Mẫu thân nóng nảy, sắc mặt Tần thị tốt lên chút, nhìn chằm chằm trượng phu xem hắn trả lời như thế nào. Đằng sau bên phải nàng, chỗ bàn nhỏ Vạn di nương và Chu di nương không hẹn mà cùng nhìn về phía con của mình, trong lòng mỗi người đều có cân nhắc. Mà trên bàn lớn, Triệu Thanh mặc áo màu xanh đang ngồi ngay ngắn, mặc dù không cười nhưng ai nhìn vào cũng thấy đang vui vẻ, Triệu Hàm khóe miệng là cong lên, tò mò lại mong đợi nhìn phụ thân, chỉ có nha đầu Triệu Nghi thì mặt lộ vẻ mờ mịt, giống như đã quên mình còn có một ca ca.
Triệu Duẫn Đình rất hiểu mẫu thân của mình, biết nàng cũng không quan tâm trưởng tôn(cháu trai trưởng) thành thân cùng ai hay không, chẳng qua là tức giận nàng không có tin tức, liền có chút bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân đừng nóng vội, chuyện này ta cũng mới biết hôm nay, hắn ở quê, mình nhìn trúng con gái một tú tài rồi trực tiếp cưới, thật là hồ đồ... Dù sao cũng là cưới hỏi đàng hoàng nên cũng chỉ có thể như vậy. Mẫu thân, trước đó Thừa Viễn không muốn trở về, hiện tại nếu đã thành gia, ta sẽ phái người đi đón bọn họ, cũng không thể để cho đích trưởng tôn (cháu đích tôn) Triệu gia cũng sinh ở bên ngoài."
Thái phu nhân trầm mặc.
Vì sao trưởng tôn rời đi trong lòng mọi người trong nhà biết rõ ràng, nhưng để dễ nghe, chỉ nói với bên ngoài hài tử không hiểu chuyện không chịu ở trong nhà. Nàng không thích con dâu đoản mệnh kia sử dụng thứ gì thu hút nhi tử một lòng với nàng, đối với trưởng tôn ngỗ nghịch bất hiếu mà con dâu trước sinh càng không có chút hảo cảm, chẳng qua là, Triệu Trầm dù sao cũng là trưởng tử Triệu gia, hắn không muốn trở về còn được, chứ nàng là tổ mẫu, có đạo lý ngăn cản hắn trở lại. Thôi, bùn nhão nâng không thành tường, đường đường trưởng tử Hầu phủ lại cưới nữ nhi tú tài, trở về thì trở về, nàng có thể xem náo nhiệt.
Thật nhanh nhìn lướt qua Tần thị, Thái phu nhân dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã cố chấp không nghe khuyên bảo, ở bên này ta cũng chuẩn bị cho hắn mấy người tốt lắm, vậy mà hắn không nói một tiếng tự thú thê! Hắn từ nhỏ không hôn ta, không để tổ mẫu ta đây ở trong mắt cũng được, con đối với hắn móc tim móc phổi, sao ngay cả con hắn cũng không nói chứ? Mau gọi trở lại đi, Thừa Viễn mới mười tám, tốt nhất con nên trông nom, có lẽ còn có thể thay đổi, đến lúc đó kiếm cho hắn việc gì đó để làm, tránh cho hắn tiếp tục chơi bời lêu lổng."
Triệu Duẫn Đình vuốt cằm, xoay người cười cười với
Triệu Thanh: "Thừa Văn, lúc đại ca con đi, Tam đệ và muội của con còn chưa ra đời, ta nhớ khi còn bé con rất thích cùng đại ca chơi, con còn nhớ rõ hắn không?"
Triệu Thanh đứng dậy rời ghế, có chút lúng túng đáp: "Nói thật, dáng vẻ đại ca nhi tử nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ có lần đại ca mang con đi trong rừng trúc đào măng, đại ca đào xong thì cho con ôm... Chớp mắt một cái chúng con cũng lớn, không biết dáng vẻ hiện tại của đại ca như thế nào."
Chuyện đào măng này Triệu Duẫn Đình cũng nhớ, khi đó trong nhà còn không có biến cố, hắn vào rừng trúc tìm hai đứa bé, chỉ thấy trưởng tử bảy tuổi đang đào hăng say, thứ tử bốn tuổi đang ôm măng mùa xuân đứng ở một bên, cả người là đất. Nhìn thấy hắn tới, trưởng tử nhanh chân bỏ chạy, sau khi bị bắt lập tức ngoan ngoãn nhận sai, linh động giảo hoạt. Lại nghĩ đến lần trước thiếu chút nữa dùng bộ mặt lạnh của thiếu niên muốn làm hắn tức chết, trong lòng Triệu Duẫn Đình thổn thức, khoát tay với ba đứa bé: "Tốt lắm, sắc trời không còn sớm, các con cũng đi xuống đi, sau này hãy thân thiết chút với đại ca các con, còn có Nghi Nhi, không phải con đã học nữ công sao, có thể thêu hà bao tặng trưởng tẩu của con."
