- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Điền Văn
- Con Đường Sủng Thê
- Chương 159
Con Đường Sủng Thê
Chương 159
Edit: windchime
Giao Thừa ngày hôm đó, bao trùm kinh thành là sự vui vẻ, khắp nơi tiếng pháo nổ bên tai không dứt.
So với sự náo nhiệt vui mừng khi đoàn tụ của các nhà khác, phủ Duyên Bình Hầu có vẻ đặc biệt lạnh lẽo buồn tẻ.
Đại gia có phủ khác, Nhị gia nhậm chức ở Giang Nam, đường sá xa xôi nên chưa về, Tam gia xuất gia làm hòa thuơg, tháng tám năm nay tứ cô nương cũng đã gả cho nhị công tử của Tri phủ Sơn Tây, không về nhà mẹ đẻ mà chỉ gửi quà mừng năm mới về thôi.
Nhưng đây cũng là đêm trừ tịch mà đời này Thái phu nhân cảm thấy thư thái nhất.
“Bà cố, đây là sủi cảo Xán Xán làm, Xán Xán đút cho người ăn.” Dieenndkdan/leeequhydonnnXán Xán ngồi ở đầu giường, tay bưng chén nhỏ đút cho bà cố.
Sau khi bắt đầu mùa đông, sức khỏe Thái phu nhân càng ngày càng không tốt, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, lễ trừ tịch(giao thừa) năm nay cũng phải dùng bên bàn nhỏ kê trên giường.
Thái phu nhân nhìn chén sủi cảo trong tay tiểu cô nương, méo mó nhăn nhúm, vừa nhìn thì biết là do chính tiểu cô nương gói, bà từ ái sờ đầu chắt gái: “Xán Xán thật ngoan, là nương dạy cháu làm sao?” nói xong thì há miệng đón nhận nửa miếng sủi cảo mà chắt gái đang đút, sau đó vừa ăn vừa nghe, đôi lúc ánh mắt lại nhìn về đôi song sinh đang ở bên cạnh.
Xán Xán lắc đầu, nói rõ ràng mạch lạc: “Tổ mẫu và nương đều đang mang thai đệ đệ, phụ thân nói để cho hai người nghỉ ngơi thật tốt, cháu học theo Ngoại tổ mẫu. Hàng năm ngoại tổ mẫu đều tự mình làm sủi cảo, ngoại tổ mẫu có thể gói được nhiều loại sủi cảo, đợi cháu lớn lên rồi mới có thể học toàn bộ được.”
Bình ca nhi và An ca nhi đang chơi cầu ở bên cạnh, nghe thấy tỷ tỷ nói đến ngoại tổ mẫu thì cũng vừa chơi vừa gọi ngoại tổ mẫu. An ca nhi thèm ăn, vẫn luôn nhìn về phía tỷ tỷ, bé cũng muốn ăn sủi cảo do tỷ tỷ gói, nhưng phụ thân đã nói không cho phép ăn lung tung, phải về nhà ăn sủi cảo với mẫu thân.
Nước miếng lại chảy xuống, An ca nhi không muốn chơi cầu nữa, bỏ ca ca, chạy về phía tổ phụ.
Triệu Duẫn Đình ngồi ở mép giường, vừa nhìn thấy cháu trai thứ hai chảy nước miếng liền hiểu, bảo Thúy Ngọc bưng một chén sủi cảo đến, Thúy Ngọc hiểu ý, biết là không thể để cho hai vị thiếu gia ăn no ở đây, chỉ múc hai cái sủi cảo. Triệu Duẫn Đình nhận lấy chén, vừa quay đầu liền thấy hai đứa cháu trai mập mạp đứng trước mặt, hắn cười ha ha, để cho hai đứa bé ngồi xuống, tự mình
đút cho cháu trai ăn.
Chia sủi cảo làm hai, đút cho mỗi đứa một miếng.
