Chương 42-2

Nàng im lặng ngủ, mặt cười đỏ bừng , tay nhỏ bướng bỉnh lộ ra ngoài ổ chăn, năm ngón tay nhỏ và dài, sơn móng tay đã bị nàng tẩy đi, lộ ra móng tay sạch sẽ hồng hào, khiến người ta yêu thích. Triệu Trầm nhịn không được muốn cầm tay nàng, gần chạm tới thì hắn bỗng rụt về, tay hắn vẫn còn lạnh sẽ khiến nàng khó chịu.

Thu hồi tay, Triệu Trầm tựa vào giường, lặng lẽ cởi giày, sau đó nhẹ nhàng lấy một cái gối đầu khác đặt xuống, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh A Kết. Lòng bàn chân có chút lạnh, hắn thật cẩn thận tìm ổ chăn, chiếm chút chỗ, cố gắng không đυ.ng đến nàng. Tư thế đầy thư thái, Triệu Trầm lặng lẽ nhìn thê tử ngủ say, suy nghĩ xa dần.

Làm thế nào để nói cho nàng đây?

Nghĩ nhiều lời nói dối, lần này rốt cuộc không có cách nào soạn được lời khác.

Kỳ thật, lúc vừa mới bắt đầu muốn thú nàng, một là bởi vì đâm lao phải theo lao, trước mặt nàng đem lời nói ra khỏi miệng thì không thể không lập gia đình. Lúc ấy tưởng đã là thiên y vô phùng(không chê vào đâu được), tất cả đều là để đối phó cha mẹ nàng, ở trước mặt nàng, chưa từng làm người tốt, lấy về nhà thành nữ nhân của hắn, vẫn không thể ngoan ngoãn theo hắn mới lạ? Đến lúc đó nói vài lời hay, nàng cũng nguyện ý cùng hắn đi rồi. Chỉ là hắn thật sự đánh giá cao bản thân, nàng vừa khóc hắn liền không hạ được quyết tâm, nàng cười thì hắn liền nghĩ xem nói như thế nào dễ nghe rồi nói với nàng như thế nào, da mặt là cái gì, vừa mới bắt đầu còn có thể ngượng ngùng, nhưng vừa nhìn thấy nàng cười, lập tức không cần .

Đối với người đang ngủ say, Triệu Trầm cười khổ, hắn từng không hiểu vì sao phụ thân lại cố chấp với mẫu thân như thế, đến khi gặp nàng, hắn mới hiểu được.

Không có lý do gì mà nàng có thể làm cho hắn biến thành một người khác.

Trong lúc hắn thất thần, mi mắt A Kết run rẩy, trong lòng Triệu Trầm giật mình nàng đã mở mắt. Thấy nam nhân đã trở lại, A Kết không nhịn được cười, định ngồi dậy, "Chàng trở về khi nào vậy ?"

Triệu Trầm đè nàng lại không cho nàng động, thuận thế đυ.ng đến nàng, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, "Vừa trở về không lâu, sao nàng tỉnh sớm vậy?"

A kết chôn mặt trong l*иg ngực của hắn ngáp, xong mới quay sang phía hắn, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nở nụ cười, "lúc hơi thở chàng thổi tới trên mặt thϊếp, thϊếp liền tỉnh." Nói xong từ trong ổ chăn vươn cánh tay đi sờ tay hắn, có chút lạnh, nhân tiện nói: "Thϊếp lùi vào, chàng tiến vào nằm một lát đi, bên trong rất ấm."

"Cùng nhau nằm đi." Triệu Trầm để nàng lùi vào, bắt đầu cởϊ áσ ngoài. Nếu không phải trên người lạnh, hắn đã ôm nàng cùng ngủ rồi, hiện tại đành đợi một lát để trên người ấm chút, cởi xong áo ngoài hắn lập tức xốc chăn lên chui vào, ôm chặt lấy nàng, cố ý chạm mặt nàng, "Lạnh hay không lạnh?"

Nàng ngủ nên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập chạm vào mặt của hắn đương nhiên lạnh.

