Biết được chuyện Quý Hiểu Phong thành dê thế tội, Tiêu Vãn quyết định tới Đại Lý Tự và Hình Bộ để tìm hiểu. Có lẽ tới đó sẽ mất hai tới ba canh giờ, không dẫn Tạ Sơ Thần về phủ được nữa.
Nhưng đi được nửa đường, Tiêu Vãn bỗng nhận ra, việc gì mình phải vội vã đi cứu Quý Hiểu Phong? Tuy bà ta không phải hung phạm tham ô thật, nhưng trong thời gian ở Hộ Bộ cũng thi không ít hối lộ.
Kẻ tham tài ích kỷ như thế, cứ để bà ta chịu khổ một thời gian đi, xem về sau bà ta còn dám làm việc không dùng nào nữa không!
Vì thế, Tiêu Vãn lại đi nửa đường về, trong lòng âm thầm cao hứng hôm nay không có việc gì, có thể ở bên Tạ Sơ Thần nhiều hơn một chút~
Ai ngờ được gần nửa đường, ám vệ của Tạ Sơ Thần lại chạy tới tìm mình trước, nói đã bắt được ba nữ tử khả nghi. Một người lấy cớ nói nàng bị thương để dụ Tạ Sơ Thản ra, hai người khác lén lút theo dõi phía sau.
Tiêu Vãn gợi lên gió to sóng lớn trong triều đình nên nàng cũng trở thành cái đinh trong mắt người khác. Cho nên, trừ việc bố trí hộ vệ trong và ngoài Tiêu phủ, Tiêu Vãn còn phái bảy hộ vệ bảo vệ Tạ Sơ Thần, hai người ngoài sáng, năm người trong tối, tất cả đều là hộ vệ hạng nhất trong tất cả các cao thủ của Tiêu gia.
"Thê CHủ!" Nhìn thấy ám vệ đưa Tiêu Vãn tới, mắt Tạ Sơ Thần sáng ngời, vội nhảy xuống khỏi xe ngựa chạy tới chỗ Tiêu Vãn. Lúc nhào vào nàng, hắn chỉ nữ tử bị trói gô, đắc ý ngẩng đầu: "Ta biết nàng ta là kẻ lừa đảo mà! Hừ! Còn định giả vờ nói Thê Chủ xảy ra chuyện! Nếu Thê Chủ xảy ra chuyện thì sao lại phái một người xa lạ tới được...... Đúng là kém!...... Thê......"
Sợ Tiêu Vãn lo cho mình, Tạ Sơ Thần đắc ý khoe khoang làm thế nào mình lừa đối phương tìm kẻ chủ mưu, làm thế nào âm thầm báo cho hộ vệ bắt họ, làm thế nào bắt luôn hai cái đuôi nhỏ đang theo dõi mình.
Đang nói, bỗng hắn bị Tiêu Vãn ôm chặt vào trong lòng.
"Sơ Thần......" Cái ôm ấm áp quen thuộc, mang theo run rẩy, tiếng nói nhẹ nhàng rung rung, mang theo sự sợ hãi và bất an. Trái tim luôn đập mạnh cũng bình tĩnh trở lại, Tạ Sơ Thần vươn tay ôm chặt Tiêu Vãn.
Ôm chặt lấy, cánh tay bám không buông, như sợ Thê Chủ trước mắt sẽ biến mất......
Khi đoán được có người muốn đối phó với mình, đầu tiên Tạ Sơ Thần không phải là nghĩ tới an toàn của mình, mà là sợ Tiêu Vãn có thật sự gặp chuyện gì trên đường không, liệu có người nào cũng lợi dụng kế hoạch này để lừa Tiêu Vãn mắc bẫy hay không.
May mắn Thê Chủ...... Thật sự không sao......
"Đi đến Đại Lý Tự, phải, đúng là ta đã tới Đại Lý Tự."
Nghĩ tới kiếp trước, Tiêu Khinh Như vì muốn bảo vệ tính mạng, bất nhân bất nghĩa bôi nhọ Tiêu gia phản quốc. Kiếp này, nàng ta lại có lòng dạ độc ác, thông đồng với sơn tặc, thiết kế muốn lăng nhục Tạ Sơ Thần!
Ngực Tiêu Vãn cứng lại, không dám nghĩ nhiều, nếu Tạ Sơ Thần không phải là nhìn rõ thấy mưu kế của Tiêu Khinh Như, không phái ám vệ tới báo với mình, hoặc sơn tặc cải trang thành hộ vệ của Tạ Sơ Thần, làm mọi người mất cảnh giác......
Dưới mưu kế như thế, chỉ dựa vào bảy hộ vệ bên người Tạ Sơ Thần, liệu có thể yên bình bảo vệ được hắn hay không?
Nếu Tạ Sơ Thần thật sự bị......
Vừa nghĩ đến thế, một cảm giác khủng hoảng lẫn tức giận xưa nay chưa từng có lan tràn trong lòng Tiêu Vãn, Tiêu Vãn nắm chặt chủy thủ trong tay, trong mắt dày đặc khí lạnh.
"Bản tiểu thư không đến Đại Lý Tự, có vẻ ngươi rất thất vọng nhỉ." Đôi mắt nheo lại, Tiêu Vãn cười lạnh, lưỡi dao tới gần thêm một phân, "Nhưng không cần quá lo lắng đâu, chờ bản tiểu thư tra tấn ngươi xong, liền sẽ mang ngươi tới đó!"
"Ngươi, ngươi!: Chủy thủ đột nhiên đâm tới từ sau lưng, Tiêu Khinh Như hoảng hốt tránh né, tuy đao này không trúng tim, nhưng lại cắm vào miệng vết thương của Tiêu Khinh Như ở phần vai. Vết thương vất vả lắm mới khép lại lại bị xé rách, máu chảy ào ào.
Không ngờ Tiêu Vãn thần không biết quỷ không hay lẻn tới sau lưng mình, càng không ngờ nàng không nói hai lời đã ra tay, Tiêu Khinh Như đau tới rút gân.
Nàng ta cắn răng, không mang tới chủy thủ trên vai, vận nội lực, đánh một quyền về phía ngực Tiêu Vãn. Chưởng hung mãnh lao tới, mang theo sát khí sắc bén.
Đánh lén gần như vậy, bất kể lại ai cũng sẽ bị thương nặng. Nhưng sát chiêu của Tiêu Khinh Như lại bị Tiêu Vãn hóa giải dễ dàng, đầu gối cũng bị Tiêu Vãn đá mạnh ngã xuống đất.
Võ công Tiêu Vãn không bằng mình, tại sao lại chế ngự được mình!
Tiêu Khinh Như hoảng hốt, muốn dùng sức kéo, lại phát hiện cánh tay phải đau đớn, nội lực trong cơ thể tiêu tán......
"Chủy thủ có độc! Tiêu Vãn, ngươi!" Vừa mới hiểu rõ, cánh tay đột nhiện bị Tiêu Vãn "Răng Rắc!" gập lại, Tiêu Khinh Như đau tới mức kêu thảm thiết.
Mồ hôi lạnh không ngừng tràn ra, nàng nhìn mặt Tiêu Vãn không đổi sắc bẻ gãy tay phải, trong mắt tràn ngập lửa giận! Ngoài miệng lại xin tha: "Tỷ tỷ tốt, muội muội sai rồi......"
Thấy Tiêu Khinh Như vừa hấp dẫn lực chú ý của mình, vừa ra hiệu cho sơn tặc khác đánh lén mình và Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn rút chủy thủ nhiễm máu ra, chậm rãi khoa tay múa chân ở bên vai khác của Tiêu Khinh Như, âm trầm hỏi: "Muội muội nghĩ thử xem...... Vì sao mấy tên sơn tặc đó không giúp ngươi?"
Một cỗ sát khí từ chủy thủ truyền tới, Tiêu Khinh Như kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch, khớp hàm run lên.
Lũ sơn tặc lúc nãy còn kêu gào giờ cứng đờ, rõ ràng là bị điểm huyệt.
Càng khiến nàng ta kinh ngạc là, bên người các nàng không biết từ lúc nào đã có một đám nữ tử mặc đồ đen!
Tiêu Vãn đang chết, không ngờ nàng đã chuẩn bị sẵn, điều động ám vệ Tiêu gia!
Tiêu Khinh Như hoảng loạn, bỗng nghe thấy nữ tử đồ đen cung kính nói: "Chủ tử, trong rừng có mười người mai phục, có năm người bị thương nhẹ, hai người bị thương nặng......"
Cảm giác hít thở không thông, ánh mắt Tiêu Khinh Như co rút, giận dữ: "Tiêu Vãn, đây là ám vệ Tiêu gia, xưa nay chỉ có gia chủ mới có quyền điều khiển...... Mẫu thân lại có thể đem quyền lợi này cho ngươi!!!"
Không hề nương tay đá Tiêu Khinh Như một cái, Tiêu Vãn cúi người, nói sát bên tai Tiêu Khinh Như, khuôn mặt lạnh băng lộ ra nụ cười hắc ám: "Tiêu Khinh Như, ngươi còn quan tâm việc này làm gì. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào. Nể tình chúng ta có cùng huyết thống, ta cho ngươi chọn cách chết."
Bị đá tới người đầy vết thương, Tiêu Khinh Như vội kêu lên: "Tiêu Vãn, ngươi điên rồi sao! Ngươi dám gϊếŧ muội muội của mình, mẫu thân tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Trong con ngươi đen đầy khinh bỉ, Tiêu Vãn giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, không khách khí cười phá lên: "Nơi này trước kia là ổ cướp, tuy nửa năm trước đã bị triều đình tiêu diệt, nhưng còn không ít sơn tặc ở lại đây. Sau này nếu quan phủ phát hiện ra ngươi bị gϊếŧ ở đây, họ tuyệt đối cũng sẽ không nghi ngờ ta, mà chỉ cho rằng ngươi bị sơn tặc gϊếŧ thôi. Cho nên, làm sao người đời lại định tội cho ta gϊếŧ muội muội được?"
Khắp người đau nhức, không thể vận được chút nội lực nào, càng miễn bàn tới trốn thoát được khỏi tay ám vệ Tiêu gia.
Tiêu Khinh Như sợ hãi phát hiện ra mình không thể giãy dụa được. Dưới vẻ mặt cười lạnh đầy châm chọc của Tiêu Vãn, nàng ta sợ run rẩy: "Tỷ tỷ tốt...... Ta sai rồi, ngươi tha cho ta......"
"Tha cho ngươi? Nằm mơ!"
"Vèo——!" Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ gần như không phát ra tiếng vang lên. Tạ Sơ Thần nghi ngờ ngẩng đầu, bỗng thấy một ám khí đen hướng tới phía Tiêu Vãn, sắc mặt trắng bệch.
"Thê Chủ! Cẩn thận!"
Tiêu Vãn cũng phát hiện ra có ám khí, nhưng còn chưa kịp có động tác gì, trước mắt đã xuất hiện một thân ảnh, cả người bị Tạ Sơ Thần đè xuống đất.
Thân mình mềm mại cẩn thận bảo vệ mình, mùi hương như có như không quanh chóp mũi, Tiêu Vãn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tạ Sơ Thần vì mình mà quên bản thân, lại nghe thấy tiếng hắn không ngừng hỏi: "Thê Chủ, ngươi có bị thương không?"
"Không......" Tiêu Vãn hoàn hồn, theo bản năng ôm Tạ Sơ Thần, tránh thoát hai ám khí bay tới. Nhưng trên tay lại chạm tới cảm giác hơi sền sệt......?
"Keng! Keng!" Vài tiếng vang nhỏ, ám khí bị ám vệ đánh rơi trên mặt đất. Nữ tử trốn trên cây cũng bị Họa Hạ bắt sống.
Nắm thi thể nữ tử, Họa Hạ nhăn mày báo lại: "Tiêu thư, nàng uống thuốc độc tự sát."
So vơi cái chết của thích khách, Tiêu Vãn quan tâm tới Tạ Sơ Thần hơn!
Tạ Sơ Thần bị thương!
Thấy cánh tay Tạ Sơ Thần trúng ám khi, máu đỏ đẹp tới ghê người, trong mắt Tiêu Vãn đầy tức giận, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén hướng về phía Tiêu Khinh Như đang muốn chạy.
Bỗng nhiên, độ ấm trong không khí giảm xuống lạnh băng, Tiêu Khinh Như cảm thấy khí lạnh úp lại từ sau lưng, còn chưa kịp phản ứng, cổ họng đã bị nắm chặt.
Bị Tiêu Vãn nắm cổ họng, cảm giác hít thở không thông, Tiêu Vãn lạnh nhạt, giống như Thần Chết dưới địa ngục, làm nàng ta chảy đầy mồ hôi lạnh, kinh hoảng giãy giụa: "Đừng, đừng gϊếŧ ta...... Mau, mau buông tay......"
"Các ngươi...... Mau cứu ta...... Ta là nhị tiểu thư Tiêu gia!...... Mẫu thân sẽ không trơ mắt nhìn ta chết...... Mau...... Ngăn cản Tiêu Vãn......"
Bị nắm tới mặt đỏ bừng, Tiêu Khinh Như kinh hoảng giãy giụa, ngược lại Tiêu Vãn nắm càng chặt.
Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn nàng, gằn giọng: "Tiêu Khinh Như, đi chết đi."
"Không, không cần ——!" Thấy Tiêu Vãn muốn bóp mình, Tiêu Khinh như sợ tới mức hai mắt trợn lên, miệng sùi bọt mép mà hôn mê bất tỉnh.
"Còn tiểu ra nữa, đồ vô dụng." Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn Tiêu Khinh Như, thấy nàng ta thật sự hôn mê bất tỉnh, trên đất là một bãi hỗn độn, hừ lạnh, coi thường ném nàng ta trên mặt đất.
"Họa Hạ, phế võ công nàng ta." Tiêu Vãn lạnh lùng phân phó, sau đó chạy tới chỗ Tạ Sơ Thần. Thấy môi hắn trắng bệch, thống khổ nhăn mày, nàng ngồi xổm xuống, hỏi: "Vân Yên, Sơ Thần sao rồi?"
"Tuy đã phong bế mấy huyệt đạo trên tay Tạ công tử, nhưng...... Tiểu thư!"
Trên cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn nhưng sau đó lại giảm bớt, cảm xúc ấm áp lan tỏa, Tạ Sơ Thần nhăn mày ngẩng đầu lên, lại thấy Tiêu Vãn đang ngậm vào chỗ vết thương trên tay mình.
Trên cánh tay vừa đau vừa ngứa, Tạ Sơ Thần theo bản năng đẩy Tiêu Vãn ra, bàn tay run rẩy lại bị Tiêu Vãn nắm lấy.
Đôi mày nhăn lại, Tiêu Vãn nghiêm túc nói: "Sơ Thần, cố chịu một chút, ta hút máu độc ra giúp ngươi, sau đó sẽ không đau nữa."
(Candy: Nếu tay chân bị rắn cắn trúng độc như thế thì mọi người đừng dùng miệng hút thật nhé, sẽ trúng độc đấy, hãy buộc thật chặt phía trên miệng vết thương một đoạn để ngăn máu độc đi về tim, sau đó nhịn đau dùng tay ép bớt máu độc ra ngoài, gọi cho cứu thương đưa vào viện.)
Khi biết được Tiêu Khinh Như thuê sơn tặc mai phục trong rừng, Tiêu Vãn quyết định tương kế tựu kế, tự mình dụ địch bắt hết nhóm sơn tặc còn sót lại.
Vốn phản đối Tạ Sơ Thần đi theo, nhưng Tạ Sơ Thần vừa rời đi đã gặp mối nạn khác. Vốn không bị thương nhưng lại vì cứu mình mà bị thương.
Không quan tâm tới người khác ngăn cản, Tiêu Vãn lại dán môi đỏ lên, cẩn thận hút máu độc ra/
Vân Yên không nhịn được nữa, đẩy Tiêu Vãn ra, vỗ trán: "Tiểu thư, Tạ công tử có trúng độc đâu mà ngài hút cái gì?? Ngài hút bao nhiêu cũng không không hút ra độc đâu...... Hơn nữa cứ hút bừa bãi thế là bị nhiễm khuẩn đấy......"
Nghĩ đến việc mình không nói hai lời đã định hút độc, Tiêu Vãn đỏ bừng mặt, trách mắng: "Sơ Thần không trúng độc thì ngươi ấp úng cái gì, hại ta hiểu lầm!"
"Ặc, thuộc hạ định nói là không có băng gạc...... Không ngờ tiểu thư không nghe ta nói......"
"Đó là tiểu thư quan tâm quá nên cuống nha ~ Rõ ràng máu đỏ, còn hiểu lầm......"
Tiêu Vãn quay đầu, không thèm quan tâm tới hai tỷ muội đang công khai cười trộm kia nữa, cẩn thận xé vải trên quần áo băng tay lại cho Tạ Sơ Thần, sau đó ôm hắn vào lòng.
"Sơ Thần, tạm băng bó trước, về phủ rồi bôi thuốc cho ngươi."
Nghĩ đến động tác theo bản năng lúc nãy của Tiêu Vãn, lòng Tạ Sơ Thần ấm áp. Tóc dài đen nhánh lan trên vai, hàng lông mi dài cong vυ"t nhập nhẹ: "Thê Chủ đừng quá lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ, không sao."
"Cái gì mà không sao, lỡ bị nhiễm trùng thì sao!" Thấy Tạ Sơ Thần nhịn đau, Tiêu Vãn nghiêm túc nói thêm: "Về sau thấy có nguy hiểm, ngươi phải tránh, đừng có xúc động như hôm nay, may lần này ám khí không có độc, nếu có độc......"
Chưa đợi Tiêu Vãn nói hết, Tạ Sơ Thần dùng sức lắc đầu. Dưới ánh mắt đầy bất đắc dĩ của Tiêu Vãn, mái tóc đen của hắn lại áp gần sát.
"Ta cũng muốn, bảo vệ Thê Chủ...... Không để Thê Chủ chịu thương tổn......"
...
Quý Thư Mặc nôn nóng chờ ở Tiêu Phủ, mãi cuối cùng cũng thấy Tiêu Vãn về. Nhưng ai ngờ lại nhìn thấy cảnh Tạ Sơ Thần được Tiêu Vãn ôm trong lòng, cùng với Tiêu Khinh Như bị đánh thành đầu heo đằng sau.
Tiêu Vãn không tới Đại Lý Tự, không tới Hình Bộ, mà lại chạy đi cứu Tạ Sơ Thần......
Nhất thời, Quý Thư Mặc run lên, đầu đau trướng.
"Thư Mặc."
Thấy Tiêu Vãn dừng lại, mỉm cười nhìn mình. Trong lòng Quý Thư Mặc căng thẳng, hàng lông mi cong vυ"t run rẩy, không chớp mắt nhìn Tiêu Vãn.
Trước đó, ngươi nhắc tới chuyện để Sơ Thần làm Chính Quân, lúc đó ta tức giận từ chối. Nhưng cho đến hôm nay, Sơ Thần cùng ta cứu tế, lại cứu ta một mạng trong tay sơn tặc, đúng như ngươi nói, hiền lành tốt bụng, tâm địa thiện lương, là Chính Quân hợp lý nhất."
Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn mỉm cười, nghiêm túc mở miệng: "Nửa tháng nửa là ngày ta nhận chức, ta quyết định sẽ công bố lập Sơ Thần làm Chính Phu."
Hai chữ "Chính Phu" Như một đạo sấm sét đánh bên tai Quý Thư Mặc, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt âm trầm, lông mày nhăn chặt.
Hắn tính kế Tạ Sơ Thần, ngược lại thành viên đá kê chân cho Tạ Sơ Thần trở thành Chính Quân?!
Cấu vào lòng bàn tay, con mắt xinh đẹp của Quý Thư Mặc tràn ra một tầng hơi nước, trông rất dịu dàng đáng yêu, làm người khác động lòng: "Thê Chủ...... Ta......"
Từ "Ta" còn chưa rời khỏi miệng, lại bị Tiêu Vãn ngắt lời: "Thư Mặc, cảm ơn ngươi. Đã để cho ta được gặp Sơ Thần."
Biểu cảm trên mặt cứng đờ, Quý Thư Mặc không cam lòng cắn môi, run rẩy hỏi: "Không biết đêm nay Thê Chủ có bằng lòng tới phòng của Thư Mặc......"
"Xin lỗi Thư Mặc, đêm nay ta đã đáp ứng Sơ Thần......"
Nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Vãn rời đi, Vân Thư không cam lòng: "Công tử, nửa tháng sau Tiêu Vãn lập Tạ Sơ Thần làm Chính Phu, vậy ngài thì sao! Hắn sẽ bò lên đầu ngài mất!"
Lúc này, Quý Thư Mặc cảm thấy đầu đau như sắp nứt, trong miệng đầy chua xót, ngực hắn nặng nề, không thể hít thở, tiếng ồn bên tai của Vân Thư càng làm hắn khó chịu.
"Công tử, công tử! Mau, mau mời đại phu!"
Bởi Tiêu Khinh Như phạm tội muốn gϊếŧ tỷ tỷ, hại tỷ phu, tội ác ngập trời, Tiêu Ngọc Dung giận tím mặt, loại bỏ Tiêu Khinh Như khỏi gia phả. Sau khi bị đánh năm mươi côn, Tiêu Khinh Như bị phế võ công, chỉ còn một hơi thở thoi thóp bị ném ra khỏi Tiêu gia. Khi Tiêu Khinh Như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tiêu Vãn đã kiện nàng lên nha môn với tội cấu kết sơn tặc, âm mưu gϊếŧ hại người nhà, chẳng những nàng ta bị ăn năm mươi roi nữa, còn bị giam mười lăm năm.
Tiêu Vãn bắt được mười sơn tặc, còn không bị thương nên lập được công lớn, còn mình thì lại bị mất mười sáu hộ vệ!
Không ngờ giăng thiên la địa võng, Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần vẫn có thể bỏ trốn mất dạng! Sở Mộ Thanh giận sôi máu, tát cho hộ vệ vừa báo cáo một cái, hét lên: "Có hai người cũng không gϊếŧ được, một đám vô dụng!"
"Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!"
Cùng lúc đó, trong thư phòng Tiêu phủ, Tiêu Vãn nghe báo cáo