Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
"Hoàng Thượng, hai vị Triệu đại nhân cầu kiến. "
Sùng Chính Điện, Đại Thái Giám Ngụy Nguyên bước nhẹ đi vào trong điện, cúi người nói với Đường Văn Đế.
Đường Văn Đế chậm rãi thả Tấu Chương trong tay ra, nhìn ngoài điện một lát: "Tuyên. "
Ngụy Nguyên nhận mệnh rời đi.
Ánh mắt Đường Văn Đế dõi theo bóng dáng Ngụy Nguyên, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Nửa canh giờ trước, Triệu Duẫn Đình phái người đến xin nghỉ, nói Tần thị muốn hại cháu gái, rất nhanh sau đó Triệu Trầm cũng vội vàng xuất cung. Nếu như Tần thị thật sự bắt giữ người, có lẽ Triệu Duẫn Đình còn có thể nhẫn, nhưng Triệu Trầm tuổi trẻ khí thịnh, chắc chắn sẽ lấy mạng Tần thị.
Có phải hai người là vì việc này mà đến.
Tiếng bước chân vang lên, Đường Văn Đế nhìn sang, không đợi phụ tử Triệu Duẫn Đình hành lễ liền lo lắng hỏi: "Xán Xán tốt chứ?"
Triệu Duẫn Đình và Triệu Trầm quỳ xuống, ánh mắt Triệu Trầm nhìn chằm chằm mặt đất, không nói một lời, khóe môi mím chặt.
Triệu Duẫn Đình nhìn vạt áo Đường Văn Đế, nói: "Tạ Hoàng Thượng quan tâm, Xán Xán chỉ bị chút thương tích ở cổ, chấn kinh quá độ, cũng may bé còn nhỏ, rất nhanh sẽ quên thôi. Chỉ là..." Hắn ngập ngừng, nhìn nhi tử bên cạnh, thở dài một tiếng, dập đầu nói: "Thần đã phụ lòng Hoàng Thượng nhắc nhở, không thể quản tốt Thừa Viễn, Tần thị bị Thừa Viễn một tiễn bắn chết. Thần tự biết có tội, chỉ xin Hoàng Thượng minh xét Thừa Viễn mới chỉ có mỗi một nữ nhi là Xán Xán, vì sốt ruột cứu nữ nhi nên mới không suy xét kỹ mà tha thứ cho hắn một lần."
"Phụ thân không cần xin cho ta!" Triệu Trầm bình tĩnh nói, ngước đầu nhìn lên Hoàng Thượng, "Bẩm hoàng thượng, lúc ấy Triệu Hàm đã dùng tính mạng uy hϊếp Tần thị thả nữ nhi của thần, chỉ là trong phút chốc trơ mắt nhìn người kia ném nữ nhi của mình xuống đất, trong lòng thần hận ý ngập trời, không gϊếŧ Tần thị uổng công làm cha. Website đăng truyện chính thức: Thần biết rõ Hoàng Thượng giữ lại mạng Tần thị vì còn có chỗ cần dùng, làm hỏng đại kế của Hoàng Thượng là lỗi của thần, Hoàng Thượng cứ việc trách phạt, thần nguyện chịu tội."
Từng chữ mạnh mẽ vang dội.
Triệu Duẫn Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn nhưng bất thành) liếc nhi tử một cái, Triệu Trầm thờ ơ.
Đường Văn Đế cười, tự mình đỡ hai người dậy: "Xán Xán không sao là tốt rồi, các khanh đều đứng lên đi, đừng làm như trẫm chắc chắn sẽ phạt các khanh vậy. Độc Phụ Tần thị chết chưa hết tội, trong lòng trẫm hiểu rõ. Nói đến hai năm nay các khanh bởi vì trẫm mà nén giận, là trẫm xin lỗi các khanh, chốc lát trở về mang theo chút thuốc bổ, thuốc trị thương để Xán Xán nhanh chóng khỏe mạnh. Lần trước trẫm có gặp Xán Xán ở vườn mẫu đơn, tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu, may mắn không có việc gì."