A Kết lại đau lòng. Thành thân hơn một tháng, nàng đối với Triệu Trầm vô lại và không đứng đắn đã hiểu được, giống hôm nay nàng ngủ bị hắn gặp được, nếu hắn không phải sợ làm nàng lạnh, vừa vào cửa sẽ lên đến đây, làm sao có thể đàng hoàng đứng bên cạnh nhìn?

Hắn cho nàng ba vạn lượng ngân phiếu cũng không bằng việc săn sóc kĩ lưỡng làm cho nàng ấm lòng hơn nhiều.

Có đôi khi A Kết nghĩ không ra, vì sao trước và sau khi thành thân Triệu Trầm lại có thay đổi lớn như vậy?

Không để ý tới hắn ồn ào, A Kết do dự một lát, chậm rãi kéo hai tay của nam nhân ôm vào trong ngực, thay hắn làm ấm tay. Hắn đối xử với nàng tốt, nàng cũng đối xử tốt với hắn như vậy, phu thê phu thê, là thế này phải không?

Triệu Trầm lặng đi một chút, cúi đầu nhìn nàng, mặt nàng hồng hồng, xấu hổ.

Đổi lại ngày khác, Triệu Trầm có khả năng sẽ nắm lấy địa lợi nhân hòa lặng lẽ dịch tay lên trên, hôm nay lại không nhàn hạ thoải mái, chỉ hận không thể sa vào sự dịu dàng như nước của nàng, vĩnh viễn chìm đắm trong sự ấm áp đó, không cần rời đi.

"A Kết, nàng đối xửa với ta thật tốt." Không muốn nàng bị cảm lạnh, Triệu Trầm thu tay, một lần nữa đem ôm nàng vào trong lòng, ngửi mùi hương trên tóc nàng.

A Kết ở trong ngực của hắn dịu dàng cười, không nói gì.

Trong phòng im lặng, nam nhân cũng không có náo loạn, cứ như vậy ôm nhau, giống như lúc sắp ngủ hoặc vừa mới tỉnh ngủ còn mơ màng, A Kết thực sự luyến tiếc. Nhưng mà đã đến thời gian nàng cần đến chỗ Ninh thị, hiện tại Triệu Trầm trở về thì nàng không đi, Ninh thị sẽ nghĩ như thế nào đây?

"Chàng nghỉ ngơi đi, thϊếp đi chỗ nương trò chuyện." A Kết từ trong ngực của hắn ngẩng đầu, cùng hắn thương lượng.

Triệu Trầm hôn lên trán nàng, vẫn ôm nàng như cũ: "Không cần đi, giờ tuyết đang rơi, nương sợ nàng cảm lạnh, cho chúng ta ăn cơm chiều cùng nhau, ngày mai đi theo nàng ngắm tuyết."

"Tuyết rơi sao?" A Kết kinh ngạc hỏi.

Mắt nàng sáng ngời, chứa đầy kinh hỉ(kinh ngạc+vui mừng), Triệu Trầm lại hôn lên mắt của nàng,"Ngồi dậy ngắm tuyết được không?"

A Kết gật gật đầu.

Triệu Trầm liền ngồi dậy vén rèm cửa sổ, lại ôm thê tử, cho nàng tựa vào trên người hắn, hắn lấy chăn đắp lên hai người. Hắn làm xong, A Kết cũng chỉ lộ cái đầu nhỏ, tựa vào trong lòng nam nhân dày rộng giống tiểu cô nương. Triệu Trầm thích bộ dạng trẻ con này của nàng, nhịn không được lại cúi đầu hôn.

A Kết cũng không nghĩ xem tuyết rơi với tư thế như vậy, nhưng mà cảm giác thật không tệ.

Ngoài cửa sổ những cây cổ thụ đã ra hoa, có cây Bách màu xanh đậm, có cả những sân những tường cao thấp nhấp nhô, xa hơn nữa bên ngoài là núi rừng hiu quạnh khi đông đến. Tuyết không ngừng rơi, không biết qua bao lâu, những cây xanh kia biến thành cây trắng, tường viện cũng bị che kín, núi rừng hiu quạnh cũng biến thành một vùng trắng xóa, càng thêm buồn bã.

Hai người cứ như vậy ngồi, nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài.

Có lẽ là do nam nhân rất ấm, hoặc là do trong phòng rất im lặng , A Kết bất tri bất giác lại cảm thấy buồn ngủ, mí mắt dần dần khép lại.

"A Kết, muốn ngủ sao?" Triệu Trầm thu hồi tầm mắt từ bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi cười hôn lên chóp mũi nàng.

A Kết giữ vững tinh thần, lắc đầu, đã gần đến lúc ăn cơm chiều, không thể ngủ a.

Triệu Trầm tựa cằm vào đỉnh đầu nàng, ôm chặt nàng: "Ta kể cho nàng chuyện xưa, buổi sáng đi trong thành mới nghe người ta đề cập ."

A Kết gật đầu, bình thường nhàn rỗi không có việc gì, nàng thực thích nghe hắn nói chút hiểu biết trên thị trấn.

Trong chăn, Triệu Trầm nắm tay nàng nhẹ nhàng, thanh âm trầm thấp bình tĩnh: "Lần trước ta đã nói với nàng, trong kinh thành có rất nhiều đại quan, có người đọc sách thi đậu tiến sĩ làm quan đi bước một thăng lên, còn lại là thừa kế huân quý(công lao hoặc địa vị cao quý) , như quốc công Hầu gia Bá gia linh tinh. Trong đó có Duyên Bình Hầu phủ, tổ tiên là khai quốc công thần, luận công phong hầu, từ đó truyền xuống theo thế hệ, Hầu gia sinh nhi tử, nhi tử kia chính là thế tử, chờ đợi phụ thân chết, thế tử liền trở thành Hầu gia, con hắn thành tân thế tử. . . . . ."

"Nghe nói vị Duyên Bình Hầu hiện tại từ khi sinh ra đã tuấn lãng bất phàm(khôi ngô hơn người), tìm khắp toàn bộ trong kinh thành cũng không ai hơn được, Hầu gia anh tuấn lại tiến bộ, một lòng muốn Hầu phủ đang suy tàn được Thánh Thượng một lần nữa coi trọng, được nắm thực quyền và huân quý."

A Kết nghe đến đó không rõ, ngửa đầu hỏi hắn: "Hầu gia không phải đại quan sao?"

Triệu Trầm nở nụ cười, kiên nhẫn giải thích: "Không phải quan, mà là một loại tước vị, hàng năm đều có bổng lộc, ngày lễ ngày tết hoàng thượng cũng cấp chút thưởng, nhưng có thể làm quan không, phải xem ngươi có bản lĩnh hay không. Giống như Duyên Bình Hầu phủ lão Hầu gia, không văn không võ, chỉ giữ một hư chức lục phẩm, như vậy chính là sa sút, ngoài ra việc không đảm nhiệm chức vụ quan trọng còn khiến nhóm Hầu gia xem thường, nàng hiểu không?"

A Kết gật gật đầu: " Vậy Duyên Bình Hầu mới kia thành công không?"

"Dù sao so với lão Hầu gia cũng có tiền đồ, không tới ba mươi tuổi đã làm . . . . . . Chính ngũ phẩm Hộ bộ lang trung, chức quan không cao, nhưng cũng có thực quyền." Triệu Trầm tiếp tục giải thích, "Trong nhà hắn có một Hầu phu nhân nhã nhặn lịch sự, còn có một tiểu thế tử ham chơi bướng bỉnh. Hầu gia rất thích Hầu phu nhân, Hầu phu nhân lại bởi vì một ít ân oán năm xưa nên không chịu thiệt tình tiếp nhận Hầu gia, nhưng vì nhi tử, hai phu thê mặt ngoài cũng tương kính như tân(tôn trọng nhau như khách). Tiểu thế tử không biết, hắn chỉ cảm thấy phụ mẫu rất tốt."

"Ngay năm tiểu thế tử bảy tuổi, Hầu gia đến Phủ Quốc công Tần gia làm khách. Phủ Quốc công rất lợi hại, Quốc công gia là Binh Bộ Thượng Thư, trông coi chiến sự cả nước, cũng là Nội Các thủ phụ, hoàng đế quyết định cái gì đều nghe ý kiến của hắn trước. Quốc công gia có muội muội là hoàng hậu, được hoàng đế sủng ái, con trai của nàng là thái tử. Quốc công gia còn có hai đứa con trai, trưởng tử được phong là Trấn Bắc tướng quân, dũng mãnh thiện chiến, thứ tử là Định Tây tướng quân, hữu dũng hữu mưu, hai huynh đệ trong tay đều sở hữu hai mươi lăm vạn tướng sĩ. Nếu Tần gia tạo phản, rất có thể thành công, hoàng đế đời trước ngu ngốc dung túng ngoại thích(nhà họ ngoại) lớn mạnh, sau lại sợ bọn họ tạo phản, liền tận lực đáp ứng hết thảy yêu cầu của Tần gia."

"Trước đó ta đã nói Hầu gia có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc đúng không, năm ba mươi tuổi dung mạo cùng phong thái của hắn còn tốt hơn, cho nên tiểu nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân khi gặp Hầu gia lần đầu tiên đã thích, biết hắn có thê tử cũng không nên gả đến. . . . . ."

A Kết nghĩ ngợi, sao lại có nữ nhân như vậy?

Triệu Trầm bình tĩnh nói, ". . . . . . Tiểu thế tử không biết sắp xếp của Hầu gia, nghĩ đến mẫu thân đã chết, ở linh đường khóc ngất xỉu đi, bệnh nặng một hồi. . . . . . Hầu gia cùng Tần gia nữ nhi thành thân, tiểu thế tử kiên quyết không chịu kêu nàng là mẫu thân, ở trong lòng hắn, chỉ có một người mới xứng để hắn kêu như vậy. . . . . . Tần thị cũng sinh nhi tử, nàng muốn cho con của mình tương lai kế thừa tước vị, liền hãm hại tiểu thế tử muốn cho hắn chết. Hầu gia sau khi biết đã đánh Tần thị, uy hϊếp nàng nếu hại thế tử nữa sẽ lấy mạng nhi tử của nàng. Tần thị không dám , đành phải về nhà mẹ đẻ tố cáo, Phủ Quốc công đều là người thông minh, rất nhanh đã nghĩ biện pháp làm cho hoàng thượng tước đi danh hiệu của thế tử. . . . . . Thế tử thật sự không vui, Hầu gia không có cách nào, đem hắn đưa đến nông thôn làm như không thích hắn nữa, sau đó lại lặng lẽ đưa hắn đưa đến bên người Hầu phu nhân. . . . . ."

Nói tới đây, Triệu Trầm ngừng lại.

A Kết còn đắm chìm vào chuyện xưa, không khỏi thúc giục hắn tiếp tục.

Nàng có đôi mắt hoa đào trong suốt như nước, không nghĩ đó là chuyện của hắn. Là rất đơn thuần, hay do vẫn rất tin tưởng hắn?

Triệu Trầm cúi đầu nhìn cô nương đơn thuần thiện lương , thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn nói ra, "A Kết, tiểu thế tử rời kinh khi chín tuổi, nơi hắn đến chính là Đăng Châu mà cụ thể là thôn Đồng Loan, mà Hầu phu nhân đã ở chỗ này chờ hắn. Tiểu thế tử đến Đồng Loan, thấy mẫu thân ngày nhớ đêm mong , nhìn trong viện đủ loại hoa lan mẫu thân thích nhất. Hắn cao hứng cực kỳ, từ đó cùng mẫu thân ở tại Đồng Loan thôn đọc sách tập võ. Hắn biết sau khi lớn lên hắn sẽ trở lại kinh thành vì mẫu thân báo thù, hắn cũng nghĩ thê tử của hắn đại khái là tiểu thư khuê các nào đó ở kinh thành, nhưng ngày đó hắn cưỡi ngựa trên đường nhỏ, gặp một cô nương mặc phấn sam quần trắng, cô nương nhìn đệ đệ dịu dàng cười, hắn nhìn thấy, nhớ kỹ, ghi vào trong lòng. . . . . ."

"A Kết, ta không phải cố ý lừa gạt nàng, lúc ban đầu quan hệ với nhà nàng không nhiều, không thể không giấu diếm thân phận, sau lại sợ nàng chê trong nhà ta phức tạp không muốn gả, không dám nói cho mọi người biết. A Kết, ta. . . . . ."

Cả người A Kết cứng ngắc, đẩy tay nam nhân ra, từ trong lòng ngực của hắn đi ra ngoài, mới xoay người nhìn hắn: "Vậy chàng vì sao không tiếp tục giấu giếm đi ?"

Triệu Trầm khẩn trương nhìn nàng, cố gắng nhìn ra nàng ngoài tức giận vẫn có thương tâm , nhưng trong mắt nàng cái gì đều không có, hắn hoảng hốt, vội vàng giải thích: "A Kết, lão hoàng đế đã chết, tân đế lên ngôi, Tần gia chỉ còn Trấn Bắc tướng quân, không thể làm mưa làm gió được, cho nên ta phải trở về tìm kiếm tiền đồ, làm chỗ dựa cho mẫu thân. A Kết nàng đừng sợ, tuy rằng chúng ta trở lại kinh thành, rồi ở lại Hầu phủ, nhưng ta sẽ bảo vệ nàng, quyết không cho nàng bị người ta ức hϊếp, A Kết, nàng nguyện ý theo ta trở về không?"

A Kết nhìn người nam nhân này, chỉ cảm thấy chính mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu hắn, có lẽ có lúc đã nhận ra nhưng lại bị hắn giả vờ dịu dàng đánh lừa, quên mất việc hắn thật ra vẫn là một người để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhớ lại lúc hắn ở trước mặt cha mẹ nói nói cười cười, toàn thân phát run: "Chàng sớm không nói trễ không nói, không nên thành thân lâu như vậy mới nói, không phải là cảm thấy ta đã muốn gả cho chàng, chỉ có thể đi theo chàng sao? chàng tìm mọi cách đối xử tốt với ta, không phải là vì để cho ta thích chàng, ngoan ngoãn đi theo chàng sao?"

Hắn gạt nàng, chuyện lớn như vậy cũng muốn lừa nàng và người nhà của nàng, vì để nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn đi thậm chí có thể chịu đựng không làm gì nàng, làm cho nàng vì sự dịu dàng săn sóc của hắn mà rung động. Một quý tử nhà huân quý tâm cơ thâm trầm như vậy, nàng làm sao xứng đôi được chứ? Luôn miệng nói đối xử tốt với nàng, nhưng nếu tin tưởng bọn họ một chút cũng không giấu diếm lâu như vậy, trước thành thân hắn không dám, sau thành thân thì sao? Nàng sớm đã bị hắn lừa nên rung động, hắn không nhìn ra sao? Chính là hắn không tin nàng, không nên đến cuối cùng mới bằng lòng nói ra chân tướng, nếu hắn không tin nàng, lại dựa vào cái gì để nàng tin tưởng lời hứa này của hắn?

Đây là do hiện tại hắn thích nàng, nếu là tương lai hắn chán, chỉ sợ còn dối nàng nhiều hơn, làm cho nàng mặc dù bị từ bỏ còn có thể cảm kích "Dịu dàng săn sóc" của hắn phải không?

Chuyện xưa của hắn đáng thương nhưng không thể làm cho người ta tha thứ việc bị hắn lừa gạt.

A Kết đứng lên, nàng phải về nhà.

Nàng không nên rung động, từng yêu một lần thì cho là mình thực hiểu biết, kết quả chỉ là tự cho là đúng.

Mạnh Trọng Cảnh như thế, Triệu Trầm cũng như vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hôi Hôi ngươi xem xem, có cái giai nhân bài đang vo nát y phục nga