Chương 9

Editor: Jasmin

Mạnh Quân tắm xong, lúc lấy khăn tắm lau người, bỗng nhớ ra cái lỗ nhỏ trên tường đã được lấp xi măng lại từ sớm rồi. Bức tường xi măng lúc đầu cũng được dán gạch men sứ vào cuối tuần trước. Ngày hôm đó cô đang ngủ nướng trên gác, là Trần Việt làm.

Kể từ đó, lần lượt từng thứ, túi ni lông được thay thế bằng hộp đựng khăn giấy, giấy vệ sinh thô mỏng được thay thế bằng khăn giấy ba lớp.

Cuối tuần trước, một chiếc kệ ba tầng được bố trí trên tường bên cạnh bồn rửa, đủ cho Mạnh Quân để được nhiều đồ dùng vệ sinh cá nhân. Mà hôm nay, trên mép kệ có thêm một cái túi nhỏ chống thấm, bên trong có máy sấy tóc mới mua.

Mạnh Quân đang sấy tóc đã khô được một nửa, nghĩ thầm, hình như cậu cũng không ghét cô, còn rất chăm sóc cô nữa.

Cô treo khăn tắm lên, mặt váy ngủ vào, xoay người bước ra ngoài. Cô không muốn bám vào tường, nhớ tới cảm giác ẩm ướt cũ kỹ, cô thà đi cà nhắc.

"Mạnh Quân" Đối diện bên sân, Trần Việt đứng chỗ cửa bị khuất sáng, hỏi cô, "Chân cậu sao rồi?"

Mạnh Quân từ từ đi vào phòng, nói lí nhí: "Đau."

Cô xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy vào gian nhà chính bằng một chân, vịn lấy ghế mây ngồi xuống.

Trần Việt vào theo cô, bưng một bát thịt xông khói, xúc xích, đậu hà lan, đậu đũa nấu với cơm cùng một bát canh cà chua trứng, để trên bàn cạnh cô, nói: "Ăn tối trước đi."

Đã hơn chín giờ tối rồi, qua mất giờ gọi là món chính của Mạnh Quân, nhưng cô quá đói, cầm lấy cái thìa trong tay cậu múc một muỗng cơm lớn vào miệng.

Trần Việt thấy cô ăn rất ngon, xoay người định đi.

Mạnh Quân nhìn theo bóng lưng cậu, gọi một tiếng: "Trần Việt."

Cậu vừa đi tới bên bậc cửa, quay đầu: "Hả?"

Mạnh Vân cúi đầu chọc miếng thịt xông khói trong bát, nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy nhà Tây Cốc đã hỏng quá rồi, không biết có thể làm gì đó....giúp cô bé."

Trần Việt cười một cái rất nhạt, nói: "Nhanh thôi cô bé sẽ không ở đó nữa."

Mạnh Quân sững sờ: "Tại sao?"

Trần Việt nói: "Công trình di dân vào trấn đã hoàn công rồi. Người của thôn họ ít, đường xa, nên tất cả sẽ chuyển đến vùng phụ cân của thị trấn."

Mạnh Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ, có phải là thôn dân tộc mà tôi thấy lúc sáng không?"

"Ở gần đó."

"À........" Mạnh Quân gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy, cả thôn phải bỏ hoang à?"

"Ừm"

Mạnh Quân thấy hơi tiếc, nói: "Nhìn bên ngoài vào thôn của họ, rất đẹp, còn khá mộc mạc nguyên sơ. Không thể giữ lại thì tiếc quá."

Trần Việc trầm mặc một lát, nói: "Đối mặt với nghèo khổ, thứ gọi là nguyên sơ, không đáng nhắc."

Mạnh Quân ngẩn người, sau đó nói: "Cũng phải."

Đợi cô ăn cơm xong, Trần Việt đi qua dọn bát, cậu xem mắt cá chân của cô, nói: "Cậu đợi tôi một lát."

Cậu đi về gian nhà mình. Mạnh Quân thò đầu nhìn qua, thấy cậu cầm một cái bình thủy tinh, hình như là rượu ngâm, thứ bên trong là....

Mạnh Quân ngồi lại ghế, nhíu mày.