Triệu Duẫn Đình đút cho cháu trai thứ hai trước. một tay An ca nhi vịn vào tay tổ phụ, phồng miệng thổi nguội, thổi vài cái mới há to miệng ngậm lấy miếng sủi cảo, sau đó cầm lấy chân của mình chơi, mắt to tròn nhìn tỷ tỷ, hình như đang nói là sủi cảo do tỷ tỷ gói. Tướng ăn của Bình ca nhi đẹp hơn đệ đệ nhiều, thành thành thật thật ngồi, miệng thì nhai nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái chén trong tay tổ phụ…
Thái phu nhân nhìn hai chắt trai như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẩu vị cũng tốt lên không ít, ăn được một chén đầy. Xán Xán đưa cái chén cho Thúy Ngọc cô cô, muốn cô cô xới thêm một chén, Thái phu nhân lại cười tủm tỉm ôm tiểu cô nương vào lòng: “Đủ rồi, bà cố ăn no rồi, ăn thêm nữa buổi tối sẽ ngủ không ngon. Xán Xán nhà chúng ta thật khéo tay, bà cố chưa bao giờ ăn sủi cảo ngon như vậy.”
Được khen ngợi, Xán Xán vui vẻ nhìn tổ phụ.
Triệu Duẫn Đình hào phóng cho tiểu cô nương một nụ cười tán dương, đúng lúc hai bé trai cũng ăn xong, Triệu Duẫn Đình để cho bọn họ theo tỷ tỷ ngồi nói chuyện với bà cố. Hai bé trai còn xa lạ với Thái phu nhân, nhưng bọn họ đều thích tỷ tỷ, tỷ tỷ đang ngồi ở đó nên bọn họ đều muốn đi qua, tò mò nhìn Thái phu nhân.
Thái phu nhân sờ qua đầu của ba đứa bé, cuối cùng nhìn Xán Xán giải thích: “Hồi nãy Xán Xán nói sai rồi, nương cháu mang thai đệ đệ, còn Tổ Mẫu chau mang thai tiểu thúc, phải ghi nhớ, nếu không gọi sai sẽ bị người ta chê cười.” Cháu trai thứ tư của bà, nên ra đời sớm hơn chắt trai thứ ba của bà vài ngày, nếu không cháu gái cháu trai đều lớn hơn so với nó rồi.
Bên cạnh Xán Xán có bá bá, có tiểu cữu, có Cô Phụ thương yêu nhưng không có tiểu thúc. Tuy rằng các trưởng bối không chỉ một lần nói cho bé biết trong bụng tổ mẫu là tiểu thúc, bé vẫn không hiểu, giống như đại đệ đệ và nhị đệ đệ, nhỏ hơn bé đều gọi là đệ đệ, tại sao mẫu thân và tổ mẫu cùng mang thai mà cách gọi lại không giống chứ?
Bé không hiểu, Bình ca nhi và An ca nhi lại càng không hiểu.
Thái phu nhân chỉ biết lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ, trời cũng sắp tối rồi, xem chừng bên kia cũng sắp dùng cơm tối, bà lưu luyến không rời ôm ba đứa bé, rồi nói với Triệu Duẫn Đình: “Được rồi, ta cũng sắp đi ngủ, các con mau đi qua bên kia, đừng để cho Thừa Viễn sốt ruột.” Với tính khí kia của cháu trai trưởng, bây giờ chịu cho ba đứa bé qua đây ăn cơm với bà, bà đã rất vui.
Triệu Duẫn Đình gật đầu, tự tay mặc áo choàng cho cháu gái. Bình ca nhi và An ca nhi còn nhỏ, bây giờ lại là buổi tối nên mỗi đứa phải được bọc thật kín trong chăn bông rồi mới được ra khỏi cửa.
“Bà cố chờ, ngày mai cháu và các đệ đệ sẽ qua đây chúc Tết người.” Trước khi đi, Xán Xán nhu thuận nói.
Thái phu nhân cười gật đầu: “Được, Xán Xán nhớ đến sớm một chút, bà cố sẽ chuẩn bị cho cháu một cái bao lì xì thật lớn.”
Xán Xán nhếch miệng cười, nhìn lão nhân trên giường một chút, ngoan ngoãn để tổ phụ dắt đi.
Xe ngựa rất nhanh đã đến phủ Võ anh hầu.
Triệu Trầm đã chờ ở cửa, màn xe được đẩy ra, Xán Xán chui ra trước, vươn tay bảo phụ thân bế.
Giọng nói ngọt ngào của nữ nhi khiến cho Triệu Trầm cười, hắn ôm lấy nữ nhi cọ lên mũi của tiểu cô nương, nhỏ giọng oán giận: “Sao lâu như vậy mới về? Có phải muốn ở cùng với bà cố chứ không phải ở cùng phụ thân và mẫu thân hay không?”
