Chương 12: Tiêu Vãn anh hùng cứu mỹ nhân

" Lề mề cái gì, còn không nhanh lên! " Giọng điệu ông mai bực bội quát lớn một tiếng, đang định nắm tay Tạ Sơ Thần lần thứ hai lôi đi thì bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết trong miệng.

Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang "Răng rắc", cái tay duỗi về phía Tạ Sơ Thần bị một ngón tay xinh đẹp trắng trẻo như bạch ngọc nắm lấy không nặng không nhẹ, còn chưa thấy rõ người trước mắt là ai, đối phương đã dùng sức quăng hắn vào tường. "Phanh" một tiếng, đυ.ng vào tường.

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Vãn liếc về phía hai ma ma đang đè chặt Tạ Sơ Thần, khóe miệng treo lên một nụ cười cực kỳ tùy tiện. Hai vị ma ma bỗng rùng mình, vào lúc vừa muốn buông Tạ Sơ Thần ra, Tiêu Vãn đã dùng một chân đá tới, một chân khác dẫm lên ngực một ma ma khác.

Nàng hơi cúi đầu, ngón tay thon dài xinh đẹp nghịch tóc, cười như không cười mà nói: " Nói cho bản tiểu thư biết, vừa rồi ngươi dùng cái chân thối nào đá Sơ Thần ? "

" Là cái chân này, hay là cái chân này? " Tiêu Vãn quan sát một hồi, nhìn ma ma bị nàng đạp dưới chân liều mạng lắc đầu, miệng nhếch lên nụ cười lạnh làm người ta sợ hãi " Không nói, vậy thì phế cả hai đi! "

Tiêu Vãn ngang ngược từ trong xương cốt, nàng ngông cuồng quen thói , bằng không cũng sẽ không được gọi là kẻ đứng đầu của bốn người ăn chơi trác táng nhất kinh thành.

Giờ phút này, khí thế như hung thần ác sát của nàng làm cho ma ma sợ tới mức không ngừng kêu rên xin tha: " Đau đau đau! Nô tỳ biết sai rồi, cầu tiểu thư tha nô tỳ đi!"

" Biết sai? " Nghĩ đến cảnh Tạ Sơ Thần bị đá một cú mà lung lay sắp đổ, trong lòng Tiêu Vãn tức giận quay cuồng, không thể nào ngăn nổi. Nàng đạp mạnh một chân lên ngực ma ma, lực đạo quá lớn làm hai cái răng cửa của bà ta cũng rớt luôn ra ngoài.

Nhìn ma ma đổ máu chật vật, trong lòng Tiêu Vãn mới thoáng bớt giận một chút, không khỏi mỉm cười quay đầu lại, bày ra một tư thế tự cho là soái khí nhất trước mặt Tạ Sơ Thần.

"Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không để bất cứ ai bắt nạt ngươi !" Nói xong, nàng lại hung tợn đạp thêm mấy cái nữa lên người ma ma đang kêu rên.

Kiếp trước, Tiêu Vãn cực kỳ chán ghét đọc sách, riêng chỉ có võ học là nàng còn để tâm một chút. Nhưng nàng tập võ không phải vì thích hay là muốn rèn luyện thân thể, mục đích học võ của nàng chỉ là để trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt mỹ nam thôi, làm cho những mỹ nhân ái mộ nàng là ân nhân.

Tuy nói là có một đoạn thời gian Tiêu Vãn rất nghiêm túc học võ, nhưng Tiêu Vãn đánh cá ba ngày phơi lưới ba ngày*, kiếp trước chỉ học được công phu mèo quào, nhưng cũng đủ để diễn trò. Khi nàng ở trên phố tìm kiếm thiếu niên có tướng mạo đẹp, nàng thường xuyên bỏ tiền mời một vài người giả làm kẻ xấu bắt nạt họ, sau đó, mình sẽ bước lên sân khấu, soái khí bắt hết kẻ xấu, nắm được lòng mỹ nam.

Nhưng đó chỉ là Tiêu Vãn ba năm trước đây thôi. Sau khi Tiêu Vãn gặp được Quý Thư Mặc, liền si ngốc theo đuổi hắn ba năm trời. Vậy nên sau rất nhiều năm, Tiêu Vãn vốn bị hộ vệ bảo hộ cũng không có cơ hội thi triển công phu mèo quào nữa, vì toàn tâm toàn ý theo đuổi Quý Thư Mặc nên lại càng không đùa giỡn bất cứ mỹ thiếu niên nào cả.