Không lâu sau, Trần Việt từ trong sân đi vào, cầm một cái chén sứ men xanh nhỏ, đi vào gian nhà cô. Cậu lại ngồi xổm trước mặt cô, để cái chén xuống sàn, trong chén đựng hơn phân nửa thứ chất lỏng trong suốt, giống như nước.

Mạnh Quân thấy lạ: "Làm gì thế?"

Trần Việt lấy bật lửa ra, đánh lửa, châm lửa vào trong chén, một ngọn lửa màu xanh nhảy múa trong chén.

Qủa nhiên là rượu.

Mạnh Quân thấy hoảng: "Cậu làm gì?"

Trần Việt ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Giúp cậu xoa vài cái, ngày mai là ổn."

Hai tay Mạnh Quân giữ lấy tay vịn, rụt người vào cái ghế: "Xoa cái này? Đây là kiểu mê tín quỷ quái gì, có phải cậu muốn cho tôi bỏng chết không?"

Trần Việt bình tĩnh khuyên nhủ: "Không bỏng, thật đó."

Mạnh Quân không tin, lắc đầu: "Ngài mai tôi đi gặp bác sĩ."

Trần Việt nói: "Kéo dài tới mai sẽ nghiêm trọng hơn."

Mạnh Quân kiên quyết lắc đầu: "Trần Việt, cậu là người tiếp nhận sự giáo dục cao......"

Trần Việt nhìn cái chén kia, lo lát nữa rượu cháy cạn, thế nên đưa tay bắt lấy lòng bàn chân cô.

"A!" Mạnh Quân phản xạ có điều kiện giật ra, nhưng tốc độ của Trần Việt rất nhanh, tay còn lại chạm một chút vào cái bát đang cháy, ngón tay có lửa chạm vào mắt cá sưng to của cô.

Cả người Mạnh Quân run rẩy một cái, nhưng..... ngọn lửa giữa ngón tay cậu và mắt cá chân cô đang nhảy múa, một cảm giác ấm nóng và ẩm ướt, rất dễ chịu. Không hề bỏng, cũng không có cảm thấy bỏng.

Trần Việt xoa vài lần chỗ sưng tấy, ngọn lửa tắt ngấm. Cậu lại đưa tay vào trong bát, chấm qua lửa, rồi lại chà xát trên mắt cá chân của cô.

Cơ thể Mạnh Quân đã thả lỏng.

Cậu ngồi xổm dưới sàn, dùng rượu chà xát lên chỗ bị thương hết lần này tới lần khác, làn da chỗ chân rất ấm áp dễ chịu, lòng bàn chân được cậu xoa bóp trong lòng bàn tay, một cảm giác ẩm ướt cháy bỏng.

Đêm hè vắng lặng, chỉ có âm thanh của cánh quạt chuyển động trên đỉnh đầu, cùng với tiếng ngón tay thoăn thoắc nhúng vào rượu rồi xoa bóp thỉnh thoảng vang lên, ngọn lửa lặng lẽ cháy bập bùng.

Mạnh Quân đột nhiên nói: "Chắc là con rết đó bị cậu lấy đi ngâm rượu rồi."

Trần Việt nâng mắt, "Ờ" một tiếng.

Mạnh Quân khẽ khàng: "Hừ!"

Cô nói: "Cậu quả là vẫn quá kiệm lời."

Trần Việt mím môi, lại cuối đầu nhìn xuống chân, chỉ là trong khoảng khắc, tầm mắt bỗng từ trên đùi của cô trượt qua.

Vạt váy ngủ ngắn cũn cỡn, chỉ che được nửa đùi. Đùi của con gái mảnh khảnh lại thon thả, màu trắng như tuyết, làn da trong trẻo mịn màng.

Tay cậu nắm lấy chân cô, mềm mềm, nhỏ nhắn, có chút lạnh, dường như nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu có thể thiêu cháy được cô.

Qụat trần chuyển động trên trần nhà, thổi bay chiếc váy ngủ màu đỏ dưa hấu của cô. Hương thơm trên người cô vừa tắm xong, từ vạt váy lan ra, xông đến trước mặt cậu.

Cậu nhanh chóng cuối đầu, hô hấp giữa lúc vô thức bỗng ngưng trệ.

Dần dần, trên môi cậu đọng lại những hạt mồ hôi mỏng, nghĩ thầm, có lẽ là do nhiệt độ từ ngọn lửa cồn.