Triệu Nghi ngượng ngùng nói: "Chỉ sợ trưởng tẩu chê hà bao con làm khó coi, ta vừa mới học đây."
Trong nhà có một cô nương, Triệu Duẫn Đình đối với nữ nhi này so với nhóm nhi tử đối xử khá hơn một chút, cười nói: " Trưởng tẩu con rất tốt, sẽ không chê con, nói không chừng còn có thể chỉ điểm việc thêu thùa cho con, yên tâm đi." Hắn chưa từng thấy con dâu, nhưng nghe thê tử nói qua, biết là cô nương tốt dịu dàng hiền huệ, thê tử và trưởng tử đều nói tốt, hắn tự nhiên tin tưởng.
Triệu Nghi liền cao hứng cười, khéo léo chào tạm biệt tổ mẫu, phụ thân và đích mẫu(mẹ cả), đi theo sau lưng hai ca ca ra ngoài.
Tần thị không vui, trợn mắt nhìn thứ nữ một cái, nghiêng đầu nói với hai di nương: "Các ngươi cũng đi xuống đi."
Vạn di nương và Chu di nương lập tức đứng lên, hành lễ cáo lui.
Những kẻ chướng mắt đã đi, tâm tình Tần thị rất tốt, cười hỏi nam nhân đối diện: "Hầu gia, chúng ta cùng nhau đưa mẫu thân trở về phòng chứ?"
Trượng phu không thích về hậu viện, mỗi tháng chỉ ở với một thê hai thϊếp mỗi phòng một đêm. Hai năm đầu Tần thị còn cho là trong lòng trượng phu vẫn nhớ đến người đã chết đi kia, sau khi nàng sinh nhi tử, Chu di nương sinh nữ nhi,
mười năm qua trượng phu vẫn giữ quy củ này, Tần thị liền hiểu trượng phu chính là như vậy, không nặng nữ sắc. Đêm dài mênh mang chỉ có một đêm có thể nhìn thấy trượng phu, nàng dĩ nhiên sẽ mất mát, nhưng nàng thích hắn, nào sợ việc hắn chưa từng cho nàng khuôn mặt tươi cười, nàng cũng không quan tâm, dù sao ngoại trừ mẹ chồng cùng ba đứa bé, nàng chưa từng thấy trượng phu cho người nào khuôn mặt tươi cười. Trước mắt, đã thật lâu trượng phu không đặt chân hậu viện, tối nay nàng sẽ cố gắng, có lẽ sẽ có thể khuyên được hắn đến nhà mình.
Nàng biết trượng phu bất mãn với Quốc Công phủ, hiện tại Quốc Công phủ đã thua, cơn giận của hắn cũng nên biến mất phải không? Hai người dù sao cũng làm phu thê mười năm. Đối với Quốc Công phủ, kể từ sau khi tổ mẫu(bà nội) và Hoàng ngoại tổ mẫu(bà ngoại) thương yêu nàng qua đời, Tần thị đã không còn chút tình cảm, trượng phu không thích nàng về nhà mẹ đẻ, nàng cũng không đi, dù sao nàng cũng có nhi tử, không có gì đáng giá để oán trách.
Triệu Duẫn Đình không nhìn nàng, tự mình đỡ Thái phu nhân đứng lên, cũng không quay đầu lại nói: "Ta có việc muốn cùng Thái phu nhân thương lượng, người tự trở về đi."
Tần thị kiêu căng thành tính, hơi bất mãn liền muốn đi Quốc Công phủ tố cáo, phu thê Định Tây tướng quân giảo hoạt, nói rằng khi nàng ta tới thì biểu hiện của bọn họ đối với Đại phòng thật là tốt. Những năm nay hắn âm thầm nương nhờ vào đường Văn Đế, không chấp nhận người ngoài có nửa điểm hoài nghi, vì vậy không thể không bỏ mặc Tần thị, dù sao hắn cùng với nàng duy trì sự hoà thuận bên ngoài, trên công việc lại đối nghịch với Quốc Công phủ, bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng hắn đối với việc bị Tần gia bức hôn bất mãn, nhưng vẫn đồng ý cùng Tần thị ngày qua ngày, nếu hắn cưới Tần thị nhưng vẫn không đυ.ng, chỉ cần Tần thị truyền đi, Quốc Công phủ nhất định sẽ hiểu hắn đã không phải chỉ là bất mãn đơn thuần, ắt sẽ để ý hắn khắp nơi, dù là ảnh hưởng tới đại sự hay là tiết lộ hành tung thê tử, hắn cũng thua.
Hôm nay đại thế đã định, Đường Văn Đế để hắn tiếp tục cùng Tần thị lá mặt lá trái, vậy hắn sẽ để Tần thị tiếp tục làm công việc chủ mẫu của nàng, mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ của nàng và Thái phu nhân ở bên trong phủ, bên ngoài tiếp tục lấy thân phận Hầu phu nhân đi dự tiệc, nhưng hắn không bao giờ ... đặt chân vào viện bất kỳ người nào trong ba người các nàng nữa.
Trong nửa đời hắn có lỗi với Lan Dung, nửa đời sau hắn sẽ ở bên nàng.
Hai mẫu tử đều không có nhìn biểu tình của Tần thị ở sau lưng, đỡ Thái phu nhân đến Vinh Thọ Đường.
Không có người bên cạnh, Thái phu nhân không chút nào che giấu cơn giận của mình, nằm nghiêng trên tháp châm chọc nói: "Ta không tin Thừa Viễn thành thân thì con không biết chuyện, tốt lắm, con không muốn ta trông nom, ta cũng không trông nom, nói, bây giờ còn có đại sự gì cần cùng ta thương lượng?" Đại sự, thật là hiếm lạ, năm đó nàng để cho nhi tử cưới cháu gái của mình thì hắn sống chết chỉ đồng ý Ninh thị, nàng vì tiền đồ của hắn khuyên hắn hưu thê, hắn nổi giận đùng đùng, phàm là đại sự, hắn chưa từng nghe nàng, bây giờ lại còn có thể tìm nàng thương lượng sao?
Trong phòng một người làm cũng không có, bên ngoài do tùy tùng tâm phúc của hắn Triệu Nguyên tự mình canh giữ, Triệu Duẫn Đình trầm mặc trong chốc lát, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân: "Nhi tử bất hiếu, nhiều năm như vậy có chuyện vẫn lừa dối mẫu thân, kính xin mẫu thân sau khi nghe không cần quá tức giận, lại càng không nên nói ra ngoài."
Thái phu nhân cả kinh ngồi dậy, vội vàng dìu hắn: "Rốt cuộc là chuyện gì, trên đất lạnh, đứng lên đi, chúng ta nói chuyện cần gì phải vậy?" Đời này nàng sinh một nhi tử, thời điểm tức giận chỉ hận không có sinh hắn, nhưng chưa bao giờ muốn quan hệ mẫu tử ầm ĩ quá mức, đến mức độ nhi tử chỉ vì việc nhỏ thì phải động một tí liền muốn quỳ.
Triệu Duẫn Đình không đứng lên, rũ mắt nói: "Mẫu thân, người biết, trong lòng ta chỉ có một người là Lan Dung, năm đó tình thế như thế, ta không muốn Lan Dung ở lại Hầu phủ chịu khổ, lại không muốn hưu nàng, nên cho nàng giả chết, kì thật là mang đi nơi khác, những năm nay Thừa Viễn vẫn luôn ở cùng nàng, cuối tháng Thừa Viễn trở về, Lan Dung cũng sẽ trở lại."
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cả người Thái phu nhân run rẩy, chỉ vào người đang quỳ trên đất, cặp mắt bởi vì tức giận sắp lồi ra: "Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa!"
Triệu Duẫn Đình ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng nói: "Con nói Lan Dung không chết, nàng... Nương, nương người làm sao vậy?"
Lời còn chưa dứt lão nhân trên tháp bỗng ngã về một bên, Triệu Duẫn Đình vội vàng tiếp được, vừa muốn kêu Triệu Nguyên đi gọi đại phu, cánh tay chợt đau nhói, trong ngực vang lên tiếng khóc mắng của lão nhân: "Cuối cùng nàng có cái gì tốt, nàng có nơi nào đáng giá để ngươi đợi nàng như thế, ngay cả mẹ ruột cũng không quan trọng bằng nàng... Ngươi để cho nàng trở lại, là muốn nàng làm ta tức chết sao? Không cần ngươi làm thế, ta đây sẽ chết đi, ta cho nàng thoải mái, sau này nàng ở Hầu phủ nói cái gì chính là cái đó, Tần thị ngươi cũng hưu đi, cho người một nhà các ngươi sống qua ngày!" Vừa nói dùng sức mà giãy giụa, đưa cổ muốn va vào thứ gì đó. Nàng là thật không muốn sống, nhi tử dấu diếm nàng mười năm, trong mắt đâu còn có mẫu thân này nữa.
