Chương 22: Chỉ cần Thê Chủ thích

"Thê Chủ, đây là canh an thần ta cố ý vì ngài mà nấu ra, ngài nếm thử đi!" Thiếu niên trước mắt mang hơi thở hơi loạn, đôi mắt trong vắt, sáng như sao trên trời, lóe ra ánh sáng chờ đợi, cái miệng anh nhỏ nhắn hơi mấp máy, phiếm ánh sáng dụ hoặc. Vì chạy nhanh mà làm vạt áo hơi mở rộng, mơ hồ lộ ra xương quai xanh nhỏ dài trắng nõn, dính một lớp mồ hôi.

Nhìn thần sắc hắn cứ như muốn nói: "Ta ăn rất ngon, tới ăn ta đi". Tiêu Vãn nhịn không được tới gần, lại tới gần, trong lòng ngo ngoe rục rịch, rất muốn đem cái vị thiếu niên đang tản ra mùi hương ngon miệng trước mắt nuốt luôn vào bụng.

Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn khẽ nhếch môi chậm rãi tới gần, hơi thở ấm áp của nàng phả thẳng vào mặt Tạ Sơ Thần, đôi mắt màu đen mang ngọn lửa nóng hừng hực được che giấu thật kín đáo, nhưng vị thiếu niên bê canh này lại hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm đang tới gần, ngược lại khi nhìn thấy Tiêu Vãn mang vẻ mặt "Thật sự rất đói, ta rất muốn ăn", có chút vui sướиɠ nâng lên khóe miệng.

Nụ cười thuần khiết như vậy làm Tiêu Vãn không đành lòng hạ miệng. Nàng ho nhẹ một tiếng, chột dạ mở miệng: "Tối nay ăn quá ít, hình như có chút đói bụng......" Nàng nói, vẻ mặt chính trực tiếp nhận chén canh trong tay Tạ Sơ Thần, che dấu ý đồ lúc nãy của mình.

"Thê Chủ cẩn thận, hơi nóng đấy!" Thấy Tiêu Vãn chuẩn bị uống cạn trong một hơi, Tạ Sơ Thần khẩn trương cúi xuống, cẩn thận thổi nhẹ bát canh đang bốc hơi. Lông mi thật dài theo hô hấp run rẩy, phảng phất như con bướm vẫy cánh.

"Chờ nguội một chút lại...... Thê, Thê Chủ?!"

Hô hấp ấm áp thổi quét qua đầu ngón tay Tiêu Vãn, mang theo cảm giác ngưa ngứa, Tiêu Vãn cảm thấy cho dù mình là thánh nhân cũng chịu không nổi, vội vàng nuốt nước miếng, bưng chén uống một ngụm.

Một ngụm đi xuống cổ họng, nước mắt của Tiêu Vãn chảy ra, cũng thành công ngăn chặn dục niệm trong lòng nàng.

Mặn quá...... cả khuôn mặt Tiêu Vãn nhăn lại, bộ dáng nhăn nhúm thống khổ thành công làm cho lòng Tạ Sơ Thần bất ổn.

"Thê Chủ, sao ngài lại khóc......?" Tạ Sơ Thần kinh hô một tiếng, vội vàng nắm chặt ống tay áo của mình, rất muốn lau đi nước mắt lăn xuống trên khóe mắt của Tiêu Vãn. Nhưng nhìn thấy tay áo mình dính vết bẩn, hơi khô nứt, ngón tay bị bỏng nổi lên bọt nước, Tạ Sơ Thần vội vàng co rụt lại, giấu mười ngón tay vào ống tay áo.

Hắn hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng mở miệng: "Thê Chủ, nếu cảm thấy khó nuốt, vậy thì đổ đi......"

Vân đạm phong khinh như vậy, cứ như là thiếu niên kích động hưng phấn lúc nãy không phải là hắn, cứ như là chén canh an thần này chỉ là một chén canh thích thì uống không thì thôi...... Chỉ có Tạ Sơ Thần trong lòng chua xót mà biết, chỉ một chén canh an thần đơn giản này đã mất thời gian cả một ngày của hắn, thậm chí là do quá mức khẩn trương mà còn làm đổ canh lên tay.

Cha nói đúng, hắn thật sự không có thiên phú xuống bếp......

"Khóc?" Tiêu Vãn bĩu môi, chậm rãi giải thích, "Chỉ là nhất thời không chú ý, không cẩn thận bị bỏng thôi......"

Ánh mắt dời đi từ mấy ngón tay giấu trong ống tay áo của Tạ Sơ Thần, nhẹ nhàng nhìn chén canh sứ màu trắng, mang theo khói bốc lên vì hơi nóng quỷ dị.

