Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Sủng Thê

Chương 148

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: windchime

Bởi vì Triệu Trầm đã dặn dò, hơn nữa cũng không tiện đưa nhi tử đi, A Kết quyết định không đi nhìn Triệu Trầm vào kinh.

Bình ca nhi và An ca nhi đương nhiên không có ý kiến, chỉ có Xán Xán đã được mẫu thân hứa đưa đi không vui, quấn lấy mẫu thân đòi nàng đưa đi nhìn phụ thân, A Kết dỗ bé, tiểu cô nương liền cáu kỉnh, đừng nhìn bé bình thường nhu thuận hiểu chuyện, khi bản tính bộc lộ khiến ngay cả A Kết cũng muốn đánh bé một trận. Nhưng ai bảo lần này nàng nói chuyện mà lại không giữ lời, A Kết tự biết đuối lý, đưa Bình ca nhi và An ca nhi đến chỗ Ninh thị cùng nữ nhi, sau đó mang bé trở lại viện để chuẩn bị đưa bé ra ngoài.

“ Phụ thân chỉ cưỡi ngựa đi ngang qua thôi, con nhìn thấy phụ thân rồi thì không được khóc, không ồn ào nữa, biết chưa?” Đôi mắt của tiểu nha đầu hồng hồng, A Kết rửa mặt cho bé, lúc bôi kem nghiêm túc dặn dò, tránh cho bé khi thấy phụ thân lại đòi đuổi theo, Triệu Trầm vào cung còn nhiều việc, đại khái đến tối mới có thể trở về.

Xán Xán ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to tròn còn có chút ủy khuất nhìn mẫu thân.

A Kết điểm nhẹ vào mũi nữ nhi: “Không nói chuyện với nương, còn giận nương?”

“Không có giận nương!” Xán Xán bổ nhào vào trong ngực mẫu thân làm nũng, bé thích mẫu thân nhất, lúc nãy chỉ giận một chút, bây giờ không còn.

A Kết hôn nữ nhi, ôm bé đi ra ngoài, tuy đã năm tuổi(ta hơi thắc mắc chỗ này, ta tính thì bé mới 4 tuổi thôi ^^), Xán Xán mới trải qua ba lần sinh nhật, tiểu cô nương không nặng một chút nào.

Ra khỏi viện, Xán Xán muốn tự mình đi, A Kết liền nắm lấy tay bé.

Hai mẫu tử đi đến tiền viện, vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đã thấy có mấy chiếc xe ngựa đang lần lượt dừng lại ở trước cửa phủ, người đi đầu chính là Trần Bình.

“Phu nhân, đại tiểu thư, Hầu gia mang về rất nhiều đồ tốt từ Tây Bắc, nói là mời phu nhân xem trước.” Trần Bình cười ha hả chạy tới, đưa danh mục trong tay qua, hắn liếc mắt tò mò đánh giá Xán Xán, trong lòng cũng không khỏi cảm khái đại tiểu thư lớn thật nhanh.

A Kết cầm lấy danh mục, hỏi nữ nhi trước: “Xán Xán(tác giả ghi A Kết nhưng trong ngữ cảnh này phải là Xán Xán mới đúng) có nhận ra Trần quản sự không?”

Xán Xán lắc đầu.

Trong mắt Trần Bình lóe lên chút tiếc nuối rồi biến mất, cười ha ha nói: “Đi một năm, sao đại tiểu thư có thể nhớ được, phu nhân xem

danh mục trước đi, ta để bọn họ kéo đồ vào, chút nữa sẽ đưa đến hậu viện cho phu nhân xem.”

Lúc này trên đường đã tụ tập đầy người, trong lòng A Kết cũng không muốn đi, nhìn thấy trong danh mục có mười con cừu béo, nàng vội vàng để Trần Bình dắt cừu tiến vào trước.