Bây giờ, nàng làm anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng tự nhiên, làm thế nào che trước người mỹ thiếu niên, làm thế nào đá kẻ xấu, làm thế nào tạo dáng ngửa đầu để trông thật oai phong, đứng ở góc độ nào là đẹp nhất, trông ra sao để soái nhất, tất cả mọi việc nàng đều thuộc nằm lòng.

Nhất là câu nói cuối cùng kia, đúng là câu nói Tiêu Vãn treo ngoài cửa miệng. Vừa rồi, sau khi nàng trừng trị xong ma ma kia, trong lúc nhất thời lại có cảm giác quay về ba năm trước, nên liền buột miệng nói ra câu cửa miệng "Anh hùng cứu mỹ nhân" kia.

Âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc làm Tạ Sơ Thần cứng đờ, hắn kinh ngạc, lại mê mang ngẩng đầu lên.

Cứ tưởng rằng vì mình quá nhớ nhung nên mới sinh ra ảo giác, nhưng trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lại thấy một bóng dáng che chở trước mặt mình. Váy dài hồng y bay bay, như phát sáng hào quang, như là thiên thần hạ phàm, che lại ánh mặt trời thấp thoáng, lại ngăn cản gió lạnh thấu xương, giống như ba năm trước đây, cũng là tư thái này, lời nói này, uy phong lẫm liệt che chở trước người mình.

Tạ Sơ Thần cảm thấy mình như không thể thở nổi, ký ức xa xăm đè nặng trong lòng hắn, sự ỷ lại trong lòng dụng lặng lẽ nảy sinh.

Hắn sợ đây cũng chỉ là một cảnh trong mộng, giống như giấc mộng ba năm trước. Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy sợ hãi, lại có chút bất lực kéo góc áo màu đỏ kia, cẩn thận di chuyển bước chân của mình tới hơi ấm duy nhất trong lòng hắn.

Huynh muội Tạ gia bị những chuyện bất ngờ liên tiếp xuất hiện dọa ngốc, bừng tỉnh lại liền cực kỳ tức giận trừng Tiêu Vãn, đặc biệt là đại nữ nhi Tạ Hi của Tạ Thanh Vinh.

Thấy một nữ nhân không biết từ đâu xông ra đạp hai ma ma của mẹ con các nàng, còn thô lỗ đá rớt hai cái răng cửa, Tạ Hi vừa sợ vừa giận.

Tính tình vốn thiếu kiên nhẫn, nàng không hề thấy mẫu thân nhíu chặt mày, lập tức xông lên chỉ vào mũi Tiêu Vãn, phẫn nộ quát: "Dã nữ nhân từ đâu ra, dám làm loạn ở Tạ phủ! Người tới---! Đánh cho bản tiểu thư---"

"Chỉ là một thứ hệ mà dám chỉ vào mặt bản tiểu thư to tiếng, gia giáo Tạ gia đúng là giỏi thật a!" Một tiếng cười lạnh nhẹ nhàng trào phúng ngắt lời của Tạ Hi, mà ngón tay nàng chỉ vào Tiêu Vãn lại bị nữ tử kiêu ngạo trước mặt vỗ mạnh xuống.

Ngón tay từ nhỏ được chăm sóc trong cẩm y ngọc thực lập tức đỏ bừng lên, thân hình tròn trịa của Tạ Hi cũng vì không giữ được thăng bằng, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

Lấy ra khăn gấm lau ngón tay thon dài và vết máu trên vạt áo, Tiêu Vãn ghét bỏ ném xuống đất.

Che lại ngón tay bị đau, Tạ Hi sắc mặt thay đổi, lời mắng còn chưa ra khỏi miệng đã bị nữ nhân độc miệng trước mắt ngắt lời, làm nàng nghẹn tới mắt trắng bệch.

"Không chỉ là thiếu giáo dục, mà căn bản là không có giáo dục. Một hạ nhân cũng dám đá đích trưởng tử của gia tộc, đúng là vô pháp vô thiên! Dựa theo luật lệ của triều đình ta, đánh 50 trượng, đuổi khỏi phủ." Tiêu Vãn lạnh lùng nói xong, giơ tay lên "Họa Hạ, tìm cho bản tiểu thư một cái ván gỗ rắn chắn! Đánh mạnh cho ta!"

