Chương 122-1

Edit: Windchime

Beta: Phương Phan

Quách Bảo Châu mồng sáu xuất giá, ngày mồng năm hôm đó một đám thân bằng hảo hữu phải đi Quách gia tặng quà cưới.

A Kết cũng dậy thật sớm chuẩn bị cho nữ nhi.

Qua năm mới Xán Xán trưởng thành rất nhanh, cao hơn, mặt mày nảy nở, miệng nhỏ nói càng ngày càng nhiều, người cũng càng ngày càng tinh nghịch, đặc biệt là đến đầu xuân ấm áp, tiểu nha đầu hận không thể mỗi ngày đều chạy đến trong hoa viên, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, tựa như không biết mệt, có đôi khi ban ngày chơi quá nhiều, buổi tối ngủ cũng ngủ mớ vung tay chân.

A Kết vừa mặc váy nhỏ cho nữ nhi, vừa cười hỏi bé: “Xán Xán, hôm nay chúng ta đi đâu chơi nào?”

Xán Xán đang cúi đầu sờ đồ mới của mình, nghe vậy liền ngẩng đầu, cao hứng nói: "Đi nhà cô cô!"

"Vậy Xán Xán muốn đưa thứ gì cho cô cô đây?" Mặc váy, A Kết kéo nữ nhi, để bé ngồi bên mép giường trước, nàng tiếp tục mang giày cho con.

Xán Xán lập tức nhìn lên trên bàn, thấy cành lan màu phấn hồng ngày hôm qua bé hái ở chỗ tổ mẫu vẫn đang được cắm trong bình liền cười nói: "Đưa hoa lan, cho cô mang!"

A Kết ôm lấy nữ nhi, thưởng cho bé một cái hôn: "Được, chúng ta đến ăn cơm với tổ mẫu trước, cơm nước xong cùng đi xem cô cô, cô cô muốn làm Tân Nương Tử, khẳng định rất đẹp." Nàng cũng không nói cho nữ nhi biết hoa bé hái hôm qua đã héo rồi, nàng đã sai nha hoàn hái hoa khác.

Xán Xán vốn muốn xuống đất tự đi, nghe đến đó liền ôm lấy cổ mẫu thân, tò mò hỏi cái gì là tân nương tử.

Trẻ con ngây thơ, trong lòng A Kết cũng ấm áp như ánh mặt trời bên ngoài vậy, vừa đi đến Hinh Lan uyển vừa nói chuyện với nữ nhi: "Tân nương tử ấy à, ngày mai cô cô con sẽ mặc váy đỏ đặc biệt đẹp mắt, dượng con tới đón nàng, nàng chính là tân nương tử, làm tân nương tử, sang năm liền sẽ sinh tiểu biểu đệ cho Xán Xán, cùng chơi với Xán Xán."

Xán Xán bây giờ đối với cái gì cũng tò mò, lại hỏi dượng là ai, tiểu biểu đệ đang nơi nào.

Nữ nhi hỏi hết việc này đến việc khác, có đôi khi A Kết cũng không biết giải thích thế nào, nhưng nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của nữ nhi, nàng lại không đành lòng lừa gạt bé, liền kiên nhẫn giải thích, chẳng sợ sau khi giải thích sẽ phải đón nhận thêm nhiều câu hỏi mà nhiều người cảm thấy không cần giải thích hơn nữa.

Đến Hinh Lan uyển, nhìn nữ nhi đang vui vẻ chạy tới bên tổ mẫu của bé, A Kết nhẹ nhàng thở ra.

Nữ nhi càng lớn càng khó dỗ.

Nhìn hạ nhân chuyển hết quà cưới lên xe ngựa xong thì ba mẫu tử bà cháu cùng nhau lên xe đi đến Quách phủ.

