Đợi thiếu niên đi rồi, Tiêu Vãn mới phát hiện ra vị tiểu công tử vui vẻ nói chuyện với Tạ Sơ Thần này không lớn hơn Tạ Sơ Thần nhiều lắm, nhưng bụng đã hơi phồng lên, hình như đã ba bốn tháng thai rồi.
"Quân Đồng, hóa ra là ngươi ở đây." Bỗng nhiên, một nữ tử vội vàng đi tới. Nàng lo lắng nắm lấy tay thiếu niên, nghiêm túc nói, "Ngươi đang mang thai, nên ở nhà nghỉ ngơi chứ."
"Thê Chủ, ta cũng không có yếu như vậy ~ " Lấy ra khăn gấm, thiếu niên nhẹ nhàng lau mồ hôi chảy đầy trên trán nữ tử, dưới ánh mắt đầy lo lắng của nữ tử, hơi mỉm cười lấy ra bộ Trực Cư mình vừa mua tặng cho nữ tử.
Cảnh tượng ngọt ngào như vậy làm cho Tạ Sơ Thần đầy hâm mộ, cũng chủ động đi tới bên Thê Chủ của mình.
Khi tới trước người Tiêu Vãn, hắn lấy khăn gấm nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, lại hơi đau lòng xoa hốc mắt thâm quầng của Tiêu Vãn.
"Thê Chủ, mấy ngày nay vất vả rồi."
Tạ Sơ Thần vừa đến gần, một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi, làm cho sự mệt mỏi của Tiêu Vãn bỗng nhiên lặng xuống, giống như có một dòng nước ấm ngọt lành chìm vào trái tim, làm cho nàng cảm thấy mình như đang tắm trong gió xuân.
"Sơ Thần cũng vất vả rồi." Thấy mặt Tạ Sơ Thần ngượng ngùng mất tự nhiên, Tiêu Vãn cũng tin suy đoán của mình, cúi đầu mập mờ nói: "Làm một Thê Chủ tốt, ta cũng phải nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của Sơ Thần, sớm mang một bánh bao nhỏ tròn xoe béo mập mới được!"
Nàng vừa dứt lời, thiếu niên xinh đẹp trước mắt đỏ bừng mặt, giống như bông hoa hồng nở rộ, làm người động lòng.
"Người làm vợ sẽ nỗ lực nhiều hơn...... Hy vọng đến lúc đó, Sơ Thần đừng ngượng...... phải giúp ta sinh nhiều thêm mấy đứa nha ~" Tiêu Vãn mỉm cười chớp mắt, nhẹ nhàng nói, "Cho nên bây giờ, Sơ Thần đừng vất vả quá mức. Nếu ngươi mệt mỏi, ba tháng nghỉ ngơi này phải kéo dài đến lúc nào đây ~ đến lúc đó ai sinh cho ta đây?"
Tiêu Vãn nói làm Tạ Sơ Thần đỏ bừng mặt, xấu hổ gật đầu,
Ba ngày sau, Quý Như Vân phát hiện ra trong tiệm vải có nhiều lên mấy trăm thước tơ lụa, liền ngăn cản Quý Hân Đồng đang tiếp đón bọn tiểu nhị khuân vác, kinh ngạc hỏi: "Tam muội, đây là sao?"
Quý Hân Đồng cười hắc hắc, nói:"Không phải là nhận đơn hàng của Tụ Bảo Trai sao? Ta thấy chất liệu của tơ lụa này rất tốt, nên mua hết. Tỷ tỷ, ngươi xem, tơ lụa này rất tốt phải không, sau khi chủ nhân của Tụ Bảo Trai xem xong, chắc chắn sẽ vô cùng vừa lòng."
Sáng nay, Cửa tiệm Quý Ký ký kết giao dịch với chủ nhân của Tụ Bảo Trai. Trong nửa tháng này phải giao ba trăm thước tơ lụa, tuy thời gian hơi gấp gáp, nhưng tiền đặt cọc là năm trăm lượng, sau khi giao hàng lại đưa ba ngàn lượng, điều này khiến Quý Như Vân và Quý Hân Đồng mừng như điên. Cho nên sau khi định hiệp ước xong, Quý Hân Đồng lúc giữa trưa liền vội vàng tiến cử tơ lụa tốt, cũng mời không ít tiểu nhị làm giúp, tràn đầy hứng thú chuẩn bị làm một hồi bận rộn.
