Chương 132

Editor: windchime

Gió từ trong rừng trúc thổi tới, vang lên xào xạc.

Bên cạnh rừng trúc, có một thiếu niên đang nằm gục trên thi thể của mẫu thân mình khóc lớn, đồng thời cũng có tiếng con nít khóc rung trời.

Ném cung tên trong tay, Triệu Trầm chạy tới bên cạnh Ninh thị bằng tốc độ nhanh nhất: “Nương, đưa Xán Xán cho ta.” Ánh mắt hắn dừng trên người nữ nhi không hề dời đi, nghĩ tới nữ nhi bị Tần thị lấy cây trâm uy hϊếp, nữ nhi bị Tần thị ném xuống đất, càng nghĩ càng thấy sợ. Nếu không phải Tần thị đang ngồi trên ghế, nữ nhi bị bà ta ném như vậy...

Mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, Triệu Trầm vươn tay đón lấy nữ nhi: “Xán Xán qua đây, phụ thân ôm."

"Phụ thân, Xán Xán muốn nương!" Nghe được giọng nói quen thuộc, Xán Xán từ bờ vai của tổ mẫu ngẩng đầu lên, thấy phụ thân đã thực sự tới, xoay người hướng về phía phụ thân, đã khóc đến khàn cả giọng.

“Mẫu thân sẽ nhanh chóng trở về, nhanh thôi, phụ thân ôm Xán Xán về đợi nương nhé.” Triệu Trầm bế nữ nhi đi về Vọng Trúc hiên, vừa đi vừa kiểm tra vết thương trên cổ nữ nhi, phát hiện ra thương thế cũng không nghiêm trọng lắm, hắn hơi yên tâm, sờ

đầu nữ nhi ôn nhu dỗ nói: "Xán Xán không khóc, nói cho phụ thân, trên người đau chỗ nào?"

Hầu phủ phái người tiến cung truyền tin, sau khi hắn biết được lập tức hỏi xem có người đến Lý gia báo tin thê tử không, sau đó phái Trần Bình lập tức đi ngăn người truyền tin lại. Tình hình như thế, thê tử tới cũng vô dụng, lại càng lo lắng thêm, dù sao hắn nhất định sẽ cứu nữ nhi trở về, hắn không muốn thê tử lo lắng, nếu nhìn thấy tình cảnh nữ nhi lúc nãy, có thể thê tử sẽ ngất đi.

"Cổ đau..." Xán Xán vô cùng uất ức, nâng tay nhỏ lên muốn sờ cổ, Triệu Trầm nhẹ nhàng bắt lấy tay nhỏ của nữ nhi, vành mắt cũng ướt: "Không có việc gì, không có việc gì, phụ thân sẽ mời thầy thuốc tốt nhất giúp Xán Xán bôi thuốc, qua vài ngày liền hết đau. Xán Xán không sợ, chờ nương trở lại, chúng ta lập tức chuyển đến nhà mới, phụ thân che chở Xán Xán, không bao giờ để người xấu ức hϊếp Xán Xán nữa."

Xán Xán dụi dụi mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn tổ mẫu đi theo bên cạnh, "Tổ mẫu cũng đi?"

Ninh thị lấy khăn gạt lệ thay cháu gái, khóc theo: "Tổ mẫu cũng đi."

Xán Xán quay đầu, thấy tổ phụ không đi theo, đứng tại bên kia không biết đang làm cái gì, nhỏ giọng hỏi tổ mẫu: "Tổ phụ cũng đi?"

Ninh thị không nói gì.

Triệu Trầm hôn nữ nhi, chỉ vào bên kia rừng trúc nói: "Ô ô cũng đi, Xán Xán đi chỗ nào, Ô ô liền đi theo đến đó."

Xán Xán nhìn theo ngón tay phụ thân, chỉ thấy rừng trúc xanh thẳm, bé chớp chớp mắt, nước mắt lại rớt xuống, ghé vào đầu vai phụ thân, khóc: "Nương, Xán Xán muốn nương, Xán Xán đau..."

Triệu Trầm cúi đầu hôn lên đầu nữ nhi: "Phụ thân đã cho người đi tìm mẫu thân, mẫu thân sẽ lập tức trở lại gặp Xán Xán, phụ thân sẽ bảo mẫu thân thổi thổi cho Xán Xán, Xán Xán liền hết đau, Xán Xán không khóc." Khuyên nữ nhi không khóc, nước mắt bản thân lại chảy ra, rơi xuống mái tóc mềm mại của nữ nhi.

Hắn thà rằng chính mình bị thương chỉ còn nửa cái mạng, cũng không đành lòng để nữ nhi chịu đau dù chỉ một chút.