Nếu là trước kia, Tiêu Vãn nhất định sẽ không uống, bởi vì nàng từ nhỏ tới lớn ghét nhất là uống thuốc! Cho dù là canh bổ, nàng đều cực kỳ chán ghét.

Nhưng Tạ Sơ Thần nói, đây là canh do tự tay hắn nấu ra. Cho dù là khó uống, nàng vẫn cảm thấy, mình không thể lại phụ lòng hắn......

"Cảm ơn ngươi đã chuẩn bị canh an thần vì ta." Tiêu Vãn cười, ôn nhu nói, "Mùi vị rất ngon......"

Kiếp trước, Tiêu Vãn vì giúp Quý Thư Mặc gom góp tài chính, ăn mặc tiết kiệm vài tháng, kết quả có một ngày bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng thống khổ vài ngày. Khi đó, trong phòng mình bỗng xuất hiện một chén canh nước màu đen.

Lúc đầu, nàng tưởng Quý Thư Mặc đau lòng nàng làm lụng vất vả, vì nàng mà làm canh bổ. Tuy rằng vô cùng khó uống, tuy rằng là nước thuốc mình ghét nhất, nhưng nghĩ đến do tự tay Quý Thư Mặc nấu ra, nàng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, luôn cố chịu đựng uống hết sạch.

Bảy ngày sau, Tiêu Vãn hết bệnh, vào một lần ngoài ý muốn bắt gặp được cảnh Tạ Sơ Thần yên lặng nấu thuốc. Thiếu niên nho nhỏ kia cũng giống như bây giờ, mở đôi mắt to tròn, ngập nước, khẩn trương lại chờ mong nhìn mình.

Nhưng chỗ khác biệt đó là, Tạ Sơ Thần trong trí nhớ của Tiêu Vãn bị Tạ phủ tra tấn đến mức không ra hình người, không có mái tóc đen mềm mại, không có trang điểm tinh xảo, không có quần áo hoa mỹ, mới vừa từ bếp ra, toàn thân hắn đen sì, đôi tay vốn nên trắng nõn bóng loáng thì lại đầy vết thô ráp, khuôn mặt vốn nên tinh xảo đẹp đẽ lại cực kỳ gầy ốm. Nếu không phải khuôn mặt chán ghét này làm nàng không thể quên, Tiêu Vãn thật sự hoài nghi liệu nàng có tưởng hắn là một gã sai vặt bình thường trong Tiêu gia hay không.

Nhưng thời điểm hắn nhìn thấy mình, khóe miệng giơ lên ý cười vui sướиɠ, cũng như hôm nay, kích động hướng nàng hô một tiếng "Thê Chủ".

Một khắc kia, trong lòng Tiêu Vãn không có nửa phần cảm kích đối với nhu tình của Tạ Sơ Thần, mà là tràn ngập một cỗ cảm giác tức giận vì bị lừa gạt.

Từ lúc đầu, Tiêu Vãn luôn cho rằng Tạ Sơ Thần là một nam nhân tràn ngập tâm kế, cho nên hành vi hắn đưa canh tới cũng bị Tiêu Vãn lý giải thành hắn có mục đích tiếp cận cho nên muốn lấy lòng nàng.

Lập tức, nàng lạnh mặt, vào lúc nhìn Tạ Sơ Thần cười khanh khách đưa canh tới trước mặt, tay giơ lên, ném bát canh thuốc nóng hổi vỡ tan tành trên mặt đất.

(Candy: Ta xem lại lần thứ n rồi, vẫn muốn đập nữ chủ nha!!!!! =.=)

Nàng làm lơ những ngón tay Tạ Sơ Thần bị canh nóng làm bỏng, một bên vặn ngón tay khen Quý Thư Mặc tri kỷ, một bên xem thường quở trách nước thuốc hắn khó có thể nuốt xuống.

Nàng cười lạnh: "Ngươi cho rằng bổn tiểu thư uống mỗi ngày sao? Đừng có ngây thơ như vậy, nước thuốc trước đó ngươi đưa tới đều bị bản tiểu thư đem đi tưới cây!"

Nàng vẫn nhớ rõ, khi đó Tạ Sơ Thần im lặng rũ đôi mắt xinh đẹp, im lặng ngồi xổm xuống, chậm rãi thu thập những mảnh vỡ trên mặt đất.

Nàng lại sợ Quý Thư Mặc hiểu lầm quan hệ của bọn họ, lạnh lùng đuổi Tạ Sơ Thần tay đầy máu ném ra khỏi Mặc Uyên Cư, không cho phép hắn bước vào đây lần nào nữa.

