi Ưu đờ đẫn, tựa như tuyệt vọng lại tựa như không thể tin được, nước mắt chảy xuống, gương mặt xinh đẹp trong phút chốc hiện lên vô vàn cảm xúc.
Cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đưa lên mặt Hà Cẩn Duyên.
"Nhan Khanh, Nhan KhanhChúng ta đã nói rồi mà? Chàng là đồ lừa đảo, chàng để lại một mình tamột mình đơn độc...ta phải làm sao bây giờ" Lục Chi Ưu cúi đầu, giọng nói mang theo tuyệt vọng.
Cô chậm rãi cúi đầu, dán mặt vào ngực anh, tay khoác lên vai anh, khớp ngón tay dần dần trắng bệch.
"Nhan Khanh...chờ thϊếp nhé... chờ thϊếp đi tìm chàng."
"Cắt!" Đạo diễn Lý hô to, Lục Chi Ưu ngẩng đầu, khóe mắt cô vẫn còn ươn ướt.
Khương Thang bên cạnh vội vàng đem khăn tay chạy đến.
Lục Chi Ưu cầm khăn lau khóe mắt.
Hà Cẩn Duyên mở mắt, anh ngồi dậy, duỗi lưng một cái, trên mặt đã không còn vẻ tái nhợt như trước, nhưng lại rất mãn nguyện.
"Cuối cùng đã xong."
Đạo diễn bước tới, vừa đi vừa cầm cái khăn làm lố giả vờ chấm nước mắt.
"Chi Ưu à, diễn xuất của cô tốt lắm! Đến tôi cũng bị hút theo" Đạo diễn Lý không nói dối, bởi vì ông đã khóc đến mắt mũi tèm lem.
Lục Chi Ưu bị hành động của ông dọa sợ rồi.
"Đạo diễn, chú không sao chứ?" Lục Chi Ưu đã lấy lại cảm xúc, ngượng ngùng hỏi.
"Không sao, không sao, tôi cảm động quá thôi." Đạo diễn Lý vừa nói vừa lau nước mắt.
Lục Chi Ưu cười ngượng ngùng, chuyện này là sao đây?
Một lát sau đạo diễn mới khôi phục cảm xúc.
"Bây giờ tôi chính thức tuyên bố
chính thức đóng máy, lát nữa mọi người đừng quên tham gia tiệc đóng máy nhé!"
Đạo diễn Lý vừa dứt lời, cả phim trường đều reo lên.
Cuộc sống 3 tháng ở đoàn làm phim cuối cùng đã kết thúc! Không thể nghi ngờ, Lục Chi Ưu là thành phần phấn khích nhất, bây giờ cô đã có thể nghỉ ngơi rồi, thế là cô đã có thời gian để theo đuổi bác sĩ Thẩm, nghĩ đến là thấy phấn khích rồi.
"Nào, chúng ta chụp ảnh, kỉ niệm ngày hôm nay"
Đạo diễn Lý không biết từ đâu lôi ra cây gậy tự sướиɠ giơ lên cao.
Lục Chi Ưu, Hà Cẩn Duyên và tất cả nhân viên trong đoàn chụm lại một chỗ.
"1 2 3 Kimchi"
"Chi Ưu à, tối hôm nay chúng ta phải ăn thật ngon vào!" Đạo diễn Lý cười cười.
"Đương nhiên rồi, đạo diễn, tôi đi thay đồ trước."
"Được, được."
Lục Chi Ưu cười cười, rồi bước về phía phòng hóa trang.
Sau khi vào phòng, cô lấy di động trong túi xách ra, ngắm một hồi, sau đó gọi điện cho Thẩm Trường An.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
"A lô, bác sĩ Thẩm?" Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
"Ừ"
"Bác sĩ Thẩm, em đóng máy rồi"
"Xong rồi hả?"
"Dạ, lát nữa đoàn phim sẽ có tiệc đóng máy."
Nghe Lục Chi Ưu nói, ánh mắt Thẩm Trường An dừng trên món đùi gà hấp chanh anh vừa làm xong, đây là món yêu thích của Lục Chi Ưu.
"Ừ, vậy thì hay" Anh thản nhiên nói.
"Bác sĩ Thẩm, em không về ăn cơm, anh có buồn không?" Lục Chi Ưu bỗng nhiên hỏi anh.
Khóe miệng Thẩm Trường An khẽ run.
"Không có, được rồi, tôi đang làm việc, thôi nhé, còn em nữa."
"Hả? Em làm sao?"
"Đừng uống nhiều rượu quá... không tốt cho cơ thểcồn sẽ làm tê liệt... hệ thống thần kinh..."
"Hí hí" Lục Chi Ưu bỗng nhiên nở nụ cười.
Bác sĩ Thẩm sao lại đáng yêu thế nhỉ, rõ ràng là quan tâm cô, nhưng lại vòng vòng vèo vèo.
"Yes, sir!"
"Ừ, cúp..."
"À... bác sĩ Thẩm, em nhớ anh."
Không khí bỗng chốc ngừng lại, cả hai đều im lặng.
Mãi một lúc sau Lục Chi Ưu mới nghe được âm thanh của Thẩm Trường An từ bên kia.
"Ừ"
Cúp máy, Lục Chi Ưu vui đến quên trời, chỉ cần nghe giọng của Thẩm Trường An là cô đã cực kỳ hạnh phúc rồi.
Giọng nói lành lạnh, trong trẻo như nước nhưng lại toát lên vẻ gợi cảm, tưởng tượng một chút, nếu như anh dùng giọng nói ấy thì thầm bên tai cô, đó chính là những lời tâm tình đẹp nhất trên thế giới này, nghĩ đến thôi tim đã nhũn ra rồi.
Thẩm Trường An nhìn di động trên tay, không biết sao, khóe miệng lại cong lên, trên mặt không mang vẻ quạnh quẽ lúc trước mà có một chút lo lắng.