Chương 50-2: Nàng dâu trưởng (2)

Đêm dần khuya, sau khi rửa măt, nằm trong chăn, A Kết dựa vào trong lòng Triệu Trầm nói với hắn: "Phụ thân cũng rất đáng thương." Nàng nhìn ra, cha chồng thực sự thích mẹ chồng, mẹ chồng chỉ cần cười một cái, dù là cười với nàng, cha chồng ngồi một bên cũng có thể nhìn đến nhập thần, cái thần thái vô ý này thể hiện một cách đầy đủ, không lừa được người khác.

Triệu Trầm hôn lên thái dương nàng, không nói gì.

Ban ngày A Kết ngủ hơi nhiều, bây giờ muốn nói chuyện với hắn, lại hỏi: "Trước đây chàng có từng giúp phụ thân gắp đồ ăn không?”

Nàng có hứng thú nói chuyện, Triệu Trầm liền theo ý nàng, "Chắc cũng có đi, nhưng không có ấn tượng. Thế nào, nàng trách ta tối nay không gắp rau cho phụ thân? Ngốc, không cần thiết, phụ thân cũng không phải già đến nổi không thể nhấc nổi cánh tay, thực tế nếu gắp đồ cho phụ thân thì cả hai chúng ta đều không được tự nhiên." Nhi tử khác với nữ nhi ở chỗ này, nữ nhi nhiều lúc có thể làm nũng.

Điều này cũng đúng, A Kết nháy mắt, nghĩ tới mẹ chồng, mẹ chồng...Nghĩ đến trong hầu phủ, Tần thị cùng với hai di nương, A Kết lại đau lòng thay mẹ chồng. Cha chồng có nỗi khổ tâm thì sao, hắn cũng đã chạm qua người khác, còn sinh nữ nhi, cha chồng có sự bất đắc dĩ của hắn, nhưng mẹ chồng là thê tử, cho dù theo lý trí thì có thể chấp nhận, nhưng trong lòng hẳn sẽ không thoái mái. dđlqđ May mắn mẹ chồng không thích cha chồng, nổi khổ có chút giảm bớt, nếu tương lai Triệu Trầm như vậy...

A Kết lắc đầu, không nghĩ nữa, sự tình sẽ không xảy ra, vì sao phải buồn lo vô cớ?

Thấy nàng lắc đầu ở trong lòng mình, Triệu Trầm tò mò, cúi đầu hỏi nàng: "Suy nghĩ gì vậy?"

Sao A Kết có thể nói ra?

Triệu Trầm cũng không ép nàng nói, xoay người đè lên nàng, tay phải thuần thục tiến vào trong áo nang, "A Kết, nàng nói xem chúng ta sinh nhi tử trước hay nữ nhi trước? Ta cảm thấy nữ nhi rất tốt, sinh nữ nhi hiểu biết giống nàng vậy, tương lai còn có thể giúp mẫu thân chăm sóc đệ đệ, muội muội. A Kết đừng tránh, chúng ta cùng nhau sinh nữ nhi."

Hắn đè tay nàng lại, đến lúc nàng phản kháng cũng đã vô dụng, mới thả nàng ra, nghe nàng nũng nịu cầu xin, ghé tai nàng nói thầm: "A Kết, nếu sớm biết rằng việc này tốt như vậy, đêm chúng ta thành thân khẳng định nàng sẽ...

A Kết che lỗ tai không muốn nghe tiếp.

Ngày kế tiếp, buổi sáng kính trà, buổi trưa dùng qua bữa cơm tất niên thịnh soạn, đoàn người một lần nữa ngồi trên xe ngựa, đi về hướng Kinh thành.

A Kết thấp thỏm lại khẩn trương, không ngừng nhìn về phía ngoài cửa xe nằm trước mặt.

Khoảng hai canh giờ sau, ánh mặt trời chiều dần dần tan mất, trời có chút tối, nàng trông thấy tường thành Kinh thành nguy nga.

"Đừng lo lắng, chúng ta chỉ là về nhà mà thôi". Triệu Trầm thả rèm cửa sổ xuống, ôm nàng, muốn trấn an sự lo lắng của nàng.

A Kết cũng muốn biểu hiện thong dong, bình tĩnh, nhưng nàng thật sự không khống chế được, sắp cùng người trong Hầu phủ tiếp xúc, những đạo lý đã suy nghĩ thông suốt ở nhà đột nhiên mất tác dụng.windchime dđlqđ Không cẩn thận phạm vào quy củ thì làm sao bây giờ? Đánh mất mặt mũi của trượng phu thì làm sao bây giờ? Phụ thân nói khi người tham gia cuộc thi tú tài, tay còn có chút run rẩy, một lúc lâu sau mới có thể cầm bút viết chữ, A Kết cảm thấy nàng bây giờ như đang đến trường thi.