Sau đó, Tạ Sơ Thần thật sự không bước vào nữa, cũng biến mất suốt bảy ngày.

Lại sau đó......

Đắm chìm trong ký ức, Tiêu Vãn bỗng nhiên nhớ ra sau đó không lâu thì Thẩm thị qua đời...... Mà nàng lại ở sau lưng lợi dụng Tạ Sơ Thần, đem tài sản Tạ gia chắp tay đưa cho Quý Thư Mặc......

"Thật, thật sự uống ngon sao?!" Tạ Sơ Thần nâng lên gương mặt tươi cười, có chút kích động, lại có chút cầm lòng không nhịn được lôi kéo ống tay áo Tiêu Vãn. Gương mặt tự nhiên thuần phác tươi cười không ngừng lắc lư trước mặt Tiêu Vãn, Tiêu Vãn chỉ cảm thấy phảng phất như có một cái gai nhọn đâm vào lòng mình.

"Thê Chủ, ngài không gạt ta chứ? Cha và Chiêu Nhi đều nói ta không có thiên phú......" Tạ Sơ Thần nâng cao đuôi lông mày, có chút đắc ý nói, "Bọn họ đều nhìn lầm ta nha ~"

Môi đỏ hơi chu lên, thiếu niên hưng phấn làm khuôn mặt nhỏ ửng hồng làm Tiêu Vãn đến gần, Tiêu Vãn chỉ cần nhẹ nhàng cúi đầu, là có thể hôn lên đôi môi trên khuôn mặt ửng đỏ trong sáng của hắn.

"Thê Chủ, ta có thể nếm một......"

Tạ Sơ Thần nháy nhẹ lông mi, một đôi mắt xinh đẹp như sao trời lóe sáng lấp lánh. Càng vào lúc Tiêu Vãn hoảng thần, hắn không chút nào tự giác dùng đầu lưỡi liếʍ môi của mình, ánh mắt trong vắt chờ đợi nhìn chén canh an thần trong tay Tiêu Vãn, bộ dáng cực kỳ dụ người.

Tiêu Vãn trong lòng nhảy dựng, không đợi Tạ Sơ Thần nói xong, vội vàng cầm bát canh trong tay nhanh chóng nuốt ừng ực xuống cổ họng.

Trong miệng tràn ngập vị chua xót, Tiêu Vãn cố gắng chịu đựng, cuối cùng toàn bộ nước thuốc khó nuốt đưa vào trong bụng.

Qua nửa ngày, dưới ánh mắt khϊếp sợ của Tạ Sơ Thần, nàng nhẹ nhàng liếʍ môi, chưa đã thèm nói: "Thật sự là quá đói bụng, nhịn không uống hết rồi."

Nàng nghiêm túc nói: "Thật sự uống rất ngon, Sơ Thần, cảm ơn ngươi."

Vốn tưởng là nàng chỉ nếm một ngụm, ai ngờ Thê Chủ thế gấp không chờ nổi mà uống hết sạch! Điều đó có nghĩa là hắn nấu canh thật sự không tồi!

A a a! Thê Chủ khó có thể ôn nhu nói chuyện với hắn được như vậy!

Quả nhiên cha nói đúng! Muốn bắt lấy lòng một người, phải bắt dạ dày của người đó!

Về sau nhất định phải tiếp tục nỗ lực!

Chỉ là công phu ngắn ngủn trong giây lát, Tạ Sơ Thần đã cao hứng đến muốn bay lên trời. Hắn lấy hết can đảm, xấu hổ cười với Tiêu Vãn: "Nếu Thê Chủ cảm thấy uống ngon, ta về sau mỗi ngày đều nấu canh cho Thê Chủ ~"

Tiêu Vãn giật giật khóe miệng: "Như vậy ngươi quá vất vả."

"Không vất vả." Tưởng tượng sau này, Thê Chủ mỗi ngày sẽ uống canh bổ tình yêu do hắn nấu, trong lòng Tạ Sơ Thần ngượng ngùng kích động, cảm thấy mình đã bước được một bước rất quan trọng. Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên hai đóa hoa đào nhàn nhạt, "Chỉ cần Thê Chủ thích, ta nguyện ý làm bất luận việc gì."

Ta sẽ tiếp tục nỗ lực, một ngày nào đó, nắm được lòng của người......

Nghĩ như vậy, hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu, trộm dịch ra phía sau nửa bước: "Không quấy rầy Thê Chủ nghỉ ngơi nữa, sơ thần về phòng trước."