Trần Bình nhanh chóng dẫn người dắt cừu vào, A Kết ôm lấy nữ nhi để bé nhìn thấy rõ ràng. Đây là lần đầu Xán Xán thấy cừu, hai mắt như không đủ dùng, phát hiện bên trong bầy cừu còn có hai con cừu con, bé vui vẻ chỉ cho mẫu thân xem.

Không đợi A Kết hỏi, Trần Bình cười giải thích nói: "Bẩm phu nhân, đây đều là cừu Tây Vực, lông cừu vừa mịn lại tốt, thịt cừu ăn cũng ngon, Hầu Gia đã từng ăn mấy lần liền muốn lấy mang về cho phu nhân nếm thử. Lúc đầu mua mười con, đi đến nửa đường thì có con cừu sinh ra thêm hai con cừu con..."

Nói đến đây hắn nhìn về phía Xán Xán: "Có thêm hai con cừu con, ta còn định nói Hầu Gia mang ra ăn trên đường cho chúng ta giải thèm một chút, kết quả Hầu Gia cho ta một roi, nói là hai con cừu con phải để lại cho đại tiểu thư nuôi chơi."

Ánh mắt Xán Xán sáng lên, ôm cổ mẫu thân nũng nịu: "Con cừu con là của con, không cho phép ăn con cừu con."

A Kết đương nhiên đồng ý, để Trần Bình dắt hai con cừu con ra, sau đó dỗ nữ nhi: "Tổ mẫu và các đệ đệ đều chưa từng nhìn thấy cừu con, chúng ta dắt qua cho họ nhìn thấy được không?"

Xán Xán nhìn mấy con cừu con gật đầu, mong đợi hỏi mẫu thân: "Con muốn dắt cừu con đi."

Hai con cừu con lông trắng như tuyết, cũng không cao bằng Xán Xán, nhì cũng dịu dàng ngoan ngoãn, A Kết thật sự yên tâm, cho Xán xán dắt một con, còn mình dắt một con, hai mẫu tử cười nói trở về. Xán Xán giờ chỉ chú ý đến cừu con, đã quên mất phụ thân mình.

Mười con cừu lớn Lâm gia, Quý gia, Lý gia cũng mỗi nhà một con, còn lại thì để cho nhà mình, Triệu Trầm thắng lợi trở về là việc vui, nhà mình nhất định sẽ mời khách.

Buổi sáng đã ngắm cừu con, buổi trưa ăn cơm xong hai mẹ chồng nàng dâu cùng với Xán Xán xem những đồ khác Triệu Trầm mang về, phần nhiều là đồ vật mới mẻ ở Tây Vực, hoa văn trên tơ lụa lạ mắt, nhiều loại Ninh thị còn chưa thấy qua, trong đó có một khúc lụa màu đỏ thẫm bị Xán Xán cướp ôm vào trong ngực, nói là để may váy mới. Nhìn thấy bình rượu nho màu đỏ, tiểu nha đầu cũng ôm chặt lấy, nói đó là của mình …

Căn phòng ngập tràn vui vẻ, so với đón năm mới còn vui vẻ hơn.

Trời dần tối, A Kết cho người thu dọn đồ đạc, hỏi mẹ chồng xem buổi tối bà muốn ăn gì.

“Thịt cừu nướng!” Xán Xán nhớ rõ chuyện mẫu thân và tổ mẫu đã nói, biết phụ thân còn mang theo một đầu bếp trở về, cũng nhớ rõ người đầu bếp kia làm thịt cừu nướng ăn ngon nhất.

Ninh thị ôm cháu gái hôn một cái: “ "Được, vậy chúng ta liền làm thịt cừu nướng cho Xán Xán, nhưng Xán Xán còn nhỏ, ăn một xiên cho giải thèm một chút là được rồi, không thể ăn nhiều.”