"Ngươi ngươi ngươi!" Nhìn Họa Hạ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tìm được một cái ván gỗ to nặng, sắc mặt Tạ Hi xanh mét mắng: "Ngươi dám! Đánh như thế, làm sao ma ma chịu được!"

"Bản tiểu thư có gì mà không dám?" Mắt phượng của Tiêu Vãn nhẹ liếc sang, chỉ huy Họa Hạ hành hình với ma ma đã sớm bất tỉnh, biểu tình kiêu ngạo tàn nhẫn, cực kỳ bá đạo, "Sao, vị thứ nữ Tạ gia này muốn ngăn cản bản tiểu thư? Không ngờ người Tạ gia chẳng những không có gia giáo, đến gia pháp cũng không có! Đúng là làm bản tiểu thư quá thất vọng rồi!"

Tạ Hi tức muốn hộc máu: "Hạ nhân Tạ gia, há lại để một người ngoài như ngươi tự mình tra tấn!"

"Người ngoài?" Tiêu Vãn cười như không cười, ánh mắt nhìn Tạ Hi tràn đầy khinh bỉ giống như nàng ta là một kẻ ngu xuẩn, "Phu lang của Tiêu Vãn ta bị người khác bắt nạt như thế , ngươi nói ta có quyền tra tấn hay không ! Không phế bỏ hai chân bà ta, đã là bản tiểu thư khai ân rồi!"

"Tiêu, Tiêu Vãn!" đầu lưỡi Tạ Hi co rút, tức giận trên mặt nháy mắt thành sợ hãi .

Dù sao cũng là thứ hệ Tạ gia, không chen chân vào được tầng lớp thượng lưu vốn toàn là con chính thất, cho nên tuy đại danh của Tiêu Vãn như sấm bên tai nàng ta, nhưng người thật thì lại là lần đầu nhìn thấy.

Nàng kinh ngạc chỉ vào Tạ Sơ Thần đang đứng sát Tiêu Vãn , rú lên: "Ngươi nói, hắn là phu lang của ngươi? Ngươi, thật sự là Tiêu Vãn? !"

Tạ Sơ Thần yên lặng tới gần Tiêu Vãn, lén ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, nghe vậy nháy mắt cứng đờ. Khi Tiêu Vãn quay đầu lại, hắn nhanh chóng lùi về sau vài bước, cúi đầu kéo ra khoảng cách với Tiêu Vãn , dường như Tạ Sơ Thần, người vừa tham luyến ấm áp, cẩn thận tới gần nàng chưa từng tồn tại.

Tiêu Vãn nương theo ánh mắt Tạ Hi quay đầu nhìn Tạ Sơ Thần, thấy hắn lộ vẻ mặt sợ hãi không ngừng lùi về sau vài bước, mày lơ đãng nhíu lại. Trong lòng nàng thầm thở dài, nhất định là động tác thô lỗ lúc nãy của mình dọa tới hắn rồi. Thật ra nàng cũng không nghĩ như vậy là thô bạo, nhưng thấy bọn họ bắt nạt Tạ Sơ Thần như thế, trong lòng nàng tức giận không nhịn được, mới làm ra một màn gϊếŧ gà dọa khỉ!

"Thứ nữ Tạ gia, hay là tai ngươi bị nghễnh ngãng? Sơ Thần đã nói một lần, bản tiểu thư cũng nói một lần, ngươi vẫn còn chưa nghe rõ, đúng là đồ ngu xuẩn!" Tiêu Vãn ngửa đầu, cao ngạo nói, "Nghe đây, bản tiểu thư đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tiêu Vãn, đồng thời cũng là thê chủ của Tạ Sơ Thần, không phải dã nữ nhân trong miệng ngươi! Nói chuyện phải tôn trọng một chút, đồ thứ nữ không có gia giáo!"

Tiêu Vãn một câu thứ hế, hai câu thứ nữ, làm cho Tạ Hi giận muốn phát điên, nhưng thân phận Tiêu Vãn lại làm nàng ta sợ, nhịn không được đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía mẫu thân mình.

Sau khi thể hiện miệng lưỡi cực nhanh, Tiêu Vãn lén nhìn về phía Tạ Sơ Thần, khóe miệng nhịn không được lô ra nụ cười nhàn nhạt. Nàng chờ mong Tạ Sơ Thần cảm động rơi nước mắt, ai ngờ, Tạ Sơ Thần càng lùi càng xa, giống như mình là ôn dịch vậy.