Nhìn tay nàng run rẩy, Triệu Trầm liền nghĩ biện pháp, một lần nữa vén màn xe lên một chút, để nàng có thể thấy kinh thành phồn hoa, kể cho nàng những chuyện của hắn từ khi còn bé đến giờ. Kể rồi lại kể, hai bên đường lượng người đi đường càng ít dần đi, tòa nhà trước mặt hiện lên càng rõ ràng.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng người nói, A Kết trong lòng hốt hoảng, không nén nổi nắm lấy tay Triệu Trầm.

"Nàng sao lại ngốc như vậy chứ." Triệu Trầm bất đắc dĩ lại yêu thương hôn nhẹ lên má nàng, không vội vã xuống xe, mà chỉ đẩy rèm che, chỉ vào một cánh cổng cao cao cho nàng xem, "Nhìn thấy không? Nơi này là phủ đệ của Triệu gia chúng ta."

A Kết đương nhiên nhìn thấy, không hiểu rõ hắn muốn nói gì.

Triệu Trầm lại hôn nàng lần nữa, cùng nàng nhìn ra bên ngoài, nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói: "A Kết, nàng sợ cái gì? Sợ mấy nha hoàn sao? Không cần phải sợ, nàng là thê tử của ta, là đại thiếu phu nhân của Hầu phủ, người nào dám đối với nàng không kính trọng, nàng cứ tùy ý trừng trị. Hay nàng sợ Tần thị? Không cần phải sợ nàng ta, nàng chỉ là người có danh hiệu phu nhân, ngoại trừ viện nàng ở ra thì không trông nom đến được chúng ta ở bên kia, nếu nàng dám đến, chúng ta trực tiếp đuổi đi, bình thường khi gặp mặt nàng cũng không cần lễ phép với nàng ta, hoàn toàn không cần lo lắng về thanh danh, coi như nàng ta với chúng ta có ân oán, nếu nàng đem nàng ta thành mẫu thân mới khiến cho người trong Kinh thành khinh thường đấy. Còn về Thái phu nhân, nàng cũng chỉ còn sống thêm vài năm nữa thôi.”

"Nàng dù tốt hay xấu cũng là tổ mẫu của chàng nha". Thấy hắn đại nghịch bất đạo (coi thường lễ giáo), A Kết không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở. dđlqđ Trong nhà tổ mẫu, ngoại tổ mẫu đều không còn, A Kết đến giờ vẫn chưa nhìn thấy, nhưng hàng năm khi đi viếng mộ, phụ thân và mẫu thân đều khóc, vì vậy trong mắt A Kết, tổ phụ và tổ mẫu cũng rất thân thuộc, dù sao cũng là huyết mạch tương liên (quan hệ huyết thống).

Triệu Trầm cười lạnh, "Cũng bởi vì nàng ta là tổ mẫu nên ta mới để nàng cho nàng ta ít mặt mũi, gọi nàng một tiếng Tổ mẫu. A Kết, nàng nhớ kĩ, nàng ta với nàng là hư tình giả ý, nàng cũng đối xử lại như vậy, nếu nàng ta dám ỷ mình là tổ mẫu mà gây khó khăn cho nàng, nàng tự nhiên không cần để ý đến mặt mũi nữa, lại càng không nên ngây ngốc nghe theo lời nàng ta nói."

"Thϊếp..."

"A Kết, hãy tin ta."

Phải xuống xe, Triệu Trầm cũng không có thời gian nói nhiều, windchime dđlqđ chỉ nâng mặt nàng rồi nói: "Nàng tin ta, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, còn về những người bên ngoài, nàng chỉ cần nhớ kĩ, nàng là đại nãi nãi của Hầu phủ, tương lai còn có thế là phu nhân thế tử, là Hầu phu nhân, là Hầu phủ Thái phu nhân, nhà này chính là của nàng, những người đó chỉ là ở tạm, nàng mới là nữ chủ nhân của Hầu phủ, nghĩ như vậy, sao còn lo lắng?”

Đều là của nàng ư?

Nhìn trượng phu trước mặt bình tĩnh và tự tin, A Kết gật đầu, trong lòng dần dần trở nên kiên định hơn.