Đề cập đến nữ nhi, Triệu Trầm quay người, hơi hơi ngửa đầu.
Mặt Đường Văn Đế lộ vẻ hoang mang, Triệu Duẫn Đình lặng lẽ chỉ vào mắt, lại duỗi ba ngón tay, ra hiệu rằng nhi tử của ông hôm nay rơi lệ ba lần. Phụ tử Triệu gia đều là người trọng tình, Đường Văn Đế đã sớm biết, nhìn xem Triệu Trầm, nghĩ đến lúc trước Đại Hoàng Tử chết yểu, hắn cũng ôm người rơi lệ nhiều lần, trong lòng không khỏi ảm đạm.
"Thần thất lễ trước điện, kính xin hoàng thượng thứ tội." Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Trầm xoay người, cúi đầu xin lỗi.
Đường Văn Đế khoát khoát tay, quay người ngồi xuống, lại hỏi tình hình cụ thể lúc ấy. Biết được lòng Triệu Hàm đã lạnh, muốn xuất gia, nghĩ đến thiếu niên tuấn lãng văn chương nổi bật kia, Đường Văn Đế tiếc hận nói: "Tần thị thật sự là hại người hại mình." Nhưng mà thân phận Triệu Hàm xấu hổ, xuất gia thành sư cũng coi như hoàn toàn cắt đứt huyết mạch Tần gia, Triệu Trầm an tâm, hắn cũng an tâm.
Triệu Duẫn Đình quan sát sắc mặt của Đường Văn Đế, có chút bất an, nói: "Hoàng Thượng, Tần thị chết, Tây Bắc bên kia..."
Đường Văn Đế dùng ngón trỏ gõ trên bàn, rất là tùy ý, hỏi Triệu Duẫn Đình: "Duẫn Đình, khanh nói thật với trẫm, nếu như phía sau Tần thị không có Tần Tư Dũng, khi bà ta làm ra việc này, khanh dự định sẽ làm gì?"
Ánh mắt Triệu Duẫn Đình lạnh lẽo, không chút do dự nói: "Hưu thê, mang cả thi thể và đồ cưới trả về cho Tần gia."
Đường Văn Đế gật đầu: "Tần thị nhiều lần độc hại con nối dõi của Triệu gia, không xứng là thê, lẽ ra nên như vậy, vậy liền làm như vậy đi, không cần cố kỵ. Khanh và Thừa Viễn đều là những năng thần (bề tôi/ thần dân/ quan lại có năng lực) của trẫm, trẫm cũng vừa mới đăng cơ chưa lâu, thế cục triều đình chưa ổn,
mới bất đắc dĩ làm khó các khanh, nay Nam Cương đại thắng, Thiên Hạ thái bình, trẫm không có đạo lý nào lại làm khó dễ hai người các khanh."
Triệu Duẫn Đình sửng sốt, ngay sau đó ngạc nhiên mừng rỡ nhíu mày, giọng nói cũng tăng cao: "Ý của Hoàng Thượng là, muốn thu lại binh quyền Tần gia sao?"
"Thủ hạ của Tần Tư Dũng có mười lăm vạn tinh binh, nếu như nhìn thấy thi thể Tần thị, Tần Tư Dũng có..." Triệu Trầm cũng vui vẻ, chỉ là rất nhanh liền lo lắng, khẩn thiết (thành khẩn; tha thiết) nói: "Hoàng Thượng, nhỡ dưới cơn thịnh nộ Tần Tư Dũng cử binh tạo phản, tuy rằng triều đình vẫn có năng lực trấn áp, nhưng cũng chỉ là thắng hiểm (thắng lợi một cách khó khăn), mà người Hồ lại đang nhìn chằm chằm vào Tây Bắc... Hoàng Thượng, việc này không nên nóng vội, việc Tần thị chết chỉ có người trong phủ thần biết được, hẳn vẫn có thể giấu diếm một thời gian, không bằng hoàng thượng nghĩ cách khác."
Đường Văn Đế cười lạnh: "Nếu như vì nữ nhi chết mà Tần Tư Dũng liền tạo phản, như vậy nghĩa là hắn và triều đình sớm muộn gì cũng phải đánh một trận, giờ đánh hay sau này đánh có gì khác nhau? Việc này trẫm đã quyết, hai người các khanh có thể tùy tâm sở dục (tuỳ theo lòng mình), trẫm sẽ không vì bụng dạ khó lường mà làm khó trọng thần."
Tần Tư Dũng che giấu dư đảng của Thái Tử đã là mang tội khi quân, mà Triệu Duẫn Đình và Triệu Trầm một văn một võ, hắn không cần thiết vì một thần tử lừa gạt mà làm lạnh lòng phụ tử Triệu gia.
"Hoàng Thượng, nếu như sau khi thần đưa thi thể Tần thị về Tần Tư Dũng cũng không có bất kỳ động thái khác thường gì thì việc này nên giải quyết thế nào? Cũng có thể hắn thật sự trung thành với hoàng thượng?" Windchimelqd Triệu Duẫn Đình trầm ngâm một lúc, dường như phải ra một quyết định rất khó khăn, sau đó quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng, mặc dù thần xem Tần Tư Dũng là kẻ thù, nhưng nếu vì mối thù bản thân mà hại Triều Đình rung chuyển, bách tính gặp nạn, thần thà rằng không báo thù này. Tần thị đã chết, hận ý của thần cũng đã tiêu tan một nửa, chỉ cần Tần Tư Dũng trung thành tuyệt đối, thần sẽ xem như không có người này."
Khuôn mặt Đường Văn Đế có chút động, nhìn về phía Triệu Trầm: "Thừa Viễn nghĩ như thế nào?"
Triệu Trầm nhếch môi, hiển nhiên không rộng lượng được như phụ thân hắn, nhưng triều đình xã tắc là trên hết, hắn cũng không thể phản bác lời của phụ thân, cuối cùng quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng, thần có một ý kiến. Tướng thủ thành ở biên quan cứ ba năm sẽ hồi kinh diện thánh một lần, lúc tiên đế còn tại vị thì Tần gia là ngoại lệ, năm nay hoàng thượng hãy tuyên Tần Tư Dũng hồi kinh, nếu như hắn dám đến, thần sẽ tin hắn đối với Hoàng Thượng là trung thành, chuyện cũ không truy xét. Hắn không đến, chắc chắn trong lòng có quỷ, như vậy thần nguyện đem hết toàn lực thay Hoàng Thượng giải quyết lo lắng ở Tây Bắc."
"Tốt!"
Đường Văn đế cực kỳ vui mừng, lần nữa đứng dậy nâng hai người lên, dùng sức vỗ hai cái vào vai Triệu Trầm: “Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử (cha tài giỏi sẽ không sinh ra con dốt nát), Thừa Viễn có mưu lược có độ lượng có đảm lược (mưu lược: kế sách;
độ lượng: khoan dung; đảm lược: lòng can đảm và sự hiểu biết), quả thật là vinh hạnh của trẫm. Cứ theo lời khanh nói đi, năm nay hai
khanh hãy chuẩn bị đối sách ứng phó với Tây Bắc trong bất kỳ tình huống nào, năm sau chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến."
Triệu Trầm và Triệu Duẫn Đình cùng nhau lĩnh chỉ, đợi sau khi Ngụy Nguyên đem những thứ tốt hoàng thượng ban thưởng tới, liền tạ ơn rời khỏi cung.
Hai người cùng nhau lên xe ngựa.
“Xem ra hoàng thượng cũng có ý định loại bỏ Tần Tư Dũng.” Triệu Duẫn Đình tựa lưng vào vách xe, xoa mi tâm nói.