Xán Xán cười hi hi: “ Phụ thân thật hẹp hòi.” Mẫu thân nói bà cố đã làm sai khiến phụ thân tức giận, phụ thân vẫn không chịu tha thứ cho bà cố, lúc nhị đệ đệ chọc giận bé, bé cũng không muốn chơi cùng nhị đệ đệ, mẫu thân nói bé là lòng dạ hẹp hòi, cho nên phụ thân không chịu tha thứ cho bà cố chính là hẹp hòi.[Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com]
Bị nữ nhi dạy bảo, Triệu Trầm cũng không tức giận một chút nào, xoa mặt của tiểu nha đầu rồi thả bé xuống đất, vươn tay bế trưởng tử. Triệu Duẫn Đình bế An ca nhi, một tay Triệu Trầm bế Bình ca nhi còn một tay thì dắt Xán Xán, cùng nhau đi về Tây Uyển.
Hai mẹ chồng nàng dâu A Kết đang ngồi nói chuyện trong phòng, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói vui mừng của Xán Xán, Ninh thị nháy mắt với Vấn Mai, Vấn Mai ngầm hiểu, cười bảo các nha hoàn dọn sủi cảo lên.
Vào trong phòng ấm áp, cuối cùng Bình ca nhi và An ca nhi cũng được thấy ánh mặt trời, nhìn thấy mẫu thân, hai cậu bé liền bò đến bên cạnh, Bình ca nhi ngồi bên cạnh mẫu thân, nhẹ nhàng dựa vào người nàng, An ca nhi ngửa đầu nhìn mẫu thân muốn ăn sủi cảo, cậu bé đói.
Đến lúc ăn cơm, hai cậu bé chia nhau ngồi bên cạnh tổ phụ và phụ thân. windchimelqdBình ca nhi đã biết dùng đũa, coi như thuần thục, thật ra An ca nhi cũng biết dùng nhưng cậu bé quá đói, sợ đũa ăn không nhanh bằng, nhất quyết dùng thìa. Triệu Trầm giúp Bình ca nhi chia miếng sủi cảo làm hai, cậu bé không vui, che lấy cái chén không cho phụ thân xen vào việc của người khác, An ca nhi lại đẩy chén về phía phụ thân, Triệu Trầm giúp cậu bé chia xong, cậu bé liền vui vẻ.(đúng theo raw là vậy nhưng ta thấy với độ ham ăn của An ca nhi thì phải đổi vị trí của Bình ca nhi và An ca nhi mới đúng)
Triệu Trầm cười nói với thê tử: “An ca nhi vừa tham ăn vừa lười, giống như dì của nó, sau này không để cho dì bế nữa.”
A Kết lườm hắn, gắp một cái sủi cảo cho nữ nhi, dịu dàng dặn dò: “Xán Xán nghe rồi đấy, phụ thân nói xấu dì, lần sau Xán Xán gặp dì nhớ nói cho dì nghe.”
Xán Xán ngửa đầu nhìn phụ thân, có chút ranh mãnh cười: “Cha thật là hư, dám nói xấu dì.”
Triệu Trầm nghiêm túc hỏi bé: “Vậy con nói xem, dì của con lười hay không lười?”
“Không lười!” An ca nhi đột nhiên xen miệng vào, khóe miệng còn dính một ít rau, mở to mắt biện giải cho mình: “An ca nhi không lười! Cha hư!”
Triệu Trầm lập tức sầm mặt.
An ca nhi lập tức không còn cách nào khác, trốn đến sau cánh tay của tổ phụ nhìn tỷ tỷ xin giúp đỡ, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Những người lớn không xen vào, tất cả đều nén cười ngồi nhìn, Bình ca nhi không coi ai ra gì tiếp tục ăn sủi cảo, Xán Xán nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nhị đệ đệ, lập tức gắp lấy một miếng sủi cảo bỏ vào trong chén của phụ thân.di3n.dan.l3.quy.d0n Triệu Trầm chưa bao giờ bày sắc mặt không vui với nữ nhi, cười sờ đầu của bé, sau đó nói với An ca nhi: “Miệng không sạch, tự mình lau đi.”
An ca nhi chớp mắt, thấy tỷ tỷ chỉ vào khóe miệng của mình nhìn cậu cười, An ca nhi vừa muốn lau đi, quay qua thấy ca ca đã ăn xong, nhất thời quên luôn phụ thân, tiếp tục vùi đầu ăn sủi cảo.
Ninh thị nhìn hai đứa cháu trai mập mạp trắng nõn của mình, nói với A Kết: “May mắn là con sinh đôi, hai đứa làm gì cũng đều so nhau, bớt đi không ít việc, Thừa Viễn và Xán Xán lúc trước, dỗ cho bọn họ ăn cơm cũng thật là mệt, cứ chạy tới chạy lui chứ không chịu ngồi ăn một chỗ.”
“Nương …” Bản thân mình đã làm cha rồi lại bị mẫu thân nhắc tới chuyện khi còn nhỏ, Triệu Trầm cảm thấy không được tự nhiên.
Xán Xán vốn không tin khi còn nhỏ thì bé không ngoan như vậy, thấy phụ thân đỏ mặt, đột nhiên bé cảm thấy rất vui, len lén cười với mẫu thân.
Một bữa cơm cực kỳ vui vẻ.
Cơm nước xong, Triệu Trầm và A Kết đưa ba đứa bé đến hậu viện. Bây giờ Xán Xán không thể ngủ cùng với tổ mẫu được, lại thích ngủ chung với hai đệ đệ, dù sao bé cũng không muốn ngủ một mình. Lần trước Triệu Trầm khuyên nữ nhi một mình ngủ một phòng, tiểu nha đầu giận dỗi nói nếu phụ thân còn nhắc lại nữa, bé sẽ chuyển đến nhà dì chọc cho Triệu Trầm tức giận.
Cuối cùng vẫn là người làm cha phải lui một bước.
“Nương về phòng đi, để con dỗ đại đệ đệ và nhị đệ đệ ngủ.” Xán Xán ngồi ở trên giường, hiểu chuyện nói. Bụng của mẫu thân đã lớn, không thể mệt mỏi.
A Kết vừa mới ăn cơm xong, đang muốn đứng nhiều một chút, cười sờ đầu nữ nhi: “ Không có việc gì, nương thích nhìn các con ngủ.”
Xán Xán nhìn phụ thân, bé rất vui khi có phụ mẫu ở bên cạnh, xoay người gọi hai đệ đệ đang còn muốn chơi đùa vào chăn, ba đứa trẻ cùng nằm trong cái chăn nhỏ, Xán Xán nằm ngoài cùng. Bình ca nhi và An ca nhi nằm xuống thì ngửa đầu nhìn mẫu thân, A Kết cúi đầu hôn mỗi đứa một cái, rốt cuộc cũng là trẻ nhỏ, ban ngày chơi mệt, rất nhanh đã ngủ.
Triệu Trầm tắt đèn, A Kết dém chăn cho con gái, đợi Triệu Trầm đi tới, phu thê dắt tay nhau về phòng.
A Kết dự sinh vào cuối tháng giêng, A Kết nhìn trượng phu đang dán vào bụng mình nói chuyện với lão tứ, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng nghĩ đứa bé này là nhi tử hay là nữ nhi?windchimelqd Ta vẫn muốn sinh nữ nhi, nữ nhi hiểu chuyện, dễ quản.”
Triệu Trầm từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Ai nói với nàng là nữ nhi dễ bảo? Nàng nhìn Xán Xán đi, hừ, vẫn là nên sinh nhi tử đi, đứa nào không thành thật thì xách ra ngoài đánh một trận là được.” Nhi tử thì có thể đánh, nữ nhi thì không nỡ.
A Kết giận hắn: “Còn không phải là do chàng quá nuông chiều con sao?”
Trong lòng Triệu Trầm mềm nhũn, ôm lấy người hôn hai cái: “Đó là đứa con đầu lòng của chúng ta, lại giống nàng như vậy, sao ta lại có thể không nuông chiều chứ?”
Lời nói thật dễ nghe, A Kết cảm thấy ngọt ngào, ngửa đầu cho hắn hôn. Dính nhau một lát, hô hấp của hai người đã trở nên không ổn, Triệu Trầm chôn đầu trước ngực thê tử thở hổn hển: “Nhanh sinh con ra đi, sinh xong đứa này sẽ không sinh nữa, mang thai phải đợi những một năm, thật là tra tấn người.”
A Kết cười trộm, sờ khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, nghĩ tới việc hắn phải nhịn khổ cực như vậy, nàng rất đau lòng.
Cũng không biết là do nàng đau lòng trượng phu, hay là do mỗi ngày Triệu Trầm đều thúc giục, buổi sáng tiết Nguyên tiêu(rằm tháng giêng), lúc đang nhìn Triệu Trầm dẫn theo bọn nhỏ treo đèn, A Kết cảm thấy đau bụng, đến buổi trưa thì thuận lợi sinh ra tam thiếu gia của Triệu gia, Vinh ca nhi.
Triệu Duẫn Đình nhìn cháu trai thứ ba xong, vội vàng chạy về Tây Uyển, báo tin vui xong không nhịn được nhìn bụng thê tử càu nhàu: “Lại để cho Thừa Viễn giành trước rồi, con chúng ta rõ ràng là tiểu cô hoặc tiểu thúc, tại sao lại trở thành nhỏ nhất chứ?”
Ninh thị lại không để ý đến điều này, trong đầu bà còn nghĩ đến chuyện quan trọng mà hôm qua trượng phu nói với mình: “Ngày mai chàng thật sự từ quan với hoàng thượng sao?” Nam nhân này còn chưa đến bốn mươi lăm tuổi, với tuổi này mà đã vào được trong nội các, là niềm hy vọng của biết bao người, hắn thật sự cam tâm lùi bước?
Triệu Duẫn Đình cười, nằm nghiêng bên cạnh thê tử, nắm tay bà, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt bà, thật lâu mới thở dài nói: “Ép buộc cả đời, đến cuối cùng mới biết được điều quan trọng nhất với mình là gì. Lan Dung, chúng ta không nói đến chuyện trước kia nữa, lần này ta muốn ở bên cạnh nàng, cùng nàng nuôi đứa nhỏ này lớn lên, ta không muốn xa rời hai mẫu tử nàng dù chỉ là một ngày.”
“Vậy cũng không cần từ quan mà.” Ninh thị không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là chàng muốn tính toán thay Thừa Viễn?”
Thê tử là người huệ chất lan tâm (người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết), Triệu Duẫn Đình hôn lên khuôn mặt mềm mại của thê tử: “Đúng vậy, ta đứng đầu nội các, Thừa Viễn không tiện thăng cấp. Hai năm qua sức khỏe của Giả Ngạn không còn tốt, trụ được nhiều nhất là bốn năm nữa, không ít người đang nhắm vào vị trí Binh bộ thượng thư. Bây giờ ta chủ động từ quan, hoàng thượng chắc chắn sẽ hiểu rõ ý của ta, người lại coi trọng Thừa Viễn… Lan Dung, ta già rồi, chỉ muốn cùng nàng, thuận tiên dạy bảo mấy đứa nhỏ, để Triệu Trầm ở trên triều đình thi triển khát vọng, nhất cử lưỡng tiện.” Hơn nữa mẫu thân cũng đã già đi nhiều rồi, hắn muốn có nhiều thời gian chăm sóc cho lão nhân gia.
Ninh thị hiểu, mỉm cười trêu ghẹo hắn: “Bây giờ chàng không thể so với năm đó, Bình ca nhi và An ca nhi càng lớn càng tinh nghịch, chàng làm sao quản được chúng nó?”
Triệu Duẫn Đình cao giọng cười to, cúi đầu đến gần tai bà: “Chờ nàng đầy tháng xong, sẽ biết ta có già hay không.”
Càng già càng không đứng đắn, Ninh thị lườm hắn một cái, không thèm để ý đến hắn nữa.
Không quá hai ngày sau, Ninh thị cũng sinh. Bởi vì bà đã lớn tuổi, sinh con không được thuận lợi, Triệu Trầm đợi ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng khóc của lão già ở bên trong, làm cho hắn muốn giận chó đánh mèo cũng không được, chỉ có thể nôn nóng đi tới đi lui. Lúc hắn nhịn không được muốn đi vào, một tiếng trẻ sơ sinh khóc rõ to rốt cuộc cũng vang lên.
Hắn làm ca ca.[Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com]
Khi hắn đã có bốn đứa con cả nam lẫn nữ, mẫu thân sinh cho hắn một người đệ đệ.
-- HOÀN CHÍNH VĂN --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngẫm lại, chương này càng thích hợp làm Đại Kết Cục, haha.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Điền Văn
- Con Đường Sủng Thê
- Chương 159