Mạnh Quân cũng yên lặng, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi xổm bên chân cô, nhìn má cậu ửng hồng vì ánh lửa, đôi mi rũ xuống khẽ lay động. Cô cẩn thận nhìn, lòng bàn chân thấy hơi ngứa. Nhưng cậu không hề gãy vào.

Cậu chà giúp cô mười mấy lần, lửa trong bát rượu tắt ngấm, chỉ còn lại nước trắng.

Trần Việt buông chân cô ra, đứng dậy lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách, nói "Có lẽ sáng mai là không sao rồi."

Mạnh Quân nhìn cậu, nói "Vậy nếu có sao thì? Cậu chịu trách nhiệm à?"

Cô vẫn luôn hùng hồn như vậy, cứ như thể chân của cô bị trẹo là do anh vậy.

Trần Việt câm nín một hồi, tầm mắt chuyển hướng xuống cái bát dưới đất, nói: "Ngày mai tôi đưa cậu tới trường, trước mắt đừng đi đường xa."

Mạnh Quân đung đưa một bàn chân, hình như tâm trạng không tồi, nói "Được thôi."

Trần Việt liếc nhanh cô một cái, đang định đi, bỗng khựng lại, chỉ về phía cô, "Trên cổ cậu..."

Mạnh Quân rùng mình một cái, run rẩy: "Có côn trùng không? nhền nhện?!"

"Không phải," Trần Việt vội chỉ vào cổ mình, "Cháy nắng rồi."

Mạnh Quân chạm vào chỗ bị tróc da, bỏng rát, một lớp nhỏ da chết đã bong ra. Cô đã phơi dưới nắng hơn sáu tiếng ròng, không tróc da mới lạ

Cô nhìn lớp da chết, đau lòng, vội vã lay Trần Việt: "Cậu giúp tôi vào nhà vệ sinh, có một cái lọ màu xanh lá trên kệ thứ hai, dài dài giống như ống nhỏ giọt với bình nhỏ giọt, giúp tôi lấy qua với."

Miêu tả của cô về lĩnh vực khoa học, Trần Việt hiểu ngay tắp lự, tìm thấy chuẩn xác.

Mạnh Quân bóp kem phục hồi da vào nửa lòng bàn tay, thoa lên khắp mặt và cổ, lầm bầm một cách thê thảm "Không bôi đủ chống nắng, chắc chắn phải cháy nắng thôi, xấu xí luôn rồi."

Trần Việt nghiêm túc nhìn cô, lẳng lặng nói một câu: "Không có xấu."

Mạnh Quân nói: "Tôi xấu rồi cậu cũng không nhìn ra đâu."

Quạt trần quay vù vù, mèo nhỏ thấy Trần Việt rề rà chưa về, bước nhẹ nhàng tới chỗ bậc cửa, cũng không vào, đứng trong màn đêm nhìn Trần Việt. Con mèo cau có lại thành mèo lông xù rồi.

Mạnh Quân trông thấy, bảo: "Con mèo nhỏ hư hỏng của cậu tới kìa."

Trần Việt liếc con mèo một cái, nói: "Trẻ con trên núi chân rất khỏe, Tây Cốc có thể đi về, tại sao lại khăng khăng muốn đưa nó?"

Mạnh Quân đang bôi chút tinh chất cuối cùng lên mu bàn tay, không trả lời.

Trần Việt nói: "Vì chuyện ở thôn Tưởng Lâm? Là tôi nặng lời, cậu đừng để trong lòng nữa. Cũng không cần phải chứng minh điều gì, đi làm chuyện bản thân không thể."

"Không phải." Mạnh Quân nâng mắt, nói: "Tôi rất thích Tây Cốc."

Cô nói thêm một câu, "Cô bé là người đầu tiên ở nơi này thích tôi."

Trần Việt im lặng.

"Không phải vì nghĩa vụ của giáo viên, cũng không phải người bậc trên cao thượng gì hết." Mạnh Quân phân trần dưới ánh đèn trắng: "Cô bé thích tôi, tôi cũng rất thích nó, vì vậy muốn đưa cô bé về, chỉ đơn giản vậy thôi."

Anh gật đầu nhẹ, như đã hiểu rồi: "Nhưng lần sau làm việc nên lượng sức mình."

Mạnh Quân ngáp một cái, nói: "Ò, tự lượng sức mình, bây giờ tôi không leo cầu thang được, cuốn chiếu xuống lầu dưới ngủ thôi."

Trần Việt nói không kịp nghĩ: "Tôi bế cậu lên."

Mạnh Quân đơ một hồi, cậu cũng thấy hơi sững sờ, nhưng ngụy trang rất hay.

Mạnh Quân nhìn cậu đánh giá, hỏi: "Cậu bế nổi không?" Câu hỏi này hơi thừa, trước đây cậu bế cô rất dễ dàng. Nhưng không biết tại sao, trong lòng vô cớ... lại muốn để cậu bế.

Trần Việt không đáp lời, người lại khuỵu xuống trước mặt cô, khom lưng bên cạnh, dưới lớp áo thun, sống lưng người đàn ông trông giống một cây cung.

Mạnh Quân mím môi thành một đường, ngoan ngoãn trèo lên lưng cậu.

Người cậu rất nóng, hơi ẩm tỏa ra giống như khí trời oi bức vậy.

Cô muốn tự đứng lên vì đang mặc váy, xấu hổ thật, mu bàn tay cậu để phía sau, hai tay nắm lại, không chạm vào cô. Cậu dùng "bàn tay quý ông", gác khuỷu chân của cô lên chỗ phần dưới của cánh tay, cõng cô đứng dậy rất dễ dàng.

Mạnh Quân hơi ngơ ngác. Cô chưa từng được người con trai nào đối xử một cách dịu dàng lịu sự đến vậy. Bởi vẻ bề ngoài của cô, nên phần lớn luôn phải chịu những hành vi trêu ghẹo sàm sỡ, một chút ấm áp bỗng trào dâng trong lòng.

Cầu thang gỗ rất hẹp, rất dốc.

Tia sáng ảm đạm, cậu bước từng bước chậm rãi mà thận trọng.

Mạnh Quân tựa trên lưng cậu, cảm thấy rất tin cậy, rất an toàn, thể xác lẫn tinh thần đều thư thái.

Cô bỗng gọi khẽ: "Trần Việt."

"Hửm?"

"Cảm ơn cậu. Tôi không nghĩ rằng, ở nơi đây lại có người có thể chạy đi xa như vậy để đón tôi."

"Đừng khách sáo."

"Cậu tưởng tôi giận dỗi với cậu nên cậu mới đi hả, cho nên thâm tâm thấy áy náy rồi đi tìm tôi? Con người cậu sao mà....." Cô không tìm được từ để hình dung, chuyển qua thở dài, nói: "Có điều, cũng may là cậu tưởng tôi giận dỗi, không thì cậu đã không tìm tôi rồi. Nói không chừng, giờ tôi bị chó sói tha đi rồi á."

Trần Việt muốn phủ nhận, nhưng...

Cậu chỉ nói: "Chỗ chúng tôi không có sói, nhưng có gấu."

Mạnh Quân phì cười.

Cậu thực là một người quá tốt, tốt đến mức cô bỗng dung thấy có hơi tiếc, nói: "Hồi đại học sao tụi mình không thân nhỉ, không nhân lúc đó làm bạn."

Trần Việt nói: "Không sao, làm bạn học cũng rất tốt."

Phải, chỉ cần cùng cô làm bạn học là tốt rồi.

Vả lại trong lòng cậu, lúc đó họ đã là bạn rồi. Chỉ là cô đã quên.

Trần Việt bước vào phòng, thả cô xuống giường. Váy ngủ của Mạnh Quân không tránh được bị xốc lên, cô vội vàng vuốt chỉnh lại váy cho ngay ngắn, nhưng cậu đã liệu được lúc thả cô xuống sẽ không tiện, không hề quay người lại, đưa lưng về phía cô, nói: "Tôi xuống đây. Cậu ngủ sớm đi."

Trong lòng Mạnh Quân ấm áp, nói: "Ừm."

Cậu vừa mới đi tới gần cửa, lại nghe cô kêu lên: "Ssss ~ " (tiếng kêu khi đau)

Trần Việt quay đầu: "Sao vậy?"

Bắp chân cô đυ.ng vào mép giường: "Không sao, bị đυ.ng một cái, đau muốn chết."

Trần Việt đứng ngay cửa, nghĩ tới lượng vận động ngày hôm nay của cô, do dự một chút.

Mạnh Quân thấy lạ: "Sao thế?"

Trần Việt nói: "Chân của cậu ngày mai chắc không bước xuống đất được."

Mạnh Quân sửng sốt: "Nghiêm trọng vậy sao? Tôi cũng đã đi rồi..." Sáu tiếng trên đường núi, "Vậy phải làm sao?"

Trần Việt ngẫm nghĩ, đi về phía cô, nhìn chân cô, lại nhanh chóng nhìn cô một cái, nói: "Không thì tôi giúp cậu xoa bóp một lát vậy?"

Mạnh Quân hơi suy ngẫm, duỗi chân về phía cậu.

Trần Việt nhỏ nhẹ: "Có thể hơi đau, cậu cố chịu chút."

Trần Việt ngồi xuống bên giường, nâng một chân của cô lên, bàn tay rộng xoa nhấn nhấn bắp chân của cô.

"Aaa........ đau đau đau đau đau!" Mạnh Quân kêu gào.

Trần Việt ngừng lại, Mạnh quân thở gấp nói: "Hả, đừng dừng lại. Đừng để ý tới tôi."

Đang nói dở, cửa bên bỗng phát ra tiếng động, là Bách Thụ đã về.

Mạnh Quân lại nức nở: "A ~~~ đau ~~~ hư ~~~ a không được, cậu nhẹ thôi!"

Tràn Việt giảm bớt lực, Mạnh Quân "nước mắt giàn giụa" nói: "Hình như làm nhẹ hơn lại không có hiệu quả, hay thôi mạnh tay chút đi vậy."

Trần Việt không nói một câu, cũng không nhìn cô, chỉ lo cúi đầu nhào qua nắn lại xoa bóp, ngạc nhiên sao con gái lại mềm như vậy, lòng bàn tay như đang cầm một khối thạch gel.

Mạnh Quân hít hà vì đau, nước mắt lưng tròng chực tuôn ra, vẫn còn có tâm trạng hỏi: "Chắc Bách Thụ không nghĩ tụi mình đang làm chuyện xấu đâu nhỉ?"

Trần Việt chưa phản ứng kịp: "Chuyện xấu gì?"

Mạnh Quân không trả lời.

Thế nhưng Trần Việt đã từ từ hiểu ra, bên mặt vốn đã hơi ửng đỏ giờ càng đỏ hơn; nhất thời không biết nên xoa bóp tiếp, hay thế nào. Nhưng bàn tay vẫn chưa từng dừng lại.

Mạnh Quân sợ Bách Thụ nghe thấy rồi hiểu lầm, cắn răng chịu đựng không kêu nữa, đau không chịu nổi cũng không rê một tiếng mà vùi mặt vào gối, thấp giọng khẽ ngâm: "Ưʍ........"

Trần Việt: "....."

Ờm, này.... hình như càng không ổn hơn.

Cậu đỏ mặt, im lìm không lên tiếng, giả vờ làm một cái máy massage vô cảm.

Bóp được một lát, cả hai bên chân của cô đều không thấy đau nữa. Cậu vội vàng nói câu ngủ ngon rồi nhanh chóng đi ra, đóng cửa phòng lại.

Mạnh Quân nghe tiếng bước chân cậu vội vã xuống lầu, tắt quạt, tắt đèn, khóa cửa; nghe thấy cậu băng qua khoảng sân, đi về phía đối diện. Con hổ con ở trong bóng tối kêu hai tiếng. Sau đó nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chả tí tách.

Chẳng biết qua bao lâu, xoa bóp đã có hiệu quả. Cảm giác tê tái và đau nhứt trên chân Mạnh Quân không còn nữa, bắt đầu thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nằm trên giường, giơ chân lên, váy ngủ trượt xuống.

Cô xoay tới xoay lui mắt cá chân ở trên không, lại hạ hai chân xuống, lật người lại, bắp chân hơi nóng, là độ nóng trong lòng bàn tay cậu, mà lòng ngực dường như vẫn còn lưu lại độ ấm như khi còn trên lưng cậu.