Thầy thuốc đã được mời đến Vọng Trúc hiên, đúng là thầy thuốc giỏi nhất ở kinh thành, lại còn rất biết cách trấn an trẻ con, mặt mũi hiền lành, ôn nhu nhỏ nhẹ, cho Xán Xán ăn một cục kẹo đường đặc chế(chế biến đặc biệt). Xán Xán ngoan ngoãn ngồi trong lòng phụ thân để lão thầy thuốc bôi thuốc, bé không ngừng hít khí(giống mình hít hà khi đau, rát ấy), lão thấy thuốc hỏi Xán Xán kẹo ăn có ngon hay không, tiểu nha đầu khóc nói anh đào ăn ngon hơn.

Triệu Trầm lập tức cho người mang anh đào tới.

Nước mắt Xán Xán nước dừng lại nhanh chóng, chỉ là rất nhanh lại đau mà khóc.

~

Lúc A Kết trở về, vừa lúc thấy Trần Thủ đang tiễn lão thầy thuốc, nàng gật đầu với lão thầy thuốc, đợi cho người đi rồi, vừa vội vã đi vào trong vừa lo lắng hỏi Trần Thủ: “Ai ngã bệnh?” Là mẹ chồng hay là nữ nhi?

Trần Thủ nhìn đệ đệ mình, thấy Trần Bình lắc đầu, nói: “Đại tiểu thư bị thương ngoài da, không có gì nguy hiểm, Hầu gia đã về rồi, phu nhân đừng gấp gáp.”

Làm sao A Kết có thể không vội, rốt cuộc cũng bất chấp cái gì gọi là dáng vẻ của Hầu phu nhân, bước nhanh về Vọng Trúc hiên.

Trong Vọng Trúc hiên, Tưởng ma ma tự mình sắp xếp bọn nha hoàn thu dọn đồ đạc, nhìn thấy A Kết cũng không có thời gian giải thích, để cho nàng vào nhà trước. Trong lòng A Kết càng bất an, vén mành đi vào, thấy trong phòng chỉ có hai phụ tử, Triệu Trầm bế nữ nhi ngồi trước cửa sổ kể chuyện xưa cho bé nghe. Nghe thấy tiếng động, Xán Xán quay đầu qua, nhìn thấy mẫu thân, tiểu nha đầu nhếch miệng khóc lên, rời khỏi lòng phụ thân đi đi về phía mẫu thân, đi đến giữa thì dừng lại, vươn tay muốn mẫu thân bế.

Trên cổ bé có hai vết thương, được thoa thuốc mỡ màu tím, nhìn rất chói mắt.

Tim A Kết như vỡ vụn, vội vàng lên giường ôm lấy nữ nhi: “Nương ở đây, Xán Xán đừng khóc, nương trở về rồi...”

Triệu Trầm quỳ ở một bên lau nước mắt cho nữ nhi, tránh cho nước mắt chảy xuống đυ.ng đến miệng vết thương, bây giờ trời nóng, không tiện băng vết thương lại, nên phải giữ thật kỹ. Phát hiện ra động tác của trượng phu, A Kết liền để nữ nhi nằm trong lòng mình, tự mình lau nước mắt cho nữ nhi, hôn bé.

Vòng ôm ấm áp, giọng nói êm ái của mẫu thân đều tốt hơn so với tất cả mọi thứ, Xán Xán đã khóc đủ, chỉ vào cổ mình cho mẫu thân xem: “Xán Xán đau, nương thổi một chút...”

“Được, nương thổi một chút Xán Xán sẽ hết đau.” A Kết quay đầu lau khô nước mắt, cố ý nén lệ nhìn vết thương của nữ nhi, nhẹ nhàng thổi cho bé. Hai mắt Xán Xán đẫm lệ nhìn chằm chằm vào mẫu thân, đột nhiên vùi đầu vào trong ngực mẫu thân, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy mẫu thân.

Nước mắt A Kết không ngừng rơi, Triệu Trầm lẳng lặng lau cho nàng, để nàng có thể chăm sóc nữ nhi.

Xán Xán khóc xong liền ngủ mất, đôi chân mày anh khí gắt gao nhíu chặt lại, tay nhỏ nắm thành quả đấm.

Triệu Trầm bảo thê tử đặt nữ nhi lên giường, A Kết không buông, vẫn ru nhẹ bé như cũ. Xác định nữ nhi thật sự ngủ rồi, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Trầm: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xán Xán bị thương như thế nào, nương đâu rồi, tại sao mấy người ma ma lại thu dọn đồ đạc?”

Triệu Trầm giữ lấy khuôn mặt của thê tử, hôn nàng: “Đừng nóng vội, chuyện gì ta cũng sẽ nói cho nàng nghe mà.”

