Lúc mặt trời lặn, Triệu Trầm vốn đã nhận được tin tức từ sớm, vội vàng chạy về, Triệu Duẫn Đình công vụ bề bộn, vẫn trở về nhà muộn một chút.
Đại quản sự Triệu Nguyên sắp xếp cho ba người Chu Bồi ở chính viện phòng khách, sau khi Triệu Trầm hồi phủ liền đến đây thăm hỏi trước tiên, lại chỉ thấy được phụ tử Chu Bồi.
Chu Bồi cười giải thích: “Tiểu Cửu đi theo A Kết nói chuyện rồi.”
Lâm Trọng Cửu mới tám tuổi, lại là đệ đệ ruột của A Kết, hai tỷ đệ ở cùng một chỗ thì không có gì, Lan Sinh nhà hắn đã mười một, cần kiêng dè, cho nên tuy rằng cháu ngoại nữ giữ lại, hắn vẫn đưa nhi tử trở về.
Triệu Trầm cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ vui mừng của thê tử, hắn đứng dậy cáo từ: “Dượng ngồi trước, ta trở về thay xiêm y, sau đó lại đến nói chuyện cùng người. Gia phụ (phụ thân) ở nha môn có việc trì hoãn, hẳn đến tối nay mới có thể trở về, nếu có gì sơ suất xin dượng chớ trách.”
Vẫn khiêm tốn lễ độ như lúc trước.
Chu Bồi không khỏi vui mừng, ít nhất là trước mắt, xem ra cháu ngoại nữ không gả sai người.
Triệu Trầm nhanh chóng trở về Vọng Trúc hiên.
Đang lúc hoàng hôn, cả ngày nắng nóng vừa dịu bớt, gió đêm mát rượi, A Kết sai người dắt Ô Ô đến cho đệ đệ xem, nàng ngồi ở một bên nhìn, Tưởng ma ma đứng bên người nàng, ở đằng sau, Lục Vân và Thúy Ngọc cũng khẩn trương nhìn chằm chằm Ô Ô, sợ nó đột nhiên xông vào đυ.ng phải A Kết. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com A Kết cảm thấy các nàng lo lắng quá mức, Ô Ô thật thông minh, khi tự chơi sẽ không đυ.ng người, muốn gần gũi với ai thì cũng sẽ nhẹ nhàng chạy tới, dừng lại trước người đó, duỗi cổ muốn được sờ.
Lâm Trọng Cửu cao, Ô Ô cũng trưởng thành không ít, Lâm Trọng Cửu đuổi theo Ô Ô, chạy trong chốc lát liền bỏ qua, thở hồng hộc ngồi trở lại bên người A Kết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ sẫm, chỉ vào Ô Ô, tức giận nói: “Đại tỷ, Ô Ô không nhận ra ta, không cho ta sờ!”
A Kết cười, giúp hắn lau mồ hôi, “Sáng mai đệ dậy sớm một chút cho nó ăn cỏ, nó liền nhớ đến đệ.”
Lâm Trọng Cửu nửa tin nửa ngờ, chớp đôi mắt to nhìn về phía Ô Ô đang đứng bên kia quay đầu nhìn bọn họ, A Kết sợ hắn khát, đâm miếng dưa hấu đưa đến trước mặt đệ đệ. Hưởng thụ sự dịu dàng thân thiết quen thuộc, Lâm Trọng Cửu thỏa mãn cười với trưởng tỷ, há mồm chờ được đút.
Triệu Trầm vừa vào cửa, nhìn thấy đầu tiên chính là màn này, thê tử vô cùng ôn nhu đút dưa hấu đến miệng tiểu cữu tử.
Bước chân hơi khựng, Triệu Trầm kìm lòng không đậu mà khẽ nuốt nước bọt.
Được đấy, hắn ở trong cung bận cả ngày, trở về lại hàn huyên với Chu Bồi một lúc lâu, miệng khô lưỡi khô cũng không được hưởng thụ được loại đối xử này, tiểu cữu tử thì tốt rồi, ăn một miếng lại đòi nàng miếng thứ hai, bộ dáng hiển nhiên, quen thuộc. Nàng thì sao, cười rồi lại cười, vui vẻ đút dưa hấu cho đệ đệ, dịu dàng như vậy, cưng chiều như vậy, trước đây khi hắn muốn nàng động đậy thì sao nàng lại không chịu nghe lời như vậy chứ? Chỉ biết nhõng nhẽo ôm cổ hắn kêu mệt...
