Chương 4: Nhóm Trúc Mã Lên Sàn

“Đại tiểu thư hôm nay dậy sớm thế?”

Giọng nói sang sảng của thiếu niên từ một bên cửa sổ vang lên, khuôn mặt thiếu niên trầm ổn dưới ánh mặt trời, thân thể khỏe khoắn xuất hiện.

“Ngọc Lân ca ca, Ngọc Kỳ ca ca.” Sở Kiều sửng sốt một chút rồi cười cười chào hỏi, âm thanh buổi sáng mơ hồ hiện lên một chút đáng yêu, lòng hai thiếu niên nghe xong liền mềm nhũn.

“Sữa đậu nành.” Ngữ khí Hoắc Ngọc Kỳ quen thuộc đưa bữa sáng trên tay cho nàng.

“Cảm ơn ca ca.” Sở Kiều cười lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, hiển nhiên là đã quen với hành động này rồi.

“Đi thôi đại tiểu thư!” Hoắc Ngọc Lân xua xua tay, lộ ra hai chiếc răng nanh.

Bọn họ không mặc đồng phục, lớn hơn Sở Kiều một tuổi, hiện đang là học sinh cao tam. Thế gia từ nhỏ đã cho họ giáo dục tốt nhất, Hoắc gia mấy năm gần đây mở rộng nghiệp vụ tương đối lớn, cha mẹ bọn họ đều ở nước ngoài. Anh em bọn họ sau này sẽ phải tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, tới trường cũng chỉ là hình thức có tấm bằng thôi.

Lại nói, trong vòng này bọn họ đã có giao tình từ bậc cha chú của Sở Kiều, đều là nam hài, nghe nói ông nội bọn họ thường nhìn chú bác bọn họ rồi thở dài, nhìn sang các thế gia khác cũng chỉ toàn nam đinh, một chút cơ hội đều không có.

Tới lúc cha chú bọn họ ra ở riêng, Hoắc gia lại có một cặp song thai, mỗi ngày đều nhịn không được khoe trong nhà có song phượng thai, nam nữ song toàn. Chỉ là không nghĩ tới được là sinh ra lại là hai tiểu tử. Thẳng tới lúc Sở gia có tam thai, Sở Kiều sinh ra trong nhà mới có có một nữ hài nhi, đối với nam hài không có nhiều hiếm lạ.

Sở Kiều từ nhỏ đã xinh đẹp trắng nõn, má lúm đồng tiền cười lên như mật ngọt, mỗi lần ra ngoài chơi đều có một ca ca dẫn đi. Chỉ là tiểu tử nghịch ngợm ngày nào giờ đã thành nam nhân bộ dáng cao lãnh.

Mà cô gái của bọn họ cũng dần dần lớn lên.

Sở Kiều khép chặt chân, cắm ống hút xuống uống sữa đậu nành.

Vừa mới chau mày, bên tai đã có tiếng vang lên.

“Từ từ! Có phải muốn thêm đường không, ta biết rồi.”

Lý Cảnh Nhiên nhìn sang cười vui mừng, hân hoan cầm bình đường đi tới.

“Kiều Kiều, thêm đường đi.” Nhìn muỗng đường rơi vào liền cười tới mức tủm tỉm.

Sở Kiều thấy hắn cười cũng cười theo. “Cảm ơn Cảnh Nhiên ca ca.”

Hoắc gia mang bữa sáng đi vào, những người khác cũng không tiến vào, Lý Cảnh Nhiên phát hiện Sở Kiều có đôi khi sẽ chê sữa đậu nành hoặc sữa bò không ngọt nên sẽ chuẩn bị đường tới trường.

Bên trái truyền tới một âm thanh làm bài, Sở Kiều nhìn lại, không biết có phải ảo giác hay không mà học thần Cố Diên Trạch ngồi cùng bàn lạnh lùng hơn so với thường ngày.

“Hừ, chó ăn.” Lục Minh Tu nhỏ giọng, nhẹ nhàng đá đá chân ghế Sở Kiều.

Sở Kiều bị Lý Cảnh Nhiên chọc cười, đội nhiên chân ghế bị đá khiến âm đế mẫn cảm bị cọ xát, xấu hổ phát ra tiếng ưm ư.

Sở Kiều ngồi bên cạnh cửa sổ, lúc này cửa sổ mở ra, truyền tới âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài hành lang. Bọn họ chắc không nghe thấy, Sở Kiều cảm thấy may mắn.

Lực chú ý bị kéo về bàn phía sau, nhìn về phía Lục Minh Tu, trên mặc còn mang theo ít ỏi nụ cười còn sót lại, “Tại sao lại đá?”

Lý Cảnh Nhiên vẫn không tim không phổi đứng cười cười bên cạnh, Cố Diên Trạch cúi đầu xem bài thi, Lục Minh Tu cong môi cười sờ đầu Sở Kiều.

Chỉ mỗi Lục Minh Tu không tới ngồi cùng bàn với bốn người, “Không có gì, hôm nay tan học chúng ta phải trực nhật, muốn ta giúp ngươi quét không?”

“Muốn! Ta chỉ muốn nghỉ, sẽ đưa nước cho ngươi.” Sở Kiều thuận miệng nói, hôm nay nàng không muốn động tí nào.

“Ngoan.” Lục Minh Tu sủng nịnh, theo thói quen sẽ chăm sóc thanh mai Sở Kiều. Nhìn Sở Kiều sức sống tràn đầy khiến hắn nhịn không được nhớ về khoảng thời gian hành kinh hồi trước.