“Dùng người thì phải tin, mà đã không tin thì không dùng, đứa trẻ mồ côi kia của Tần gia đã làm hoàng thượng nghi ngờ Tần Tư Dũng rồi, sau khi Tần thị chết thì ở kinh thành không còn gì có thể ngăn cản Tần Tư Dũng nữa, đương nhiên hoàng thượng sẽ không thể tiếp tục yên lòng mà giao trọng địa (vị trí quan trọng) Tây Bắc cho hắn.” Triệu Trầm nhàn nhạt nói, ánh mắt xuyên qua kẽ hở của màn xe nhìn ngã tư đường bên ngoài: “Chính là không biết khi nhìn thấy nữ nhi mình chết thảm thì Tần Tư Dũng có thể nhịn được hay không.”
Sắc mặt Triệu Duẫn Đình ngưng trọng: “Tốt nhất là hắn nên tạo phản, còn nếu như hắn thức thời, sang năm chắc chắn sẽ vào kinh, đến lúc đó chúng ta sẽ trong tối ngoài sáng đối phó với hắn.”
Triệu Trầm không nói gì, cho dù Tần Tư Dũng có gan vào kinh, hắn cũng sẽ khiến Tần Tư Dũng đến mà không còn mạng để về.
Nói xong việc này, hai người không còn chuyện gì có thể nói nữa, Triệu Trầm bảo xa phu dừng xe, hắn muốn cưỡi ngựa chạy về Võ Anh hầu phủ.
Triệu Duẫn Đình ngăn hắn lại, trong mắt mang theo khẩn cầu: "Ta qua đó cùng con, ta còn chưa xem tình hình Xán Xán, không nhìn một chút ta không yên lòng, xem xong ta sẽ đi, sẽ không để cho con khó xử."
Triệu Trầm nghiêng đầu nhìn hắn, nghĩ tới dáng vẻ mong chờ của nữ nhi khi gục vào bờ vai mình hỏi tổ phụ có chuyển đến nhà mới hay không, không đành lòng từ chối.
Triệu Duẫn Đình vui mừng cười.
Nhi tử đồng ý cho hắn đi cùng tức là hiểu được nỗi khổ tâm của hắn lúc đó, không phải là hắn không nỡ làm Triệu Hàm bị thương, mà là hắn không muốn so ác với Tần thị. Nếu nhi tử có thể hiểu được, nàng ấy (Ninh thị) thông minh như vậy, chắc chắn có thể thông cảm cho hắn.
Tại sao phải luyến tiếc? Đừng nói là Triệu Hàm, cho dù là bản thân hắn, chỉ cần có thể thế cho cháu gái, muốn mạng của hắn cũng được.
Cháu gái là người duy nhất trên đời này thật lòng thương yêu, gần gũi với hắn…
~
Xán Xán đã tỉnh.
Trẻ nhỏ hay quên, chỉ cần người khác không nhắc đến, chỉ cần bên cạnh có người thân, cho dù nguy hiểm có lớn hơn đi chăng nữa thì bé cũng sẽ nhanh chóng quên đi, Xán Xán chỉ vào cổ mình làm nũng muốn mẫu thân thổi một chút, A Kết thổi cho bé, bé cười ha ha, đau thì chắc chắn vẫn còn đau, nhưng tiểu nha đầu đã hiểu được dùng vết thương để đổi lại việc mẫu thân không giây phút nào không quan tâm mình. Dieendaanleequuydonn Không chỉ làm nũng với mẫu thân và tổ mẫu, Tưởng ma ma đi vào, bé cũng sẽ chỉ vào cổ mình cho Tưởng ma ma xem, đương nhiên là Tưởng ma ma rất đau lòng, bế tiểu nha đầu vào lòng dỗ dành một lúc, Xán Xán sẽ nhếch miệng cười lên.
Nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của nữ nhi, A Kết cảm thấy vô cùng may mắn vì nữ nhi còn nhỏ, nếu như lớn thêm vài tuổi nữa lúc đó đã biết nhiều điều, thì việc này sẽ không dễ dàng biến mất trong đầu bé.
"Thái thái, phu nhân, lão gia về cùng hầu gia." Lục Vân tiến vào bẩm báo.
A Kết không tự chủ được nhìn về phía mẹ chồng, Ninh thị hôn cháu gái đang ở trong lòng, dịu dàng hỏi bé: "Tổ phụ đến xem Xán Xán, Xán Xán có muốn gặp tổ phụ không?"
Xán Xán lập tức nhìn ra cửa, đôi mắt to tròn sáng lên: "Muốn, tổ phụ ôm!"
Lúc nói chuyện thì Triệu Trầm đi vào.
Xán Xán nhìn thấy phụ thân, cười một chút, chỉ là không đợi Triệu Trầm vui vẻ liền nghiêng đầu nhìn phía sau hắn: "Tổ phụ đâu?"
Trong lòng Triệu Trầm cảm thấy khó chịu, đưa tay đón lấy nữ nhi ôm vào trong ngực: “Xán Xán không nhớ phụ thân sao?”
Đương nhiên Xán Xán biết cách trả lời câu hỏi này nhất, ôm khuôn mặt của phụ thân hôn một cái, sau đó chỉ vào cổ uất ức nói: "Xán Xán đau, phụ thân thổi một chút."
Triệu Trầm còn không biết đây là thủ đoạn làm nũng mới của nữ nhi, còn cho rằng nữ nhi là thật sự đau đớn, nhất thời đau lòng không lời nào có thể diễn tả được, ôm nữ nhi hết hôn lại cam đoan, sau đó chỉ vào các bài trí trong phòng mới để phân tán tâm tư của nữ nhi, thấy trên bàn có một đĩa anh đào, hắn cầm lấy một trái đút cho nữ nhi, nhận lấy hạt khi bé ăn xong.
Được phụ thân thương yêu, Xán Xán vui đến mức hai chân nhỏ không ngừng cử động, cố ý cọ cọ vào ngực phụ thân.
A Kết vừa xót xa vừa muốn cười, Ninh thị nhìn bên ngoài, nói với nhi tử: "Con ôm Xán Xán đi gặp tổ phụ nó đi, phủ bên kia còn có việc, hắn cũng không rãnh rỗi ở nơi này lâu."
"Gặp tổ phụ!" Xán Xán nghe được, không ăn tiếp anh đào phụ thân đút cho nữa, quay đầu chỉ ra bên ngoài.
Triệu Trầm đành phải ôm nữ nhi đến tiền viện.
Ninh thị nhìn con dâu, kể hết tình hình lúc đó cho nàng nghe, tránh việc nhi tử giải thích không rõ làm con dâu hiểu lầm cha chồng không thích Xán Xán. Quan hệ giữa bà và Triệu Duẫn Đình như vậy, lại không muốn châm ngòi quan hệ giữa con dâu và Triệu Duẫn Đình, Xán Xán có thêm một tổ phụ thương yêu luôn là việc tốt.
A Kết hiểu rõ, nếu lúc đó nàng có mặt, cho dù cha chồng muốn lấy tính mạng của Triệu Hàm để so ác với Tần thị, nàng cũng sẽ không đồng ý, chỉ là...
"Nương, người có oán phụ thân không?" Điều A Kết lo lắng nhất chính là chuyện này.
Ninh thị vỗ tay con dâu, thở dài: “Lúc Xán Xán bị đâm thì mẹ quả thật rất hận ông ấy, hận rằng giá ông ấy không tồn tại, Xán Xán đã không xảy ra chuyện. Lúc Xán Xán bình an, sự oán hận đó cũng tiêu tan, dù sao thì ông ấy thương yêu Xán Xán cũng không kém gì ta, ông ấy cũng không muốn Xán Xán bị thương đúng không? Cho nên con cũng đừng oán ông ấy, ông ấy đến, con vẫn nên xem là cha chồng mà kính trọng, không đến thì cả nhà chúng ta thanh thản ổn định sống tốt, đừng bởi vì chúng ta mà khiến Xán Xán đối với tổ phụ sinh lòng bất mãn."
Nếu thật muốn oán, bà có vô số lý do để oán Triệu Duẫn Đình, nhưng oán thì có ích lợi gì? Sẽ chỉ làm nhi tử cũng oán phụ thân, phụ tử không hợp nhau...
Hiện tại như vậy cũng tốt, giữa phụ tử có kẽ hở nhưng dù sao vẫn là phụ tử, trong triều có việc thì cùng nhau tiến thoái. Nhi tử còn trẻ, luôn muốn có người nhắc nhở, lúc xuất chinh bên ngoài cũng cần phụ thân ở trong triều lên tiếng cho mình, chung quy không phải mọi người đều vui vẻ nhìn hắn kiến công lập nghiệp.
Nghe xong lời nói của mẹ chồng, A Kết vừa kính nể lại vừa đau lòng, kính nể mẹ chồng rộng rãi, đau lòng mẹ chồng tốt như vậy, nữ nhân vì sao chịu nhiều khổ đau như thế: "Nương yên tâm, con sẽ không oán phụ thân, giống như lời người nói, cả nhà chúng ta thanh thản ổn định sống tốt." Nàng hiểu ý của mẹ chồng, nàng sẽ không oán hận người bên ngoài lung tung, cũng sẽ không dạy dỗ nữ nhi thành người như vậy.
Ninh thị cười, cùng con dâu bàn bạc xem buổi trưa ăn gì.
Tiền viện, Xán Xán ngồi trên đùi tổ phụ để tổ phụ xem cổ bé, tự nhiên lại được nghe những lời thương yêu. Triệu Duẫn Đình thấy trong đôi mắt to của cháu gái đều là ý cười, nhịn không được nói với nhi tử: "Tính tình Xán Xán thật giống mẫu thân con, gặp chuyện lớn hơn nữa cũng có thể dễ dàng buông xuống, nên sống sao thì cứ sống như vậy.”
Triệu Trầm hừ lạnh: "Phụ thân muốn nói ta và nương Xán Xán đều là người tính toán so đo sao?"
Triệu Duẫn Đình nghẹn lại, trừng hắn: "Tùy con nghĩ." Cúi đầu tiếp tục nói chuyện cùng cháu gái, không hề để ý tới nhi tử.
Bên ngoài có tiếng gọi, Triệu Trầm đứng dậy, đi đến trước người Triệu Duẫn Đình đưa tay đón nữ nhi: "Được rồi, xem cũng xem rồi, phụ thân mau trở về đi thôi."
Triệu Duẫn Đình không giao người cho hắn, ôm cháu gái đi đến một bên, tội nghiệp hỏi bé: "Chuẩn bị ăn cơm trưa, tổ phụ muốn đút cho Xán Xán ăn cơm, không muốn đi, Xán Xán có muốn tổ phụ đút cơm ăn không?"
"Muốn!" Xán Xán ngọt ngào trả lời.
Triệu Duẫn Đình đắc ý cười, quay đầu nhìn nhi tử: "Dẫn đường đi, nhà mới này của con ta còn chưa biết đường."
"Phụ thân không cần trở về dùng cơm cùng nương người sao?" Triệu Trầm lạnh mặt, không muốn để lão già đạt được ý nguyện, tiến lên dỗ nữ nhi: "Xán Xán nghe lời, tổ phụ có việc muốn trở về, phụ thân đút con ăn cơm." Nói cái gì mà đút cơm, rõ ràng là ý không ở trong lời, muốn lợi dụng nữ nhi của hắn để thấy nương hắn, lão già thật không biết xấu hổ, mệt cho hắn lúc trước còn cảm thấy phụ thân có chút đáng thương.
Triệu Duẫn Đình cũng không tránh né, chỉ hỏi cháu gái: "Xán Xán muốn ai đút cho nào?"
Xán Xán nhìn phụ thân đang cau mày, lại nhìn tổ phụ đáng thương đang nhìn mình, tựa vào đầu vai tổ phụ nói: "Tổ phụ đút cho Xán Xán!"
Bé muốn phụ thân đút, nhưng bé không muốn tổ phụ đi, bé muốn tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân đều ở bên người mình, yêu thương bé.
Tác giả có lời muốn nói:
A Kết: Da mặt chàng thật dày.
Triệu Hôi Hôi: Oán cha ta đi, trời sanh không có biện pháp