Triệu Duẫn đình cúi đầu, nhìn mẫu thân tóc hoa râm, đầu nhức muốn rách ra, hắn vẫn không hiểu, thê tử có nơi nào không tốt, để cho mẫu thân không thích nàng như thế!
Hắn từ từ buông tay ra, tiếp tục quỳ xuống, ngơ ngác nói: "Nương, người chết đi, người chết đi rồi, sau khi nhi tử an táng cho người sau lập tức kết thúc chính mình, đi xuống cùng người."
Thái phu nhân vạn vạn không ngờ tới nhi tử sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế, tim gan phổi như bị người lật ngược, đau đến mức nàng sắp nghẹt thở, "Ngươi, ngươi vậy mà nhẫn tâm để cho ta đi chết sao? Ngươi có biết ta năm đó vì sinh ngươi chịu bao nhiêu khổ? Ngươi..."
"Con không muốn nương chết, nhưng nương không cho con đường sống. Nương sinh con nuôi con, con không bỏ được, Lan Dung là trái tim của con, con cũng không bỏ được, nếu như làm thế nào nương cũng không chịu tiếp nhận Lan Dung, vậy con chỉ có chết mới có thể không làm ... hai người các ngươi thất vọng." Triệu Duẫn Đình mặt không đổi sắc nói, khóe mắt lại có nước mắt lăn xuống, "Nương, con còn nhớ rõ, khi còn bé con muốn cái gì, người cũng sẽ cho con. Phụ thân vô dụng, để cho người ở trước mặt những phu nhân thái thái khác không ngốc đầu lên được, cho nên nhi tử cố gắng đi lên, muốn cho nương vẻ vang, hiện tại nhi tử đã làm được, nhưng nương không thể nghe thao con một lần sao? Nhi tử đời này chỉ muốn Lan Dung, nương không thể thành toàn cho ta sao?"
Nam nhân bốn mươi tuổi, vì một nữ nhân mà khóc.
Trong lòng Thái phu nhân vừa chua vừa chát vừa hận vừa thương, hận Ninh thị ti tiện hại nhi tử biến thành như vậy, đau
nhi tử vì hôm nay mà phải chịu hết chế nhạo, hai loại tình cảm mãnh liệt sôi trào chẳng phân biệt được trên dưới, nhưng nhi tử đang quỳ ở nơi đó, nàng không cách nào ngoan tâm không đáp ứng hắn.
"Ngươi đứng lên trước đã." Hồi lâu sau, Thái phu nhân vô lực nói.
"Nương đồng ý để cho Lan Dung trở lại?" Nước mắt Triệu Duẫn Đình đã ngừng, cất giọng hỏi.
Thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, không có trực tiếp đáp lời: "Vậy con nói, nàng lấy thân phận gì để trở lại? Lần trước là con nói với ta, Tần thị không thể hưu, hãy nói Ninh thị là người đã chết, giờ con đưa nàng trở lại, bị hoàng thượng biết, sẽ không trị ngươi tội khi quân sao?"
Nói như vậy chính là muốn đồng ý, Triệu Duẫn Đình thở phào nhẹ nhỏm, đứng dậy giải thích: "Hoàng thượng biết Lan Dung còn sống, cũng chuẩn con mang nàng về nhà, chỉ là không thể lộ ra ngoài. Nương, con cho Lan Dung lấy thân phận nghĩa mẫu của Thừa Viễn để ở lại Hầu phủ. Những năm nay người làm bên trong Hầu phủ cũng thay đổi nhiều, trừ lão bộc bên cạnh mẫu tử chúng ta, không ai biết Lan Dung, chỉ cần nương không nói, chuyện sẽ không truyền đi."
Thái phu nhân cười lạnh: "Thật chu toàn. Tần thị a, sau này con chắc chắn sẽ không đi viện người ngoài phải không, Tần thị ngu xuẩn cũng không có ngu xuẩn đến mức không nhìn ra chuyện của con cùng nghĩa mẫu Thừa Viễn, đến lúc đó lại thành chuyện Duyên Bình Hầu và nghĩa mẫu của trưởng tử thì làm sao bây giờ?"
Triệu Duẫn Đình sớm đã có chuẩn bị: "Chuyện này không để mẫu thân lo ngại, phía Tần thị con tự có biện pháp để cho nàng câm miệng, nương không làm khó Lan Dung chính là giúp con, giúp Triệu gia."
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Hôi Hôi: Ta không muốn đào măng mùa xuân, ta chỉ muốn leo lên hoa, ngày mai ngươi không cho ta thì ta liền thôi diễn!