Chương 71: Trở thành quan đốc chẩn

"Cái, cái gì?!" Quý Như Vân hét lên: "Quý Hân Đồng, không phải ngươi nói là chỉ nợ ngân hàng ba trăm lượng sao? Vì sao lại trở thành một ngàn lượng bạc! Ngươi còn dám gán tiệm gạo để vay nợ!"

Bây giờ tiệm gạo là vật quý như thế nào, Quý Hân Đồng đáng chết lại dám làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!

"Sáng nay, ngươi nói muốn ba trăm lượng đi trả nợ, không ngờ lại cầm đi đánh bạc?! Ngươi là cái đồ ngu xuẩn, còn thua gấp mười lần!" Cược tất thì có thể bị tóm gọn, đúng là dại dột không chịu nổi!

Quý Như Vân tức tới mức đạp nàng ta một cái, Quý Như Hân vốn đang bị thương nặng lập tức khóc ròng: "Nhị tỷ, ta sai rồi...... Lần sau ta không dám đánh bạc nữa......"

Ngừng động tác múc cháo trên tay, Tiêu Vãn không khỏi nhìn vào màn hài hước ở đối diện. Nàng biết Quý Hân Đồng nghiện đánh bạc, khẳng định sẽ không nhịn được mà tiếp tục đi đánh, nhưng không ngờ nàng ta lại tự tìm đường chết, cho Quý gia một ngõ cụt nợ ngập đầu.

"Xin hỏi chưởng quầy......" Trừng mắt nhìn Quý Hân Đồng đang gào khóc, sắc mặt Quý Như Vân trắng bệch, cẩn thận hỏi, "Trong tay mẹ ta có một ít đồ cổ giá trị lớn, không biết có thể lấy để trả nợ thay được không?"

Chưởng quầy ngân hàng ngày ngày tiếp xúc với bạc, tất nhiên biết bây giờ thứ đáng giá nhất là tiệm gạo chứ không phải đồ cổ! Cho nên bà kiên định lắc đầu: "Nhị tiểu thư, trên giấy trắng mực đen ghi rõ ràng là dùng tiệm gạo vay nợ để trả nợ."

"Vậy có thể kéo dài thêm vài ngày không?" Quý Như Vân lo lắng đầu đầy mồ hôi, "Qua mấy ngày nữa, chắc chắn......"

Chưởng quầy ngân hàng ngắt lời: "Nhị tiểu thư, bây giờ nạn đói kéo đến, kinh tế vô cùng khó khăn. Một ngàn lượng bạc đối với ngân hàng của chúng ta là một số tiền không nhỏ, thật sự không thể kéo dài...... Hơn nữa bây giờ Quý gia các ngài không chỉ thiếu nợ chúng ta một ngàn lượng bạc mà còn thiếu Tụ Bảo Trai bốn ngàn lượng và ba ngàn lượng của sóng bạc. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, các ngài không thể trả hết nợ được, thà rằng trực tiếp đưa tiệm gạo cho ngân hàng của chúng ta đi."

Một khoản nợ khổng lồ, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Quý Như Vân, trong đầu ầm ầm, ngất xỉu trên mặt đất.

Chưởng quầy ngân hàng hơi cúi người, ôn hòa nói: Bây giờ, việc phát cháo không phiền Quý tiểu thư và Quý công tử lo lắng nữa."

Ngạc nhiên chứng kiến sự thay đổi long trời lở đất, Quý Thư Mặc cảm thấy tầm mắt mình hơi choáng váng. Gióng trống khua chiêng đi phát cháo, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian đã trở thành một trò cười? Điều này làm vị tài từ vang danh gần xa này không chịu nổi......

Quý Thư Mặc bị đẩy rời khỏi thùng cháo, cảm nhận được ánh mắt và chỉ trỏ của mọi người, cảm thấy cả người như bị đông lạnh...... Lạnh từ đầu tới chân. Khi Quý Như Vân đỡ Quý Hiểu Phong xám mặt rời đi, hắn thu lại mọi cảm xúc, đi tới chỗ Tiêu Vãn.

Hắn định làm lơ màn xấu hổ này của Quý gia, phát cháo với Tiêu Vãn, lấy lại một chút mặt mũi cuối cùng của mình, lại bị Tiêu Vãn mở miệng trước: "Thư Mặc, có phải ngươi lo lắng cho nhạc mẫu, muốn về chăm sóc bà không?"

"Ta......"

Quý Thư Mặc trở mặt với Quý gia, vốn không muốn về để chịu đựng sự khinh bỉ, nhưng Tiêu Vãn lại thúc giục hắn trước mặt mọi người: "Thư Mặc, lòng của ngươi thế nào ta đều rõ. Yên tâm, ngươi về chăm sóc nhạc mẫu đi. Tục ngữ nói rất đúng, nuôi con thành tri kỷ. Lần này Tam tỷ bất hiếu làm nhạc mẫu giận dữ, ngươi nên chăm sóc bà, giúp bà đỡ buồn."

"Cảm ơn Thê Chủ đã thông cảm...... Thư Mặc...... Về phủ trước......" Liếc mắt nhìn Tạ Sơ Thần, Quý Thư Mặc không cam lòng cắn môi. Cuối cùng, làm một nhi tử hiếu thuận, cúi đầu, yên lặng rời lều cháo.

Một đoạn nhạc đêm nhỏ của Quý gia cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch phát cháo của Tiêu Vãn, dưới sự an bài ngay ngắn trật tự, hai người cũng vui vẻ hoàn thành lần phát cháo đầu tiên.

Thấy dân chúng ấm no nở nụ cười yên tâm, một cảm giác vui sướиɠ nảy lên trong lòng Tiêu Vãn. Nhưng, lần này chỉ là tạm thời trấn an lòng nạn dân đói, còn việc sắp xếp phòng ở và ngăn chặn bệnh tật là hai việc tiếp theo mà nàng phải làm.

Gạo không còn, tạo thành một căn bệnh trong lòng mọi người. Vì thế, ngày thứ hai lâm triều, về việc có xử lý chuyện của thương nhân buôn gạo hay không, Hộ Bộ Thượng Thư Từ Vi nghiêm túc phân tích: "Bệ hạ, tuy ngài đã phong cho Tiêu thị lang làm Công Bộ thị lang, nhưng chuyện lương thực này là Hộ Bộ quản lý, là công việc thuộc quyền của Hộ Bộ. Tiêu thị lang chưa báo đã tự tiện giam giữ nhóm thương nhân ấy, việc làm như vậy không được hợp lý với quý định, mong bệ hạ giao việc này cho Từ Vi thần xử lý."

Lời Từ Vi vừa dứt, quan Hộ Bộ liền tức giận rời khỏi hàng, không lưu tình buộc tội Tiêu Vãn nông cạn, xúc động làm việc không nghĩ tới hậu quả. Mà nàng là Công Bộ thị lang, không biết công việc của Hộ Bộ nên liền can thiệp việc của Hộ Bộ, thay Hộ Bộ làm ra việc như vậy.

Tiêu Vãn đứng dưới đủ các loại chỉ trích buộc tội, cho dù dưới tình thế nguy hiểm, nhưng sắc mặt nàng vẫn binhg thường, không sợ lâm nguy. Nhìn quanh bốn phía, cẩn thận quan sát một phen, Tiêu Vãn híp đôi mắt thon dài, ánh mắt sắc bén, cười lạnh.

Nửa tháng trước, nếu không phải là nàng khuyên Hộ Bộ chuẩn bị gạo thóc, cứu tế, vậy thì nạn đói bây giờ đã nặng nề hơn nhiều rồi! Bây giờ, họ lại có thể chén ép nàng làm việc bất lợi trước mặt nữ hoàng, muốn hủy đi việc cứu tế của nàng ngay từ đầu. Rõ ràng là có mưu đồ riêng, để nàng xem thử đám người giả nhân giả nghĩa này có khả năng đó hay không!

"Bệ hạ, thần cho rằng không nên đuổi tận gϊếŧ tuyệt nhóm thương nhân buôn gạo này. Bởi vì, việc phạt nặng sẽ khiến những nhóm thương nhân buôn lương thực khác kinh sợ, không dám ngàn dặm xa xôi mạo hiểm vận chuyện đồ tới kinh thành nữa. Dần dần, vật phẩm trong kinh thành sẽ ngày càng khan hiếm. Vật lấy hiếm vì quý giá cả nhất định không thấp, mà nạn đói sẽ càng nghiêm trọng."

Hình Bộ thị lang Vương Nham kéo áo bào quỳ rạp xuống đất, chủ động xin ra trận: "Thần nguyện ý nói chuyện với nhóm thương nhân này, khuyên các nàng ngoan ngoãn hợp tác với triều đình, mong bệ hạ cho thần một cơ hội, nhất định thần sẽ không làm bệ hạ thất vọng."

"Vương đại nhân là Hình Bộ thị lang, nói vậy là đối với luật pháp rõ như lòng bàn tay phải không?" Thấy Tiêu Vãn bỗng lên tiếng, Vương Nham kinh ngạc, không nhịn được nhìn về phía vị nữ tử đang không hề hoảng sợ, cực kỳ bình tĩnh, trong lòng bỗng hoảng sợ.

"Luật pháp điều thứ sáu mươi của nước ta quy định, chỉ lần ý kiến mua bán của hai bên bất đồng, một bên cậy thế ép mua ép bán, đè hoặc nâng giá, thông đồng với kẻ khác, mê hoặc lừa gạt đối phương để chiếm lợi, vậy đều phải chịu đòn, tình tiết nghiêm trọng sẽ phải luận tội mà xử."

Từng câu từng chữ là luật pháp, Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn Vương Nham đang quỳ dưới đất, khóe miệng nở nụ cười hứng thú: "Xin hỏi Vương đại nhân, ta có nhớ lầm không?"

Bị hỏi mà lòng nhảy dựng, hoàn toàn không ngờ Tiêu Vãn lại nắm rõ luật pháp đến vậy. Nếu dựa theo luật pháp, hành động của Tiêu Vãn hoàn toàn không sai, từng phạt hợp lý khiến người ta không tìm ra được một chút sai lầm nào.

"Thiên tai luôn xảy ra, thiên tai luôn ở trước, tham lợi ở phía sau. Lần này Thần Châu gặp đại hạn, tạo thành tình hình thiếu thốn lương thực, nạn dân trôi giạt khắp nơi. Lúc này, cả nước vốn nên vạn người một lòng, cùng nhau cứu tế chống thiên tai, nhóm Lương Thương lại nhân cơ hội đẩy giá gạo lên gấp mười, kiếm chác lợi nhuận khổng lồ, hành vi làm cho người khác căm phẫn. Ta chỉ theo luật mà trừng trị lũ gian thương đó, các vị đại nhân lại phê phán ta tự ý, hành vi quá đáng, chẳng lẽ các vị muốn chống đối luật pháp bệ hạ định ra? Hay các vị đại nhân cố tình dung túng bọn tội phạm?"

Nhất thời, đám quan viên vừa buộc tội Tiêu Vãn đều đơ người, kinh hoảng qùy rạp xuống đất: "Bệ hạ, thần không có ý này......"

"Nếu không có, ta trừng phạt gian thương thì có gì là sai!"

Hộ Bộ Thượng Thư Từ Vi trầm mặt, lạnh lùng nói: "Tiêu thị lang, chuyện này dù sao cũng là việc của Hộ Bộ quản lý!"

"Từ thượng thư, chuyện lương thực đúng là Hộ Bộ quản lý. Nhưng có những lúc, tại hạ nghĩ trăm lần cũng không ra, bây giờ xin phép học hỏi ngài." Ra vẻ cung kính hỏi, khuôn mặt Tiêu Vãn lạnh đi hẳn, mang theo sự châm chọc như có như không. "Xin hỏi đại nhân, vì sao chỉ có mấy ngày, kho lương triều đình lại cạn sạch không còn một hạt? Vậy mấy trăm túi gạo trắng to kia biến mất đâu rồi?"

Từ vi bình tĩnh trả lời: Hầu hết thóc gạo đều được đưa đi ngoài tỉnh để cứu tế, mà trong kinh thành đột ngột có một số lượng dân chạy nạn lớn tiến vào mới tạo thành tình cảnh cung không đủ cầu."