Trên đường Xán Xán không ngừng nhìn qua cửa sổ xe, A Kết vừa muốn dạy dỗ nữ nhi thành thật chút thì Xán Xán lập tức chạy đến trong ngực tổ mẫu, để tổ mẫu ôm bé nhìn ngắm. Website đăng truyện chính thức: Ninh thị càng sủng tiểu nha đầu hơn con dâu, xốc màn lên cho bé nhìn, Xán Xán nghiêng đầu muốn kéo hết màn ra, nhưng Ninh thị nghiêm túc dỗ bé: "Bên ngoài có người xấu, người xấu nhìn thấy Xán Xán sẽ bắt Xán Xán đi, chúng ta cứ như vậy len lén xem, không cho người xấu nhìn thấy Xán Xán."

Xán Xán lập tức rút tay trở về, giống ông cụ non lắc đầu: "Không cho, không cho bắt Xán Xán!"

"Xán Xán thật ngoan." Ninh thị nghiêm trang khen.

A Kết ở một bên buồn cười, thấy nữ nhi quay đầu nhìn nàng, vội thu hồi tươi cười. Nữ nhi cũng thông minh như phụ thân của bé, nếu như bé nhìn thấy nàng cười thì sẽ hoài nghi lời nói của tổ mẫu, giống như tháng trước có một lần Xán Xán chơi đến rất muộn vẫn không chịu ngủ, Triệu Trầm nóng vội làm chuyện đó, liền dỗ nữ nhi nói ngủ đi ngủ sẽ thấy rất nhiều hồng ngọc, nàng nghe xong trừng hắn, Triệu Trầm cũng nháy mắt với nàng, bị Xán Xán nhìn thấy, đoán được phụ thân đang gạt bé, càng thêm không chịu ngủ...

Xán Xán nhìn chằm chằm mẫu thân một lát, lúc này mới đến gần phía trước cửa sổ tò mò nhìn ra phía ngoài.

Có một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu như vậy đi cùng, rất nhanh, xe ngựa đã đến trước cửa Quách phủ.

Quách Tử Kính nghỉ ba ngày chuẩn bị cho muội muội xuất giá, hôm nay hắn ở phía trước đón khách, xe ngựa Triệu gia vừa đến đây, hắn liền lập tức đi đến trước xe. Màn xe đẩy ra, Xán Xán lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này Ninh thị đã đeo thêm mũ che, cười hỏi cháu gái: "Xán Xán còn nhận ra bá bá (bác) không?"

Xán Xán chớp mắt nhìn đại nam nhân trước xe.

Trong thân thích có một tiểu cô nương như vậy, Quách Tử Kính cũng rất thích, cười cười với tiểu chất nữ.

Xán Xán cười theo, giang hai tay ra với hắn: "Bá bá ôm."

Quách Tử Kính dễ dàng ôm tiểu chất nữ xuống.

A Kết và mẹ chồng cùng nhau xuống xe ngựa. Nhìn về đầu ngõ, A Kết thuận miệng hỏi Quách Tử Kính: "Mấy người nhà ngoại tổ mẫu Xán Xán đã đến chưa?"

"Còn chưa tới, mọi người đi vào trước ngồi đi, Bảo Châu sáng sớm đã ngóng trông." Quách Tử Kính giao Xán Xán cho Ninh thị, gọi nha hoàn tới dẫn đường.

A Kết gật đầu, cùng mẹ chồng đi về nội viện.

Xán Xán ghé vào đầu vai tổ mẫu, vẫn còn đang nhìn bá bá, cô nương Lâm gia đều có đôi mắt đào hoa đen lúng liếng ngập nước.

Quách Tử Kính mỉm cười nhìn theo cháu gái, vốn định đi trở về, bất đắc dĩ cháu gái nhìn chằm chằm vào hắn, hiếm khi được tiểu hài tử thích như thế, Quách Tử Kính không đành lòng xoay người trước, cứ như vậy vẫn mỉm cười mà đứng, chờ Xán Xán bị cảnh sắc trong sân hấp dẫn nhìn về phía nơi khác, hắn mới nhấc chân.

Tên sai vặt phụ trách ở cửa chạy tới: “Đại gia, xe ngựa của nhà Lâm đại nhân đến.”