Cảm thấy đứng lâu như vậy mà hai tỷ đệ vẫn chưa nhìn thấy mình, Triệu Trầm cố ý ho khan một cái.
Lâm Trọng Cửu đang muốn nhận dưa hấu, nghe được âm thanh thì quay đầu nhìn qua, ngẩn người trong giây lát, ngay sau đó lập tức đứng lên, hưng phấn chạy về phía Triệu Trầm: “Tỷ phu, huynh mặc quần áo này thật uy phong!”
Triệu Trầm lại chú ý đến việc Tiểu Cửu bởi vì vội vàng đứng dậy mà đυ.ng phải, làm rơi miếng dưa hấu A Kết mới đưa qua, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nhanh chóng tiến vào sân viện, xách nam oa khiêng trên đầu vai rồi vỗ lên mông nó một cái, “Biết tỷ phu trở về, tại sao không đi đến cửa trước đón ta?”
Hắn hơi dùng chút lực, Lâm Trọng Cửu đau đến kêu a a, đương nhiên cũng có một phần cố ý đùa giỡn, “Tỷ phu nhẹ tay, là đại tỷ nói không cần đón huynh!”
Triệu Trầm đã bước đến trước người A Kết, vừa đặt Lâm Trọng Cửu xuống đất vừa nhìn A Kết hỏi: “Nàng thật sự nói như vậy à?”
Nói đùa mà hắn cũng tưởng thật, A Kết phải bất đắc dĩ giải thích: “Tiểu Cửu hỏi có thể vào cung tìm chàng không, nơi đó là nơi hắn có thể đi sao? Đương nhiên thϊếp nói không được, đành để hắn ở bên cạnh thành thành thật thật đợi.” Lúc còn ở Đăng Châu, hoàng cung hay gì đó ở trong mắt bọn họ đều là nơi xa không thể chạm tới, nghĩ cũng không nghĩ đến, sau khi nàng gả cho Triệu Trầm mới từ từ hiểu biết, đệ đệ chỉ một đứa nhỏ, tất nhiên cái gì cũng không hiểu.
Triệu Trầm cười, đoạt lấy xiên trúc trong tay A Kết, xiên một khối dưa hấu đưa vào trong miệng, cảm thấy cơn khát được dập tắt phần nào rồi mới vỗ vỗ bả vai Lâm Trọng Cửu: “Tiểu Cửu hãy luyện võ thật tốt, trưởng thành cũng làm thị vệ, đến lúc đó sẽ có thể tiến cung.”
Lâm Trọng Cửu liên tục gật đầu, ánh mắt sáng ngời.
Triệu Trầm sờ đầu nó, đi trước vào bên trong tắm rửa thay đồ, lúc đứng dậy thì khẽ nháy mắt với A Kết, ý bảo nàng cùng đi. A Kết giả vờ không phát hiện, nghiêm túc nói chuyện với đệ đệ: “Đừng nghe lời tỷ phu đệ, ở nhà học cho giỏi, vài năm nữa thì thi tú tài.” Cưỡi ngựa bắn tên quá nguy hiểm, Triệu Trầm có sư phó chỉ bảo, nhà mình không thể mời nổi sư phó, vẫn nên đọc sách thì ổn thỏa hơn.
Lâm Trọng Cửu không đủ kiên nhẫn nghe trưởng tỷ chỉ bảo, chạy vào bên trong lấy lòng tỷ phu, với hắn, đọc sách nhiều không có không có ý nghĩa, vẫn là luyện võ thú vị hơn.
A Kết đành chịu, phân phó nha hoàn dọn bàn, nàng thì vào bên trong giúp Triệu Trầm tắm rửa thay đồ.
Buổi tối Triệu Duẫn Đình bày yến hội ở phía trước viện, Triệu Trầm cũng đi theo tiếp khách, A Kết ở lại Vọng Trúc hiên dùng cơm. Windchimelqd Sau khi ăn xong, đi về phía bờ ao sau viện dạo một vòng, thấy Triệu Trầm vẫn còn chưa về, A Kết liền đi vào trong phòng chuẩn bị lễ vật cho muội muội. Một ngày nay đều ở cùng đệ đệ, thiếu chút nữa nàng quên mất chuyện này.
Bởi vì Lâm Trúc thích nhất là trang điểm, A Kết liền chuyển hộp trang sức đến trên bàn, kĩ lưỡng chọn lựa từng cái.
Tiếng mõ báo canh một vang lên không lâu đã thấy Triệu Trầm trở về, toàn thân đầy mùi rượu.
A Kết nhíu mày, bởi vì bây giờ không thể nào nghe mùi rượu nặng đến vậy nên nàng dùng tấm khăn che mũi, khó hiểu hỏi hắn: “Lan Sinh và Tiểu Cửu đều là đứa nhỏ, hẳn không uống rượu, chỉ có mình dượng, sao chàng còn uống nhiều như vậy?” Chẳng lẽ ở trên bàn vẫn mời rượu sao?
Triệu Trầm chỉ là hơi say, chẳng qua là muốn đùa thê tử, thấy nàng ghét bỏ mình, hắn cố ý tới gần nàng, ôm người muốn hôn: “Dượng tới, ta cao hứng, vì cao hứng cũng uống nhiều hơn vài ly, A Kết, nàng có cao hứng hay không?”
“Chàng nhanh đi súc miệng đi!” A Kết nào có tâm tư nói chuyện với hắn, quay đầu trốn tránh.
Triệu Trầm thấy thế liền thu tay, khẽ cắn đầu vai nàng một cái rồi mới nghe lời rời đi.
Đến khi trở về, hắn chỉ mặc một cái quần mỏng, trong tay bưng bát dưa hấu, thấy thê tử đã nằm xuống, trước khi Triệu Trầm lên giường liền cầm chén để trên cửa sổ, cẩn thận bế A Kết dậy, không dám đặt trên đùi, chỉ để nàng ngồi dựa vào cửa sổ, lót thêm một cái gối dựa.
A Kết tò mò nhìn hắn bận rộn sắp xếp, “Chàng đang làm gì vậy?”
“Ăn dưa hấu với ta.” Triệu Trầm ngồi xếp bằng đối diện A Kết, bưng bát qua, nhu hòa nhìn vào mắt nàng. Hôm qua trở về, ở Vinh Thọ đường mất một lúc lâu, sau khi về phòng ngủ hai người lãng phí quá nhiều thời gian, sau đó lại vội vàng thân thiết, đều không thể gần gũi trò chuyện một chút, nguyên ngày hôm nay hắn đều nhớ kỹ, trở về sớm một chút nói chuyện cùng nàng, không nghĩ lại có khách đến, hiện tại mới có thể ngồi cùng nhau.
Trên cửa sổ để lại một ngọn đèn, chiếu vào trong bát dưa hấu trong veo như nước. A Kết quay mắt, “Chàng ăn đi, giờ thϊếp không muốn ăn.”
Ăn gì chứ, sau khi mang thai nàng đi vệ sinh ngày càng nhiều, nếu thật sự ăn bát dưa hấu này, tối nay chắc hẳn lại phải đi lại vài lần. Trong phòng yên tĩnh như vậy, tiếng nước ào ào, chỉ nghĩ tới đã thẹn thùng, A Kết lại không có da mặt dày như Triệu Trầm, không thể không coi ai ra gì. Trước đây hai người ngủ chung, buổi tối nàng gần như không có việc gì, vào ban ngày cũng là chờ hắn ra ngoài mới đi.
Triệu Trầm không hiểu suy nghĩ của thê tử, kiên trì muốn nàng ăn cùng, A Kết thì mặc hắn nói gì cũng đều không ăn, né qua trốn lại vẫn không chịu nhận dưa hấu trượng phu đưa tới. Triệu Trầm thật cụt hứng, cũng có chút mất hứng, hắn đối tốt với nàng, sao nàng lại không nguyện ý?
Thấy người nam nhân trước mặt đột nhiên bất động, A Kết khẽ quay đầu nhìn trộm, không ngờ lại thấy gương mặt âm trầm của Triệu Trầm. Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân Triệu Trầm làm mặt lạnh với nàng, A Kết tự nhiên cảm thấy sợ hãi, ngẫm lại thì hắn cũng vì thích nên mới đút cho nàng, bản thân lại cự tuyệt như vậy hẳn đã làm hắn tổn thương phải không? A Kết nhẹ nhàng gẩy chiếu, lời giải thích thì nàng nói không nên lời, đành chỉ có thể tìm cách dỗ cho hắn cao hứng.