Nàng ta cho rằng đây là cơ hội rất tốt để biểu hiện trước mặt mẫu thân và hai tỷ tỷ!
Vừa rồi, Quý Như Vân đã tìm những con đường nhập hàng trước kia, nhưng hầu hết các loại tơ lụa tốt đều bị Y Phô Tạ Tưởng mua trước rồi, trước mắt không thể lấy ra mấy trăm thước tơ lụa được.
Trong khi nàng ta đang buồn rầu, không ngờ Quý Hân Đồng ham ăn biếng làm lại mua được tơ lụa tốt nhất? Quý Như Vân nghi ngờ kiểm tra một chút, phát hiện tơ lụa này khá mềm mại, đúng là thượng phẩm, liền yên tâm.
Vì thế mấy ngày này, người của Quý gia bận rộn nhuộm vải, không tới Tiêu phủ quấy rầy Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc.
Bảy ngày sau, bọn họ vớt vải đã nhuộm màu lên phơi nắng. Nhưng vừa phơi, tới ngày thứ chín, bọn họ phát hiện tơ lụa này bắt đầu bị nhạt màu?!
Vốn tưởng mình nhìn lầm, nhưng qua một ngày, màu sắc trên tơ lụa đúng thật là ngày càng nhạt. Quý Như Vân mới hoảng sợ phát hiện ra loại tơ lụa Quý Hân đồng mua này là hàng phế phẩm, phía trên đúng thật là chất liệu tinh xảo, nhưng mấy trăm tấm phía dưới lại bị phai màu!
Không xong rồi, bọn họ bị lừa!
Trong nháy mắt, Quý Như Vân giận tới sùi bọt mép: "Tam muội! Trước khi mua sắm tơ lụa, ngươi không kiểm tra sao?! Vậy mà lại lãng phí bạc đi mua thứ phế phẩm thế này!"
Bị Quý Như Vân mắng như vậy, Quý Hân ĐỒng lập tức hoảng sợ. Lúc ấy, khi nàng mua tơ lụa, còn có người khác tranh đoạt với nàng, cho nên nàng nóng lòng muốn tranh mua.
Ngày thường, nàng hiếm khi tới cửa hàng, cũng chưa từng đi kiểm tra chất lượng vải, cho nên không phân biệt được ưu khuyết điểm của tơ lụa. Hơn nữa ba trăm thước tơ lụa này quá nhiều, nàng không có đủ sức kiểm tra từng cái mà......
"Ta, ta đi tìm người ta để trả hàng!" Hoàn toàn không ngờ rằng mình gặp nhầm gian thương, Quý Hân Đồng oán hận nắm tay, khi đang muốn lao ra, bị Quý Như Vân mắng: "Ngươi nghĩ nàng ta bị ngu à, còn chờ ngươi tìm quan tới bắt?! Hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, nàng ta đã sớm bỏ trốn mất dạng!"
"Vậy, vậy phải làm sao đây...... Còn năm ngày là phải giao hàng rồi! Nhưng bây giờ chúng ta mới nhuộm được có hai mươi thước tơ lụa...... Nếu đến hạn mà không giao được hàng thì phải bồi thường gấp đôi!" Quý Hân Đồng cà lăm, "Hơn nữa mấy trăm thước tơ lụa này là ta đã bỏ ra tám trăm lượng bạc, bởi vì tiền đặt cọc chỉ có năm trăm lượng, ta còn nợ ngân hàng tiền nữa, một tháng sau phải trả rồi......!"
Thấy nhị tỷ nổi giận đùng đùng, Quý Hân Đồng cũng không dám nói ra rằng mình dùng tiệm gạo để mượn nợ ngân hàng một ngàn lượng bạc, trong đó bảy trăm lượng bạc đã bị nàng ta đánh bạc thua sạch rồi! Nếu một tháng sau không trả một ngàn lượng tiền nợ này, tiệm gạo của Quý gia sẽ bị tịch thu!
"Nhị tỷ, ngươi nghĩ cách mau đi!"
Vốn tưởng năm ngày sau có thể kiếm được số tiền lớn, không ngờ bây giờ lại gặp chuyện này! Quý Hân Đồng vội muốn khóc.
Quý Như Vân không biết rằng tiệm gạo đã bị mang đi gán nợ, nhăn mày suy nghĩ, nặng nề nói: "Lần trước ta từng nghe Tống tiểu thư nói, chủ nhân Tụ Bảo Trai thích Thư Mặc, rất thưởng thức hắn. Cho nên lần này, nàng mới vội đáp ứng giao dịch này. Năm ngày sau chúng ta chắc chắn không thể giao ba trăm thước tơ lụa nhuộm được, ngươi bảo, để Thư Mặc đi làm thuyết khách, liệu đối phương có cho kéo dài thêm mấy ngày không?"
Ánh mắt của Quý Hân Đồng sáng lên, vội vàng nói: "Ý kiến hay! Chúng ta mau đi tìm tứ đệ!"
Đợi sau khi Quý Thư Mặc nghe xong yêu cầu vô lễ của các nàng, sợ tới ngây người, không thể nào tin nổi mà nhìn các tỷ tỷ ruột của mình.
"Các ngươi bị người ta lừa mất tiền ba trăm thước tơ lụa? Còn muốn ta đi làm thuyết khách?"
Quý Như Vân dỗ dành: "Chủ nhân Tụ Bảo Trai rất thưởng thức ngươi, người giúp tỷ tỷ lần này đi."
"Lúc thì nói vào lúc cần nhất thì ta không có tác dụng, lúc thì muốn ta nghĩ cách dụ dỗ Tiêu Vãn quay lại, bây giờ còn muốn nói chuyện ngược đời, muốn đàn ông có vợ như ta đi tiếp khách? Rốt cuộc các ngươi coi ta là cái gì?!"
Mấy ngày nay, Quý Thư Mặc trầm mặc ở Tiêu phủ suy nghĩ rất nhiều, luôn nghĩ tới thay đổi của Tiêu Vãn trong hai tháng này.
Cảnh tượng và Tạ Sơ Thần thân thiết với nhau luôn làm hắn nghĩ lại sự nhiệt tình và yêu thương Tiêu Vãn từng dành cho hắn, vốn cảm thấy điều đó là đáng lẽ, nhưng giờ khi hắn thất sủng, mới phát hiện sự tương phản mãnh liệt như vậy như cái gai nhõn đâm trong lòng hắn.
Mà bây giờ, lời nói muốn hắn hỗ trợ một cách đương nhiên của hai tỷ tỷ khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Cảm thấy hình hư có chỗ nào không đúng......
Vì sao thái độ của mọi người với hắn dần thay đổi?
"Tứ đệ, ngươi bớt giận." Quý Hân Đồng cười, "Các tỷ tỷ không có ý gì khác, chỉ bảo ngươi nói chuyện, cố gắng thuyết phục người ta dư ra cho mấy ngày giao hàng.Nếu không thành công thì thôi, chứ không bảo ngươi làm gì khác cả, đứng nóng giận nha......"
Tuy trong lòng không muốn, nhưng Quý Thư Mặc bị hai vị tỷ tỷ nài nỉ mãi, cuối cùng đành đáp ứng đi gặp chủ nhân Tụ Bảo Trai một lần, hy vọng đối phương cho cửa hàng Quý Ký thêm một thời gian để nhuộm vải.
Trên gác mái của Tụ Bảo Trai, thiếu niên mặc bộ đồ màu trắng thuần ngồi ngay ngắn trước bàn. Tóc đen búi cao, vài sợi tóc mai rũ nhẹ bên tai, lộ ra đôi con ngươi trong vắt. Mi mỏng như vẽ, môi đỏ như son, khuôn mặt đánh phấn nhẹ đẹp như hoa, tươi mát động lòng người.
Khi thấy nữ tử mặc áo sáng màu bước tới, ánh mắt ám trầm hơi lóe lên. Quý Thư Mặc mở môi mỏng, cung kính nói: "Thư Mặc gặp qua Vạn tiểu thư."
Híp mắt cẩn thận quan sát Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn dịch dung bộ dạng Vạn tiểu thư, chậm rãi đi tới trước hắn.
Vốn chỉ bảo Vân Yên tùy ý nói thử, xem xem tỷ muội Quý Thư Mặc có bao nhiêu phần là quan tâm thật lòng với hắn, không ngờ bọn họ thật sự đẩy Quý Thư Mặc ra.
Trai đơn gái chiếc ở chung phòng như vậy, bọn họ thật sự không lo lắng Quý Thư Mặc bị khinh bạc sao? Hay là các nàng muốn Quý Thư Mặc triển khai mỹ nhân kế với nàng?
Lúc này, trong lòng Tiêu Vãn không biết đang có cảm giác gì, không biết là vui sướиɠ vì kế hoạch của mình thuận lợi, hay là khϊếp sợ với tình thân mỏng manh của Quý gia, hay phẫn nộ, hay đồng tình?
Nếu Quý Thư Mặc thật sự muốn thi triển mỹ nhân kế câu dẫn mình, Tiêu Vãn chỉ biết nói rằng kiếp trước mắt mình thật sự mù rồi, lại thích một nam nhân không có tự trọng như vậy......
Chỉ là......
Ánh mắt Tiêu Vãn liếc về phía ngoài cửa sổ, ở Trà tiên cư đối diện gác mái của Tụ Bảo Trai, lúc này có một vị nữ tử mặc áo lam đang nhíu mày, dựa vào cửa sổ mà đứng.
Quý Thư Mặc đưa lưng về phía cửa sổ, không phát hiện ra sau lưng mình có người nhìn như hổ rình mồi. Cho dù hắn có thật sự xoay người, hắn không có võ công thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu xanh lam, không biệt được đối phương là ai. Nhưng Tiêu Vãn lại là người học võ, có thể phát hiện ra rõ đối phương chính là kẻ thù không đội trời chung kiếp trước của mình, cho nên nàng hơi mỉm cười, nhịn không được nở nụ cười diu dàng.
Vị chủ nhân của Tụ Bảo Trai chính là Tiêu Vãn, Tống tiểu thư chính là Vân Yên dịch dung thành, mục đích là khiến tỷ muội Quý gia cắn câu.
Quý Như Vân chí lớn nhưng tài mọn, ở lĩnh vực kinh doanh quá nông cạn, chỉ nhìn cái trước mắt, khi cả hai cửa hàng đều kinh doanh không tốt còn tham lam muốn mở cửa hàng mới. Kiếp trước, Tiêu Vãn ăn mặc cần kiệm dâng ba ngàn lượng bạc trắng để giúp nàng ta, lại bị Quý Hân Đồng mang đi đánh bạc thua sạch.
Mà khi kinh tế của các nàng đình trệ, tình hình tai nạn trong nước khủng hoảng thì lại muốn mở cửa hàng, thậm chí mắc mưu một cách ngu xuẩn, mua vải dệt phai màu.
Hiệu quả đầu tư không tốt, lại bởi vì kinh doanh tệ mà liên tục bị lộ, tạo thành việc tài chính bị khủng hoảng của Quý gia.
Lúc đại hạn này, Quý Thư Mặc lợi dụng sức mạnh của tiệm gạo Tạ gia, không chỉ khiến cho danh tiếng tốt đẹp nhờ làm việc thiện của mình lưu truyền khắp kinh thành, còn khiến cho Quý gia đạt được thơm lây, xoay người thành nhà giàu trong kinh thành.
Mà trong việc này, Tiêu Vãn muốn lợi dụng Quý Như Vân thiển cận và Quý Hân Đồng tham tiền nghiện đánh bạc, khiến cho tỷ muội Quý gia vốn ngu xuẩn mua tơ lụa chất lượng kém, thậm chí không có ba ngàn lượng cứu tế của Tiêu Vãn, cho rằng vàng bạc châu báu sắp tới nhưng thật ra lại bị Quý Hân Đồng đem tiệm gạo Quý gia để gán nợ.
Tiệm nhuộm Quý Ký không có vốn xoay vòng, không thể trả nợ, vậy thì ngân hàng sẽ không còn tin tưởng Quý gia nữa, không giúp đỡ cho tài chính của Quý gia.
Như vậy, Quý gia nợ ngập đầu!
Trừ khi Quý Hiểu Phong cắn răng bán đồ quý báu và đồ cổ, tranh chữ mà mình giấu diếm đi, nếu không thì sẽ cửa hàng sẽ phải đóng cửa, hơn nữa dưới nguy cơ mất danh dự, khó có ngày xoay người.
(Candy: Hôm nay ta tặng hẳn ba chương nha -w- Mai ta lười)
(Candy tâm sự tí: Hôm nay có nhiều việc một chút, đánh máy hơi nhiều , khớp ngón tay của ta hơi nhức mỏi. Nên đưa cho các bạn là dân văn phòng hay phải gõ máy nhiều một mẹo này, nếu không thích cứ skip nha:
- Nếu bạn dùng lap top mà lại phải đánh chữ nhiều, hơn nữa không phải mang laptop đi đâu nhiều mà hay để cố định một chỗ, vậy thì nên biến nó thành máy tính bàn bằng cách sắm một con chuột không dây và một cái bàn phím cơ học để cắm ở ngoài, như vậy đỡ phải thay bàn phím laptop, rất là đắt mà còn dễ hỏng do bấm nhiều nữa, dùng bàn phím cơ thì gõ mạnh thoải mái. Bản thân Candy phải viết kịch bản nên phải gõ máy nhiều, cố gõ nhẹ hơn rồi những cũng làm cho cái bàn phím hỏng, chập, vv liên tục không ngừng. Thế nên sau khi cân nhắc một hồi, ta đi sắm một cái bàn phím cơ về nhà, tuy nó hơi cồng kềnh nhưng ít phải mang đi nên không có vấn đề gì, nhét vào balo cũng vừa. Từ đó tới giờ dùng cái bàn phim cơ này được một năm rồi không sao cả, thoải mái bấm như gió ấy, trong khi bàn phím laptop cứ 2 tháng thay một lần =_=. Có điều bất tiện là ổ cắm USB và bàn phim cơ của ta cùng một ổ, nếu muốn cắm USB thì không gõ bàn phím được.
- Sau khi gắn bàn phím cơ, đẩy laptop ra thật xa khỏi tầm mắt, như thế thì sẽ tránh bớt được bức xạ máy tính và cũng đỡ gây hỏng mắt. Ở nhà, Candy để laptop cách hẳn một mét luôn, còn bàn phím cơ để sát gần người.
- Tập gõ bàn phím mười ngón để giảm áp lực lên việc gõ bằng một ngón quá nhiều nhé. Candy không gõ được mười ngón, chỉ gõ được sáu ngón thôi, ngón út và ngón cái thì chịu.
- Nếu có ghế dựa thì lót một cái gối mềm sau lưng, ngồi thẳng lưng, đừng gập người không dễ bị còng lưng nhé.
- Chân không nên vắt chéo hoặc vuông góc với đùi mà nên duỗi chéo ra trước để tránh tạo áp lực lên chân khiến máu không lưu thông được, có thể kê gì đó dưới chân cho thoải mái.
- Đánh máy khoảng 30 phút thì hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, tập trung nhìn một vật gì đó ở xa nhất có thể khoảng 20 giây, giúp điều tiết mắt và cũng tránh gây hại cho mắt.
- Khoảng 30 phút hoặc một tiếng, nên xoay cổ tay, đứng dậy bước đi nhẹ một chút, có thể tập khớp ngón tay giảm đau nhức bằng cách duỗi và nắm tay một cách chậm rãi một lát, mà nhớ là không chỉ có đánh bàn phím mới có thể bị viêm khớp đâu, bấm điện thoại nhiều quá cũng bị đấy =)) .
- Cánh tay và cẳng tay vuông góc 90 độ, giúp tránh đau khớp ngón tay dẫn tới viêm khớp cực hiệu quả luôn.
- Và quan trọng nhất là làm việc khoa học nhé, cái gì cũng có thời gian thôi, cân bằng giữa thời gian nghĩ và làm việc, đừng làm liên tục.)
(Nghe nói ở Lotte có suất ăn tặng pikachu... Ở nhà ta cũng có một con pikachu nhưng nó bị béo phí, tròn như quả bóng -w- )