"Đại nhân lại đem hết gạo ra tỉnh ngoài?" Tiêu Vãn hô lên, "Đại nhân là Hộ Bộ Thượng Thư, sao lại vào lúc đất nước gặp nạn, làm ra chuyện qua loa không màng tới hậu quả vậy? Hay là đại nhân đã có sự chuẩn bị khác từ sớm rồi?"

Kho lương triều đình không thể đưa đi cứu tế hết nhanh vậy được, chắc chắn là có trò nào đó phía sau, cấu kết với nhóm Lương Thương, lấy lương thực của triều đình đi đầu cơ trục lợi cho nhóm Lương Thương, nhân cơ hội tăng giá gạo, kiếm chác lợi nhuận.

Tình huống bây giờ không khác mấy so với kiếp trước, rõ ràng là nhóm tham quan bắt được ở kiếp trước vẫn là lũ dê thế mạng, những kẻ tham ô thật sự có lẽ chính là từ vị Vi thượng thư này, thảo nào nhóm Lương Thương lại không sợ hãi mà dám đòi hỏi với triều đình, bởi vì có khả năng là toàn bộ Hộ Bộ đều cấu kết với gian thương!

"Hôm qua ta đi ngang qua cửa thành, nhìn thấy thứ dùng để cứu tế không phải cháo mà là nước cơm, lúc đó lòng ta vô cùng phẫn nộ. Hoa cỏ khô héo, dân đói vô số, thế mà những tên gian thương lại có thể vì lợi ích của mình vì kiếm thêm vài chén cơm, làm cho dân chúng chịu đói chịu khổ, gian thương như vậy cần phải diệt!"

Tiêu Vãn rời khỏi hàng, âm thanh vang lớn lanh lảnh: "Nhưng điều làm ta thất vọng nhát chính là hôm nay lâm triều, Từ thượng Thư và các vị Hộ Bộ đại nhân không chỉ chưa tìm cách xử lý mất mùa, cứu tế, ngược lại là chỉ trích ta nhúng tay vào việc của Hộ Bộ, nói ta chưa báo đã giam giữ nhóm Lương Thương, không hợp lý. Xin hỏi đại nhân, vì sao không xử lý việc trừng phạt nhóm Lương Thương trước đi mà đã nói về việc lương giới rồi? Rõ ràng Hộ Bộ thất trách, vì sao không nhanh chóng giải quyết, còn dây dưa dây cà không chịu trừng phạt nhóm Lương Thương?!"

Toàn bộ lời buộc tội Tiêu Vãn bị ném trả về, Từ Vi tức giận. Vừa muốn phản bác, ai ngờ Tiêu Vãn bỗng đi tới chỗ bà ta, ánh mắt lạnh lẽo như dao, khí thế đáng sợ đè bẹp, khiến bà ta không thể không lùi về sau một bước.

Bà ta là quan Hộ Bộ Thượng Thư đã hơn hai mươi năm, vậy mà lại bị một đứa trẻ mới ra đời dọa sợ, thậm chí bị những lời nói của nàng chặn miệng!

Khi Từ Vi đang ảo não, Tiêu Vãn thu lại ánh mắt lạnh băng, hành lễ cung kính với nữ hoàng: "Bệ hạ, thần tuy đã can thiệp vào việc của Hộ Bộ, nhưng để có thể giữ ích lợi cho dân chúng, bắt buộc phải nghiêm trị với hành vi nâng giá kiếm lời. Đặc biệt là bây giờ, phải gϊếŧ gà dọa khỉ, răn đe cảnh cáo, mới có thể ngăn chặn trò kiếm tiền gian dối này. Cho nên, đối với hành động của mình, thần không thấy mình làm sai, ngược lại thần cho rằng đã là quan, vậy thì phải ra tay vì đất nước, tự mình đi đầu cứu tế. Vì thế, thần nguyện ý quyên ba trăm túi gạo, bổ sung lại cho kho gạo đã trống của triều đình."

Tiêu Vãn dõng dạc nói, Từ Vi còn đang nghĩ cách đáp trả, ai ngờ câu cuối của nàng làm cả triều đình im lặng một cách kỳ quặc, sau đó là hoảng hốt hô lên, ngay cả nữ hoàng đang im lặng xem màn đối đáp cũng không dám tin mà hỏi lại: "Tiêu Vãn, ngươi muốn quyên ba trăm túi gạo!?"

"Phải." Tiêu Vãn ngẩng đầu, nghiêm túc mở miệng, "Ba trăm túi gạo này, thần nguyện ý cung cấp miễn phí, chỉ cần làm dân chúng no bụng, làm cho đám gian thương trong mắt chỉ có tiền kia lỗ sạch vốn!"

"Tốt, rất tốt!" Trong mắt lộ ra sự tán thưởng nồng đậm, Sở Thiên Duyệt không nhịn nổi mà cất lời khen ngợi, "Tiêu ái khanh nói rất đúng, trẫm cũng cho rằng đối với những kẽ gian thương như vậy thì phải nghiêm trị, mà không phải dung túng nhường nhịn! Cho nên việc xử lý này là rất đúng!"

Nữ hoàng bệ hạ khen Tiêu Vãn trước mặt mọi người, làm cho Hộ Bộ Thượng Thư Từ Vi nhất thời cảm thấy xấu hổ cúi đầu, mà lời nói tiếp theo của Sở Thiên Duyệt làm cho các nàng ồn ào, như ong vỡ tổ.

"Tiêu Vãn, đối với tình hình tai nạn, ngươi luôn nhìn xa trông rộng, làm trẫm rất kinh ngạc. Mà hôm qua ngươi không sợ gian khổ, tự mình đi đầu phát cháo, là tấm gương tốt cho chúng thần. Cho nên hôm nay, trẫm quyết định phong ngươi là quan đốc chẩn*. Sau này, cho dù là chuyện của Công Bộ, chỉ cần liên quan đến cứu tế, ngươi đều có quyền xử lý trước, sau đó báo với trẫm sau."

(Candy: Candy cũng không biết dịch từ này ra thuần việt đâu, nói chung là một chức quan xử lý về việc cứu tế cho dân chúng như về phát cháo, sắp xếp chỗ ở, cung cấp thuốc thang và chữa bệnh, vv.)

Sở Thiên Duyệt đưa Tiêu Vãn vào Công Bộ vốn để nàng thầm bắt kẻ tham ô. Mà trong nửa tháng Tiêu Vãn làm Công Bộ thị lang, bà luôn phái người im lặng quan sát các hành động của Tiêu Vãn, phát hiện ra nàng còn chăm chỉ, kiên trì, tích cực cho công việc cứu tế hơn tất cả mọi người khác. Cho nên chức quan đốc chẩn này không ai khác làm hợp hơn Tiêu Vãn cả.

Để cho Sở Thiên Duyệt bất ngờ hơn chính là chuyện Tiêu Vãn nói về tình hình tai nạn lại cực kỳ chính xác. Nếu ngày đó, bà dẫn quân đi tấn công Nam Cương, vậy thì cảnh tượng trăm họ lầm than của Đông Ngụy lúc này sẽ thảm khốc tới mức nào......?

Nghĩ như vậy, Sở Thiên Duyệt lại nhìn Tiêu Vãn, trầm giọng dặn dò: "Tiêu Vãn, trẫm có kỳ vọng rất lớn với ngươi, mong ngươi sẽ không để trẫm thất vọng, hoàn thành nhiệm vụ trẫm giao cho ngươi."

Lời nói đầy kỳ vọng của Sở Thiên Duyệt khiến mọi người ở đây biến sắc.

Trong lòng Từ Vi tuy bất bình, nhưng vẫn cung kính nói: "Bệ hạ, Hộ Bộ chưa nghiêm trị gian thương trước là thần sai. Bây giờ, Tiêu thị lang nguyện ý quyên ba trăm túi gạo, đúng là đã đã quyết được nạn đói nguy cấp này. Nhưng mà chỉ dựa vào việc quyên góp lương thực mà đã được nhận chức quan đốc chẩn này, có vẻ không hợp lý lắm. Mong Tiêu thị lang trần thuật cách cứu tế, đề phòng mất mùa, bình phục lại giá cả lương thực, làm cho thần tâm phục khẩu phục.

Nói xong, Từ Vi cười lạnh lùng, Đẩy toàn bộ vấn đề Tiêu Vãn vừa hỏi quay lại cho nàng.