Xán Xán ngoan ngoãn gật đầu, Ninh thị quay qua nói với con dâu: “Mấy người chúng ta ăn không hết một con cừu, như vậy đi, buổi tối chúng ta làm hai món ăn thử, trưa mai mời các thân thích đến đây, chúng ta tập trung vui vẻ con thấy sao?”

Đương nhiên là A Kết đồng ý.

Đêm nay đầu bếp đến từ Lương Châu làm bốn món: thịt cừu xiên nướng, Pao mo*, thịt cừu hầm và thịt cừu viên, hơn nữa đầu bếp trong phủ cũng làm thêm mấy thứ, trên bàn đầy đồ ăn. Bởi vì chỉ có A Kết và Ninh thị là người lớn, lượng đồ ăn cũng không nhiều, còn cố ý để lại cho Triệu Trầm một phần, sợ hắn ở cung yến mừng công chỉ lo uống rượu không ăn gì.

(*)Paomo là một đặc sản của ẩm thực Thiểm Tây và là một món ăn điển hình ăn ở thành phố Tây An. Nó là một món hầm nóng của bánh mì hấp xắt nhỏ (được gọi là mo ( 馍 ; 饃 ; mó) hoặc mantou ( 馒头 ; 饅頭 ; mántóu)), nấu trong nước dùng thịt cừu và ăn kèm thịt cừu, đôi khi được thay thế bằng thịt bò.

Paomo thường được ăn với tỏi ngâm và nước sốt ớt

Thịt cừu tươi ngon, Xán Xán thích ăn nhất là thịt cừu nướng, quấy rầy đòi hỏi rốt cuộc tổ mẫu cũng đồng ý cho bé ăn thêm một xiên.

Thịt cừu nướng có chút cứng, A Kết không cho hai nhi tử ăn, may mắn là hai tiểu tử kia không tham ăn như tỷ tỷ, chỉ chuyên tâm đối phó với chén thịt cừu viên. Đầu bếp biết có hai tiểu thiếu gia ăn, cố ý hầm lâu một chút, thịt cừu viên được nấu chín mềm, vào miệng nhanh chóng rã ra, hai tiểu tử ăn rất hăng say, trước đây lúc ăn thì vừa ăn vừa chơi, đêm nay không cần mẫu thân phải nhắc nhở, ăn hết thịt viên mẫu thân đưa cho, sau đó còn muốn ăn canh.

A Kết giúp Bình ca nhi lau cái miệng nhỏ bóng nhẫy: “Thịt viên ăn ngon không?”

Bình ca nhi gật đầu, sau đó chống tay lên bàn nhìn vào trong tô canh.

Sợ hai đứa nhớ, A Kết và Ninh thị đã sớm ăn hết thịt viên rồi, Bình ca nhi không nhìn thấy thịt viên, nhếch miệng ngồi xuống. A Kết cười hỏi cậu bé: “Bình ca nhi thích ăn thịt viên, vậy Bình ca nhi có biết ai cho thịt viên không?”

“Nương!” Bình ca nhi nhìn mẫu thân cười.

Xán Xán ở một bên xen miệng vào: “không phải, là phụ thân cho, phụ thân mang cừu từ Tây Vực về, ăn không giống ở kinh thành.”

Bình ca nhi quay đầu nhìn tỷ tỷ, trong mắt có chút mờ mịt.

“Cầu!” An ca nhi bò đến trên đùi mẫu thân, còn muốn ăn. Tiểu tử không biết nói thịt viên, dù sao cũng đều là hình tròn, nhìn thấy tròn đều gọi là cầu.

A Kết đùa cậu bé: “An ca nhi gọi một tiếng ‘ cha’, tối mai phụ thân sẽ cho An ca nhi ăn thịt viên.”

An ca nhi dẫm hai cái lên đùi mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn vì dùng sức mà nhíu lại, cuối cùng vẫn gọi ‘cầu’, hoặc là ‘ném’.

A Kết hôn nhi tử mập mạp, nhìn về phía lão đại(Bình ca nhi).