Trong lòng Tiêu Vãn lập tức cảm thấy hụt hẫng, cánh tay nàng vươn ra, dưới ánh mắt kinh ngạc tới dại ra của Tạ Sơ Thần, đem hắn ôm vào lòng.

Trên người Tạ Sơ Thần tuy rất bẩn, nhưng trên người mang mùi hương nhàn nhạt lại làm Tiêu Vãn vô cùng yên tâm, mà thân mình mềm mại ấm áp của hắn ỷ lại trong lòng nàng, lại khiến nàng cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.

Chỉ là... gầy quá...... Nếu béo thêm một chút, cảm xúc bế lên sẽ càng tốt.

Miên man bất định như vậy, Tiêu Vãn cúi xuống, nhìn Tạ Sơ Thần kinh ngạc tới bất động, vươn ngón tay nhẹ nhàng gỡ ra tơ nhện trên mặt hắn, lại lấy một chiếc khăn gấm mới tinh lau khuôn mặt nhỏ dính bẩn.

Rất nhanh, dung mạo tuấn mỹ như ngọc của Tạ Sơ Thần hiện lên trước mắt Tiêu Vãn. Quan sát thật gần, hô hấp ấm áp của nhan gần trong gang tấc, ánh mắt Tiêu Vãn lại càng ôn nhu, giống như Tạ Sơ Thần là chí bảo nàng nâng niu trong lòng bàn tay vậy.

" Sơ Thần, tại sao ngươi lại một mình về lại mặt trước vậy. Chẳng lẽ bởi vì ta đưa Thư Mặc lại mặt trước, nên ngươi tức giận sao? Ta đồng ý về lại mặt với ngươi, đương nhiên sẽ về với ngươi, ngươi một mình về phủ như thế, chẳng phải làm vài người hiểu lầm sao? "

Cách Tiêu Vãn hỏi Tạ Sợ Thần, trực tiếp nói cho người Tạ gia biết—— Tạ Sơ Thần là phu lang Tiêu Vãn nàng, Tạ Sơ Thần một mình lại mặt là bởi vì ghen tị , tuyệt không phải Tiêu Vãn vứt bỏ hắn !

Môi Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng rung động: " Tiêu, Tiêu tiểu thư ... "

Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, đây là lần đầu tiên Tiêu Vãn thân mật gọi Tạ Sơ Thần " Sơ Thần "

Sơ thần sơ thần, xuất trần tuyệt thế. Tuy người ngoài cười nhạo hắn không xứng với cái tên này, nhưng Tiêu Vãn lại cảm thấy, thiếu niên này tốt đẹp như sao trời sáng lạn, cực kỳ xứng đáng với cái tên này.

Sau khi Tiêu Vãn gọi xong một lần, lại phát hiện ra hai chữ "Sơ Thần" cực kỳ êm tai, lại làm nàng cảm thấy nghiện. Khóe môi nàng cong lên, tươi cười trên mặt trong sáng động lòng người.

Một đời này, nàng tuyệt đối sẽ không lại bỏ rơi ngọc quý, khiến cho chân mình minh chây phủ bụi nữa.

Thấy Tạ Sơ Thần vẫn như đi vào cõi tiên, nhịn không được sung sướиɠ cười nói: " Sao lại kêu ta là Tiêu tiểu thư thế, tối qua ngươi còn nhiệt tình gọi ta là Thê Chủ, còn liều mạng ôm ta không cho ta đi đâu hết, làm hại ta cả đêm chỉ ở phòng ngươi."

Tiêu Vãn vừa dứt lời, thần sắc mỗi người lại khác nhau. Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tạ Sơ lập tức hồng như tôm chín, hận không thể trốn xuống cái lỗ, còn nhưng người khác lại bị lời nói kinh hãi thế tục của Tiêu Vãn dọa sợ.

Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc , Tiêu Vãn lại bỏ mặc Chính Phu dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới về, ngược lại ở cạnh Tạ Sơ Thần không có danh phận cả đêm?! Đã vậy còn trước mặt mọi người thừa nhận mình là Thê Chủ của Tạ Sơ Thần ?

Ánh mắt của Tạ Thanh Vinh chợt lóe lên, trong lòng đã có tính toán nhỏ.