“Thϊếp thật sự không muốn ăn, hay là thϊếp đút cho chàng.” Nàng cúi đầu lấy cái bát trong tay nam nhân, hắn lại nắm chặt không buông, A Kết ngẩng đầu, nhìn hắn năn nỉ, Triệu Trầm không thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm nàng, tay lại buông lỏng ra.
A Kết nhẹ nhàng thở ra, dùng xiên đâm một miếng dưa hấu đưa qua.
Triệu Trầm mím môi, không nhận.
A Kết cũng không có thói quen ở chung với Triệu Trầm như vậy, càng không thói quen chủ động thân mật như thế, cho rằng hắn là thật sự giận đến không muốn ăn, trong lòng khổ sở lại ủy khuất, không tự chủ được chuẩn bị rụt tay về. dieendaanleequuydonn
“Nàng đút cho ta ăn xong một chén này, ta sẽ tạm tha cho nàng.” Triệu Trầm đúng lúc bắt lấy tay nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói.
Thoạt nhìn hung dữ nhưng lời nói ra lại giống như tiểu hài tử, A Kết hoàn toàn không sợ, cười gật đầu.
Triệu Trầm trừng phạt bằng cách đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi mới cúi đầu cắn miếng dưa hấu.
Mùi trái cây tràn ngập xung quanh hai người, A Kết nghe mùi hương tươi mát của dưa hấu, lại thấy Triệu Trầm ăn say sưa, nàng nhịn không được, lặng lẽ nuốt. Không muốn ăn và không thèm ăn là hai việc khác nhau, mặc cho ai đối mặt với loại dụ dỗ này, chắc đều sẽ nhịn không được phải không?
Khi nàng lại đút Triệu Trầm thêm một lần nữa thì A Kết không thể nhịn xuống, liếʍ môi một cái.
Ánh mắt Triệu Trầm liền ngưng lại, ăn xong dưa hấu trong miệng, nâng mặt nàng hôn xuống.
A Kết một tay cầm xiên một tay bưng bát, căn bản không có cách nào khác, chỉ có thể ngửa đầu đón nhận.
Môi hắn lạnh và ngọt càng làm nàng khao khát hơn, khiến nàng kìm lòng không đậu mà đáp lại, tham luyến ướŧ áŧ từ hắn.
“Thèm ăn rồi à?” Vừa hôn xong, Triệu Trầm lại cầm bát lần nữa, xiên miếng cuối cùng đưa tới trước miệng A Kết, khẽ thở, khuyên nhủ: “Ăn đi, ăn xong chúng ta liền ngủ.” Nên làm chuyện khác rồi.
A Kết không muốn lại chọc hắn mất hứng, há mồm nhận, buông mi khẽ cắn.
Triệu Trầm si ngốc nhìn nàng, dựa vào trí nhớ đặt bát về lại trên cửa sổ, cúi đầu hôn lỗ tai nàng, “A Kết, nàng so với dưa hấu còn ngọt, còn thơm...”
A Kết quay đầu trốn, muốn nghênh còn cự (muốn nghênh đón mà còn vờ cự tuyệt).
Nàng không biết mình có mùi vị gì, chẳng qua là khi nàng nằm ở trên đệm ngoan ngoãn cho hắn ăn thì A Kết lâng lâng nghĩ tới, chẳng lẽ trong mắt Triệu Trầm, nàng còn ngon hơn dưa hấu sao? di3n.dan.l3.quy.d0n Nếu không thì vì sao hắn chỉ hai ba ngụm đã ăn xong dưa hấu, khi ăn nàng lại phảng phất vĩnh viễn đều luyến tiếc nhả ra?
Sau khi triền miên một lúc, A Kết tựa vào trong ngực nam nhân thϊếp đi.
Đang ngủ, A Kết tỉnh dậy.
Nàng thật xấu hổ, sớm biết thế này thì dù chọc hắn mất hứng cũng không ăn miếng dưa kia rồi.
“Làm sao vậy?” Triệu Trầm vốn cảnh giác, phát hiện nàng ở một bên nhích tới nhích lui, hắn lập tức ngồi dậy, “Nơi nào không thoải mái sao?”
“Không có, đang nằm mộng, sau đó liền tỉnh.” A Kết nhẹ nhàng trả lời.
Triệu Trầm nhất thời trầm tĩnh lại, sau khi xác định không phải ác mộng, hắn lại ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ, “Ngủ đi.” Sáng mai hắn còn phải dậy sớm, bây giờ không có tinh lực hỏi nàng nằm mộng thấy gì.
A Kết lẳng lặng lui ra một khoảng, thỉnh thoảng cọ cọ chân.
Nhận ra nàng quá khác thường, Triệu Trầm lập tức hoàn toàn tỉnh táo, thắp đèn lên mới nhìn nàng, hỏi: “Đến cùng là nàng làm sao? Nếu có nơi nào không thoải mái, ta sẽ cho người nhanh chóng mời lang trung, nàng đừng dối.” Chẳng lẽ là khi đó động tác của hắn quá mạnh sao?
A Kết gần như không nhịn được, biết đêm nay tránh không thoát, nàng cam chịu số mệnh mà ngồi dậy, cúi đầu nói: “Thật sự không có việc gì, chàng lên giường đi, thϊếp đi phía sau.”
Phía sau? Nhà xí?
Tiếng nàng nghe vào tai cũng coi như bình tĩnh, vậy mà mặt lại đỏ, Triệu Trầm nhìn đến choáng váng, suy nghĩ kỹ một chút, sau khi thành thân thật sự hắn chưa hề đυ.ng phải thê tử đi vệ sinh, không khỏi túm lấy cánh tay nàng, khó có thể tin hỏi: “Chúng ta làm phu thê lâu như vậy, nàng còn vì chuyện này mà thẹn thùng?”
Hắn dùng thái độ khϊếp sợ như vậy, A Kết càng không được tự nhiên, bỏ tay hắn ra thẳng bước về phía sau.
Triệu Trầm lập tức cầm đèn đi theo phía sau nàng, “Ta chiếu sáng giúp nàng.”
“Thϊếp không cần chàng chiếu sáng hộ!” A Kết xấu hổ muốn chết.
“Bên kia tối, ta không yên lòng.” Triệu Trầm nghiêm trang trả lời, dáng vẻ thê tử thẹn thùng nhìn thật đẹp mắt, hắn thích xem.
A Kết đã sớm hiểu được tính nết người này, đỏ mặt cầu xin: “Chàng đưa đèn cho thϊếp, thϊếp tự mình đi, chàng lên giường ngủ đi.”
Nhìn nàng gấp đến độ muốn khóc, Triệu Trầm không đành lòng tiếp tục đùa giỡn, ngoan ngoãn đưa đèn qua.
A Kết nhận đèn, đứng tại chỗ chờ hắn quay về trên giường.
Triệu Trầm hoàn toàn không có cách, sau khi lên giường liền cười hỏi nàng: “Như vậy được chưa? Có cần ta che lỗ tai lại không?”
A Kết cắn cắn môi, quay đầu nói: “Cần.”
Triệu Trầm xoay người cười trộm, khi quay đầu lại thì thấy thê tử đang trừng mắt nhìn hắn, vừa tức giận lại tội nghiệp, Triệu Trầm mềm lòng, kéo chăn che đầu lại.
A Kết nhanh chóng đi.
Khi trở về, Triệu Trầm vẫn không nhúc nhích, vờ như đã ngủ, A Kết cũng không biết hắn ngủ thật hay chưa, tắt đèn lên giường.
Vừa nằm xuống, nam nhân liền đắp chăn lên người nàng. Thân thể A Kết cứng đờ, Triệu Trầm ôm cả người và chăn, hôn hôn, “A Kết, sao nàng lại ngốc như vậy?”
A Kết mím môi, sao nàng lại ngốc? Rõ ràng là da mặt hắn quá dày, không xem cái này ra gì.
“Nàng ngốc như vậy, ta càng ngày càng thích nàng.” Dường như dự đoán được thê tử không thích nghe những lời kia, Triệu Trầm nhẹ nhàng thêm một câu bên tai nàng. Windchimelqd
Thân thể A Kết vừa mới rồi còn có chút cứng ngắc, nghe được câu này lập tức lại mềm nhũn.
Nàng dễ dỗ như vậy, Triệu Trầm buồn bực cười, bả vai nhẹ run run, nói câu sau cùng trong đêm nay, “A Kết, ta đều nghe thấy được...”
Nghe cái gì?
A Kết xấu hổ đến che miệng hắn, “Không cho chàng nói tiếp!”
Triệu Trầm cam tâm tình nguyện lĩnh phạt, không nói, chỉ làm.