Sau đó, không đợi Tiêu Vãn ngăn cản, hắn đã phe phẩy cái đuôi nhỏ sung sướиɠ nhảy nhót đi xa. Nhanh chóng chạy vài bước, hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Vãn, thấy nàng vẫn duy trì động tác ngốc ngốc gắt gao nhìn chăm chú mình, trong lòng hắn lập tức nhảy dựng.

Càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng nhanh, hắn vội vàng che lại trái tim nhỏ thình thịch loạn, lần thứ hai nhanh chóng chạy xa.

Hắn sợ nếu mình dừng lại, sẽ nhịn không được chạy đến bên người Tiêu Vãn, sau đó lại không có đủ can đảm rời đi nữa......

Lần đầu tiên xuống bếp, đổi lại được Thê Chủ khen ngợi và nhìn mình chăm chú chân thành như thế, lòng tự tin của Tạ Sơ Thần bành trướng. Trên đường trở về, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tình cảm mãnh liệt mênh mông, hận không thể hát vang một khúc, chiêu cáo thiên hạ.

Khi đắc ý hưng phấn trở về phòng như vậy, Tạ Sơ Thần nhìn thấy Chiêu Nhi đã đói bụng đang nhìn nồi đựng canh an thần còn thừa do mình nấu.

Không ngờ Chiêu Nhi cũng bị canh an thần do hắn nấu hấp dẫn ~ đợi lát nữa khẳng định cũng sẽ khích lệ hắn một phen đi!

Tạ Sơ Thần ho nhẹ một tiếng, khi nở nụ cười mèo muốn khen mèo dài đuôi, lại thấy Chiêu Nhi vừa uống một ngụm lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng đem canh vừa uống một ngụm phun ra. Sau đó mắng vài câu, chuẩn bị đem canh đi đổ.

Tạ Sơ Thần kinh hãi, xông lên trước ngăn cản, tức giận quát lớn: "Chiêu Nhi, ngươi làm gì vậy!"

Chiêu Nhi nhìn Tạ Sơ Thần mang dáng vẻ gà mái bảo vệ gà con xụ mặt, lại nhìn nồi nước đen sì trong tay, suy sụp miệng, ủy khuất nói: "Công tử, cái thứ này chắc không phải do ngài nấu đấy chứ?..... Quá đắng quá mặn, ta đang chuẩn bị đem đổ......"

Tạ Sơ Thần không tin hừ một tiếng: "Sao có thể đắng và mặn, ta bỏ thêm rất nhiều đường! Thê Chủ còn hung hăng khích lệ ta một phen!"

"Tiêu tiểu thư thật sự có uống sao? Vị giác của nàng chẳng lẽ bị hỏng rồi?"

"Ngươi mới hỏng rồi ấy!" Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi trợn trắng mắt, múc một muỗng canh an thần đưa vào miệng.

Trong miệng tràn ngập một cỗ mùi chua xót không thể chịu nổi, trong khoảnh khắc, Tạ Sơ Thần sắc mặt đại biến, phun hết ra.

"Sao có thể khó uống tới như vậy!!!"

Vẻ mặt hắn đau khổ, uống liên tục vài ngụm nước lạnh, mới tạm vơi bớt vị chua xót trong miệng. Nửa ngày, hắn mới ý thức được mình sai ở đâu, vẻ mặt tội nghiệp: "Xong rồi xong rồi, hình như ta bỏ thêm nhầm vài muỗng muối......"

"Trách không được Thê Chủ khóc...... Nguyên lai không phải do uống ngon, mà là quá khó uống......"

Tưởng tượng lại cảnh Tiêu Vãn mang sắc mặt không hề thay đổi uống sạch toàn bộ nước thuốc, Tạ Sơ Thần khẩn trương tới mức nắm vai Chiêu Nhi mà lắc, lo lắng sốt ruột nói: "Chiêu Nhi, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!"

Chiêu Nhi bị Tạ Sơ Thần lắc đên mức đầu váng mắt hoa, vội vàng cơ trí nói: "Tiêu tiểu thư không trách cứ công tử, ngược lại uống hết, nếu không phải vị giác có vấn đề thì chính là...... Không muốn phụ lòng của công tử?"

"Thật sao?" Tạ Sơ Thần thẹn thùng đỏ mặt, "Nàng đúng là như vậy...... Hì, hì......"

Chiêu Nhi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Hẳn là vị giác của nàng có vấn đề...... Ai u, công tử, ngươi đánh ta làm gì!"

Tại Mặc Uyên Cư, Tiêu Vãn không ngừng uống nước lạnh, nửa ngày, vị chua xót trong miệng mới chậm rãi rút đi. Chỉ là gương mặt kia trắng hồng đan xen, nhan sắc mười phần xuất sắc.