Bình ca nhi nói chuyện hay đi đứng đều nhanh hơn đệ đệ, trước đây A Kết dạy bé gọi phụ thân, cậu bé không học, lần này đại khái là thích ăn thịt cừu viên, lúc mẫu thân bảo đệ đệ nói, cậu bé cũng nói theo, sau đó thực sự gọi một tiếng ‘cha’.

A Kết rất vui, nhịn không được liếc nhìn ra ngoài cửa, hy vọng trượng phu sớm trở về một chút, trở về trước khi nữ nhi đi ngủ.

Sau khi ăn xong, tổ tôn ba đời( mẹ con bà cháu) ngồi một lát, Ninh thị muốn đi, bà hỏi cháu gái có muốn đi về ngủ cùng hay không. Bà là người từng trải, biết là tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay chắc chắn nhi tử sẽ giày vò con dâu, không muốn cháu gái nhìn thấy.

A Kết giả vờ không nghe thấy lời nói của mẹ chồng, chuyên tâm chơi đùa với hai nhi tử.

Xán Xán ngồi bên cạnh mẫu thân, nghiêm túc lắc đầu: “Chút nữa phụ thân trở về, cháu muốn ngủ cùng với phụ thân.”

Ninh thị còn muốn khuyên, A Kết hơi đỏ mặt nói: “ Nương, đêm nay để cho Xán Xán ngủ ở bên này đi, Xán Xán nhớ cha, chắc chắn Triệu Trầm cũng rất nhớ Xán Xán.”

“Được rồi, buổi tối để cho Xán Xán ngủ với phụ thân vậy.” Ninh thị ý vị thâm trường nhìn con dâu, cười, rời đi, không cần bọn họ tiễn.

A Kết nhìn nữ nhi, lại nghĩ tới chuyện đêm qua, nghĩ rằng đêm nay nói gì thì cũng nhất định an phận nằm ngủ thôi.

~

Bên ngoài truyền đến tiếng mõ báo canh một, Bình ca nhi và An ca nhi đều ngáp, hai đứa đều rúc vào trong ngực mẫu thân muốn ăn. Hai đứa nhỏ không khác tỷ tỷ bao nhiêu, đều là ban ngày ăn cơm, trước khi ngủ còn ăn một bữa nữa.

A Kết có hơi thất vọng, nhưng vẫn quyết định dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ trước.

Lúc trải chăn, A Kết vẫn đặt chăn nhỏ của nữ nhi lên đầu giường, tiếp theo là hai nhi tử, cuối cùng là nàng và Triệu Trầm. Xán Xán thấy, đặt chăn của mình giữa mẫu thân và phụ thân: “Con muốn nằm ngủ bên cạnh phụ thân!”

Vẻ mặt của tiểu cô nương vừa quật cường vừa nghiêm túc, A Kết đành phải từ bỏ việc nói lý lẽ với bé, lưng dựa vào gối ôm hai nhi tử lên đùi, mỗi đứa bú một bên, bất đắc dĩ nhìn nữ nhi bận rộn kéo chăn. Xán Xán trải chăn xong, ngồi đối diện với mẫu thân, lần lượt nhìn hai đệ đệ, sau đó ngẩng đầu hỏi mẫu thân: “Tại sao cha vẫn chưa về, đệ đệ sắp ngủ rồi.”

A Kết vừa muốn muốn nói chuyện, rèm cửa đã động, không đợi nàng tránh, Triệu Trầm mang giáp tướng quân đi vào. Xán Xán giật mình, kìm lòng không đậu trốn vào trong ngực mẫu thân, ngược lại là Bình ca nhi và An ca nhi đều quay đầu nhìn ra cửa, trong đôi mắt to không thấy chút buồn ngủ nào.

Tư thế như vậy, A Kết rất xấu hổ, hai tay bế nhi tử không có cách nào xoay người, may mắn là trước người đã được nữ nhi che lại. Nàng đỏ mặt oán trượng phu: “Trở về cũng không cho người vào báo một tiếng? Đột nhiên xông vào như vậy, dọa Xán Xán rồi đó.”

Triệu Trầm cũng không ngờ khi đi vào sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhìn ba đứa nhỏ, hắn vội vàng cởϊ áσ giáp ra, nhìn nữ nhi giải thích: “Ta sợ Xán Xán đi ngủ, vội vàng chạy về, Xán Xán còn nhận ra phụ thân không?” Tùy tiện vứt áo giáp xuống đất, Triệu Trầm đứng trước mép giường, mong chờ nhìn nữ nhi.

Xán Xán không nhớ kỹ, bé nhìn phụ thân, ngửa đầu hỏi mẫu thân, giọng nói đặc biệt nhỏ: “ Nương, thật sự là phụ thân sao?”

A Kết có chút muốn khóc, kìm nén nước mắt, cười nói cho nữ nhi: “Đương nhiên là phụ thân, phụ thân của Xán Xán lợi hại nhất, đánh đuổi người xấu, mang về cho Xán Xán nhiều đồ tốt, Xán Xán mau ôm phụ thân một cái đi, phụ thân rất nhớ con đây.”

Có mẫu thân cam đoan, tiểu cô nương vẫn luôn mong ngóng phụ thân liền tin ngay, trở mình một cái đứng dậy, xoay người nhìn phụ thân, lại có chút do dự. Triệu Trầm cũng không sốt ruột, vươn hai tay đợi nữ nhi tới: “Xán Xán cho cha ôm một cái, xem có trở nên béo hay không.”

“ Không có béo…” Xán Xán từ từ đi qua, càng bước càng nhanh, cuối cùng là nhào vào trong ngực phụ thân.

Triệu Trầm ôm nữ nhi xoay hai vòng, sau đó thả nữ nhi xuống mép giường, cúi đầu muốn hôn bé.

“ Phụ thân thối quá!” Xán Xán quay đầu trốn, ghét bỏ muốn tránh cái ôm của phụ thân.

A Kết đã đặt hai nhi tử xuống giường, nhanh chóng chỉnh đốn lại quần áo, vừa cười vừa giục Triệu Trầm: “Đi tắm trước đi, Bình ca nhi và An ca nhi cũng chưa muốn ngủ, lát nữa lại chơi đùa.” Nói xong thì vươn tay ra đón lấy nữ nhi nhào tới.

Triệu Trầm đang nhìn hai nhi tử, thấy hai cậu bé tò mò nhìn chằm chằm mình, sao bỏ đi được chứ? Nữ nhi đã lớn, ngại mùi rượu trên người hắn khó ngửi, nhưng nhi tử còn nhỏ không hiểu chuyện, Triệu Trầm thử thăm dò vỗ tay với hai tiểu tử: “Bình ca nhi, An ca nhi lại đây, phụ thân dẫn hai đứa đi cưỡi ngựa.”

Hai đứa bé nhìn nhau, rồi cùng quay đầu nhìn tỷ tỷ đang ngồi trong lòng mẫu thân, đều không động đậy, An ca nhi che mũi, trong trẻo non nớt nói "thối".

Triệu Trầm cứng đờ, lườm thê tử đang ở nơi đó cười trên nỗi đau của người khác, đành phải đi ra ngoài trước.

Đi đến gian ngoài, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ của thê tử và nữ nhi, rất nhanh hai nhi tử cũng cười rộ lên theo.

Triệu Trầm quay đầu nhìn xem, hắn cũng không nhịn được cười theo.

Tác giả có lời muốn nói:

A Kết: Nhà chúng ta người nào thơm nhất?

Tam Bảo (Ba bảo bối): Mẫu thân!

A Kết: Vậy ai thối nhất?

Tam Bảo: Phụ thân!

Triệu hôi hôi: Ta không thối chút nào!
« Chương TrướcChương Tiếp »