Mặc dù hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, A Kết có thể tưởng tượng ra sự sợ hãi và bất lực của nữ nhi lúc ấy, nghĩ tới chính mình tại lúc nữ nhi cần nàng nhất mà nàng lại không có ở bên cạnh, thiếu chút sẽ không được nghe nữ nhi gọi nàng mẫu thân, A Kết khóc càng nhiều, tựa vào trong ngực nam nhân, cầu hắn: "Không cho chàng lừa gạt thϊếp nữa, nếu có lần sau nữa, thϊếp..."

"Sẽ không có lần sau." Triệu Trầm ôm thật chặt thê tử, trầm giọng cam đoan với nàng: "Sẽ không có lần sau, chúng ta hiện tại liền chuyển qua chỗ mới, chỉ có một nhà bốn người chúng ta ở, ta sẽ không để cho ai đυ.ng đến gia đình chúng ta nữa."

Mẫu thân của hắn, thê tử của hắn, nữ nhi của hắn, sau này hắn sẽ bảo vệ cho bọn họ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như hôm nay. Trấn Bắc tướng quân là cái gì chứ, đắc tội hoàng thượng có là gì, hắn sẽ không vì những người đó cố kỵ bất cứ thứ gì, đối với tất cả những người có ý gây hấn với người nhà của hắn, tất cả đều đáng chết cả, chỉ có chết đi mới không làm được điều ác nữa.

“Đi thôi, nàng và nương đưa Xán Xán qua đó trước, bên kia đã thu dọn cũng ổn thoả rồi." Sau khi hai người bình tĩnh lại, Triệu Trầm xuống giường, bình tĩnh dặn dò.

“Còn chàng thì sao?” A Kết cũng không muốn ở nơi này nữa. Nàng từng cho rằng Tần thị đã chết tâm, kết quả thì chút nữa là Tần thị đã lấy mạng nữ nhi, vậy còn thái phu nhân nhìn như đã thu liễm lại kia thì sao? Có thể hay không một ngày nào đó, nàng làm chuyện gì đắc tội Thái phu nhân, bà ta cũng sẽ thừa dịp nàng không có ở nhà làm hại nữ nhi của nàng? Chỉ có rời đi, đến ngôi nhà chân chính của bọn họ, nàng mới có thể yên tâm

“Ta nhìn bọn họ thu dọn đồ đạc, ta còn chút chuyện muốn làm, yên tâm, ta sẽ nhanh qua đó.” Triệu Trầm cầm giày của thê tử và nữ nhi, cười với nàng: “Lại đây, để ta mang giày cho hai người.”

Hắn cười rất dịu dàng, giống như muốn nói với nàng là không cần sợ hãi, hắn sẽ bảo vệ các nàng chu toàn. A Kết bế nữ nhi đi qua, chân để xuống giường, nhìn Triệu Trầm ngồi xổm đi giày cho nàng. Kỳ thật nàng không muốn như vậy, nhưng nàng hiện tại không muốn buông ra nữ nhi dù chỉ một khắc, chỉ có thể tiếp nhận sự săn sóc của Triệu Trầm.

Ngày hè trời nóng, Xán Xán mặc quần áo mát mẻ cũng không cần thay sang bộ khác, cứ vậy đi ra ngoài cũng được. Triệu Trầm tự mình che dù cho thê tử, đi đến Hinh Lan uyển tụ họp với Ninh thị, sau đó một nhà bốn người cùng nhau đi ra ngoài. Lục Vân và Vấn Mai đi theo ở phía sau, bên ngoài trước xe ngựa, Trần Bình dẫn theo Như Ý và bốn nha hoàn biết võ đang đợi.

“Đưa thái thái và phu nhân qua đó trước, nếu còn xảy ra chuyện, ta sẽ lấy mạng của các ngươi.” Đợi sau khi Ninh thị và A Kết bế Xán Xán lên xe, Triệu Trầm mới hạ giọng dặn dò Như Ý và bốn nha hoàn kia. Hắn sắp xếp cho thê tử và mẫu thân mỗi người hai nha hoàn biết võ, hôm nay thê tử ra ngoài, nữ nhi ở lại Vọng Trúc hiên, Như Ý và hai nha hoàn kia vô sự, nhưng hai nha hoàn bên cạnh mẫu thân khó thoát khỏi trách nhiệm, mặc dù mẫu thân đã giải thích là sơ suất của bà, hắn vẫn phải nhắc nhở các nàng.

Bốn người cúi đầu nhận sai.

Triệu Trầm liếc mắt nhìn các nàng, cất giọng phân phó Trần Bình: “Đi đi, trên đường đi chậm một chút.” Đừng ảnh hưởng đến nữ nhi đang ngủ.

Trần Bình ngầm hiểu, đợi mấy người Như Ý lên xe ngựa, đánh xe rời đi.

Triệu Trầm đứng ở cửa, nhìn theo xe ngựa rẽ vào ngõ nhỏ, lúc này mới xoay người, lại thấy Triệu Duẫn Bình chẳng biết đi ra từ lúc nào, đang đứng nhìn đầu ngõ đến ngẩn người, thất hồn lạc phách. Phát hiện ra hắn đang nhìn mình chăm chú, Triệu Duẫn Đình thu lại ánh mắt, cụp mi giải thích: “Từ ma ma và hai nha hoàn giữ cửa bị người ta đánh bất tỉnh, tiểu Anh bên cạnh Từ ma ma đã chạy thoát, ta đã sai người đuổi theo rồi.”

Hắn nói từng chữ từng chữ, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hối hận.

Tần thị trốn ra ngoài, Triệu Trầm cũng không trách phụ thân.

Từ ma ma là do hắn sắp xếp, hai nha hoàn giữ cửa kia cũng là người của hắn, là hắn xem thường Tần thị. Hắn cũng hiểu được sự do dự của phụ thân khi ở trước mặt Tần thị, trong tay Tần thị có Xán Xán, trong tay phụ thân có Triệu Hàm, nhưng lúc đó Tần thị đã điên rồi, nếu phụ thân đâm Triệu Hàm một kiếm, Tần thị nhất định sẽ làm Xán Xán bị thương thêm một phần. Muốn so ai có tâm địa độc ác hơn sao? Đừng nói là phụ thân, đổi lại là hắn, hắn cũng không dám cùng Tần thị so sánh về sự độc ác, hắn thấy đau lòng khi nữ nhi bị thương nhiều hơn.

Nhưng tất cả những điều này là do phụ thân gây ra, hắn biết trong lòng phụ thân cũng rất đau khổ, nhưng điều hắn có thể làm chỉ là không trách không hận, nhưng không thể nào mở miệng trấn an.

“Thi thể của nữ nhân kia ở đâu?” Triệu Trầm đi đến bên cạnh phụ thân, nhàn nhạt hỏi.

Duy Phương viên, tùy con xử trí nhưng đừng đυ.ng đến mặt của bà ấy.” Triệu Duẫn Đình và nhi tử cùng nhau đi vào trong: “Nếu bị thương ở mặt, Tần Tư Dũng sẽ không nhận ra."

Triệu Trầm không cần hắn dặn cũng biết, nhìn phụ thân, thuận miệng hỏi: “Triệu Hàm có tính toán gì không?” Trước mặt Triệu Hàm, hắn đã gϊếŧ mẫu thân của cậu ta nên Triệu Hàm chắc là rất hận hắn đúng không? Nếu không phải Triệu Hàm cứu Xán Xán, hắn đã bắn hai mũi tên rồi. Bây giờ hắn cho Triệu Hàm một đường sống, nhưng là muốn xem Triệu Hàm có nguyện ý hay không.

Triệu Duẫn Đình bình tĩnh trả lời: "Nó muốn xuất gia."

Ánh mắt Triệu Trầm lóe lên: “Được, ta sẽ cho nó một tòa miếu.”

Triệu Duẫn Đình không muốn nói thêm về chuyện của Triệu Hàm, nhỏ giọng bàn bạc với nhi tử khi đến trước mặt Đường Văn đế thì nói như thế nào. Hắn có tính toán của hắn, nhi tử cũng đã có cách, điều cần làm là hai phụ tử cần phải thống nhất lời nói. Chuyện Tần thị chết có thể giấu, nhưng hắn không muốn. Văn đã có hắn, võ đã có nhi tử, chỉ cần phụ tử bọn họ đồng tâm, cho dù ra tay trước cũng có bảy thành phần thắng.

Hắn muốn mạng Tần Tư Dũng, cành nhanh càng tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thật Triệu Duẫn Đình cùng Tần thị giằng co, thật chỉ là so với ai ác hơn mà thôi. Phim truyền hình trình diễn loại người xấu lấy nữ chủ uy hϊếp nam chủ, nam chủ liền bắt lấy người mà người xấu quan tâm nhất để uy hϊếp người xấu, vì thế người xấu khó thở hổn hển không thể không thả người, Giai nhân vẫn luôn cảm thấy người xấu thật ngu ngốc, đều có con tin, vì sao ngươi

lại buông tay trước?

Đương nhiên ta không phải vì giải vây cho Triệu Duẫn Đình, chỉ là luận sự nga.