Họa Hạ nhìn mặt Tiêu Vãn đỏ lên, muốn cười lại không thể cười, đành phải cố gắng nghẹn lại, lại giúp Tiêu Vãn rót một chén nước.

Mấy ngày này, Vân Yên đã quen tính cách hoàn toàn thay đổi của Tiêu Vãn, đối với hành động khiến người ta rợn cả người của Tiêu Vãn đã thấy nhiều không trách. Họa Hạ cũng từ việc lúc ban đầu mỗi ngày tranh luận, biến thành tiểu tuỳ tùng tri kỷ.

"Tiểu thư, về chuyện ở Tạ phủ, nô tỳ đã điều tra rõ ràng." Vân Yên móc ra từ trong lòng một chồng giấy, tiếng nói quạnh quẽ tiếng ở trong phòng từ từ vang lên, "Tạ Hân Toàn chết là do Tạ Thanh Vinh. Năm đó, Tạ Thanh Vinh mua chuộc được nha hoàn của Tạ Hân Toàn, động tay động chân trên xe ngựa của Tạ Hân Toàn, làm cho xe ngựa của Tạ Hân Toàn bị tuột khỏi trục, rơi xuống vực."

"Ba năm trước đây, Tạ Thanh Vinh ở sòng bạc thiếu một đống nợ. Vì trả nợ, nàng lén lút vận dụng tiền tài của Tạ gia, kết quả bị Tạ Hân Toàn phát hiện. Cho nên, nàng hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, thừa dịp Tạ Hân Toàn phải ra ngoài buôn bán, âm thầm diệt trừ Tạ Hân Toàn, lại lấy hình tượng dì hai tốt bụng cố ý tiếp cận Thẩm chính quân, tùy lúc mưu đoạt tài sản của Tạ gia."

Tiêu Vãn nâng mắt, lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ quan phủ có chút việc này cũng không điều tra ra?"

"Năm đó quai sai phá án là bạn đánh bạc của Tạ Thanh Vinh, bị Tạ Thanh Vinh tiêu tiền mua chuộc, cho nên kết án như vậy." Vân Yên hơi cong khóe miệng, lạnh lùng cười, "Người này vô cùng vô dụng, ba năm cũng chỉ là quan sai nho nhỏ, còn thường đánh bạc thua tiền, lấy việc này để áp chế Tạ Thanh Vinh trả nợ hộ. Tiền tài của Tạ gia không đủ thu chi cũng có một phần là công lao của bà ta a."

Lời Vân Yên nói, đột nhiên làm Tiêu Vãn nhớ tới kiếp trước, có quan hệ với ký ức của Tạ Sơ Thần, ở giữa lúc kéo tơ lột kén*, dần dần trở nên rõ ràng.

(Candy: Có thể hiểu chỗ này có nghĩa là một sự việc rối rắm bị che giấu kín đáo sau khi được phá giải thì dần dần sẽ khiến sự thật trở nên dễ dàng lộ ra )

"Người nọ, Tên là Trần Kỳ?"

Vân Yên ngẩn ra, kinh ngạc hỏi lại: "Tiểu thư, ngươi biết người này?"

Biết? Kiếp này, Tiêu Vãn cũng không quen, nhưng ở kiếp trước, Quý Thư Mặc từng nói cho nàng, Tạ Thanh Vinh có một nhược điểm. Lợi dụng nhược điểm này, lại lợi dụng Tạ Sơ Thần, Tạ gia chính là của bọn họ.

Mà nàng dựa theo kế hoạch của Quý Thư Mặc giải quyết Tạ Thanh Vinh, sau khi làm xong, lúc vừa mới nghĩ cách làm sao lừa gạt Tạ gia trong tay Tạ Sơ Thần, Tạ Sơ Thần đã ngây ngốc hai tay đem Tạ gia dâng lên.

"Cảm ơn Thê Chủ, vì cha mẹ ta báo thù."

Cảm tạ cái gì, chỉ là lợi dụng ngươi thôi.

"Thê Chủ muốn cái gì, nói cho sơ thần, sơ thần nhất định sẽ giúp Thê Chủ đạt thành mong muốn."

"Vậy được, đừng lại xuất hiện ở trước mặt ta nữa." Lợi dụng xong thì ném, đây là nguyên tắc của Tiêu Vãn.

Tạ Sơ Thần mím môi, hai núm đồng tiền nhẹ nhàng hiện ra trên khuôn mặt gầy ốm của hắn.

"Chỉ có yêu cầu này, thứ lỗi cho sơ thần...... Không có cách nào đáp ứng......"

......................................................................................................................................................

Dung tử: