Chương 9: Giá trị tình yêu tăng lên

Nước mắt Thôi Kiều lập tức rớt xuống, tay run rẩy đỡ Diệp Nguyên Trạch: "Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ? Chúng ta lập tức đến bệnh viện... Cậu đừng xảy ra chuyện gì nhé!"

Thôi Kiều tận mắt nhìn thấy, [Giá trị tình yêu: 0] bị Diệp Nguyên Trạch chống đỡ mấy ngày đột phá thành [Giá trị tình yêu: 2]

Nhất thời thấy được hiệu quả, Thôi Kiều biểu diễn càng thêm chân thật cảm động, không biết còn tưởng rằng Diệp Nguyên Trạch mà cô đang ôm đã tèo rồi.

Mà Diệp Nguyên Trạch thì toàn thân đều đau, đời này anh ta đã gặp phải rất nhiều chuyện, đau đớn như vậy cũng không thể tính là cái gì.

Thế nhưng, đây cũng là lần đầu tiên có người ở bên cạnh khóc cho anh ta, khóc đến giống như mất đi người quan trọng nhất vậy.

Giống như trở lại thời điểm rất nhỏ, chỉ là khi đó, chỉ có tiếng mắng bén nhọn của một người phụ nữ...

Nếu Thôi Kiều biết được hoạt động tâm lý này, nhất định sẽ mang toàn bộ cảnh khổ tình từng mình diễn đập vào mặt hắn, từ thất tình đến mất chồng đến mất đi con cái, các loại nhân vật, tất cả đều có.

Đương nhiên, Thôi Kiều cũng không biết hoạt động tâm lý này của đối phương, mệt đến không chịu nổi, đỡ người đến bệnh viện của trường, sau đó vội vàng gọi điện báo cảnh sát.

Mà lúc này Diệp Nguyên Trạch đã ngất đi, tâm tình Thôi Kiều tốt hơn không ít.

Thật vậy, sẽ không bao giờ có tâm tình tốt như vậy.

Đặc biệt là khi bác sĩ nói Diệp Nguyên Trạch bị gãy chân, cần phải giải phẫu cố định lại.

Lúc bác sĩ hỏi người nhà Diệp Nguyên Trạch có ở đây hay không, Thôi Kiều không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này, Diệp Nguyên Trạch vẫn không nói gì nói lại mở miệng: "Người nhà tôi không tới được, cô ấy là bạn gái của tôi, cô ấy có thể ký tên."

Thôi Kiều đỏ mặt một chút, sau đó ký tên.

Sau khi ký tên, liền nghe Diệp Nguyên Trạch nói: "Mình muốn ăn chút gì đó, cậu có thể giúp mình mua một phần cơm về không?"

Thôi Kiều gật gật đầu, cô đương nhiên biết Diệp Nguyên Trạch muốn đẩy mình ra, là vì đi điều tra mấy tên côn đồ kia, nhưng mà, rất rõ ràng, cô cũng không sợ đối phương. Cô ấy đã sớm lên kế hoạch từ lâu rồi.

Lúc trở về, liền phát hiện bác sĩ phẫu thuật cho Diệp Nguyên Trạch đã thay đổi. Không phải bác sĩ lúc đầu.

Thôi Kiều làm như cái gì cũng không biết.

Chỉ là, Thôi Kiều không thể không thừa nhận, Diệp Nguyên Trạch lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy, liền đổi bác sĩ thành bác sĩ nhà anh ta.

Thôi Kiều nhìn Diệp Nguyên Trạch ăn cơm, sau đó đúng lúc này, y tá tới thông báo, đã đến lúc nộp tiền thuốc men.

Lúc y tá đến, Diệp Nguyên Trạch nằm trên giường đã ngủ thϊếp đi.

Thôi Kiều hít sâu một hơi, tự nhủ đây là thời điểm tốt để mình biểu hiện, không thể tức giận. Không thể thực hiện thao tác Thomas 360 độ (1) xoay người vứt tên tàn phế cấp hai bị đánh đến không thể tự lo sinh hoạt ở trên giường đường!

(1) Theo mình hiểu nôm na thì kiểu như cái vòng xoay tròn trên đường tàu lượn cao tốc vậy.

Mẹ kiếp, có thời gian điều bác sĩ tới đây, không có thời gian trả tiền thuốc men sao?

Hơn nữa, y tá cũng chọn thời gian tốt để đến thông báo nha!

Thôi Kiều chỉ có thể yên lặng nuốt một ngụm máu, sau đó đi nộp tiền thuốc men.

Lúc trở về, đúng lúc gặp được Diệp Nguyên Trạch tỉnh lại: "Đúng rồi, tiền thuốc men có phải còn chưa nộp hay không? Bao nhiêu tiền? Tháng này mình vẫn còn tiền, mình có thể trả được."

"Không có bao nhiêu tiền, mình đã đi nộp rồi, sau này cậu chuyển khoản cho mình cũng được, chỉ có hơn năm trăm một chút thôi." Thôi Kiều nói.

Nghe nói như vậy, biểu cảm của Diệp Nguyên Trạch có biến hóa, anh ta đương nhiên biết tổng cộng hết bao nhiêu tiền, chỉ là muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể hỗ trợ hay không. Kết quả thật không ngờ, người phụ nữ này cũng không có nói hết số tiền cô nộp giúp, vậy mà lại chỉ nói một phần mười.

Thôi Kiều nhíu mày trong lòng, đối với loại này, vừa ôn nhu, lại săn sóc, mình không có tiền, giúp anh ta nộp tiền thuốc men còn không muốn để cho anh ta cảm thấy thiếu nợ con gái, hài lòng không?

Thôi Kiều có chú ý tới, không có cảnh sát tới tìm cô điều tra tình huống, dưới tình huống cô báo cảnh sát, không cần phải nói, khẳng định là Diệp Nguyên Trạch đã tìm người đi điều tra.

Buổi tối khi trở lại ký túc xá, liền nhận được wechat của Diệp Nguyên Trạch: [Hôm nay ban ngày chuyện mình nói cậu là bạn gái của mình, mình rất nghiêm túc, có lẽ bây giờ mình không có tiền, cũng không thể cam đoan với cậu, nhưng mình thật sự muốn ở cùng một chỗ với cậu, cậu có nguyện ý làm bạn gái của mình không?]

Thôi Kiều nhìn lời đối phương nói, không có tiền, ha ha.

Không quan trọng, anh không có tiền cũng không quan trọng nha, anh còn có thuộc tính cặn bã nam mà.

Thôi Kiều trả lời: [Mình cho rằng mình đã nói rồi, dù sao mình cũng đã ký tên vào chữ ký của người nhà rồi~]

Thôi Kiều cảm thấy tương đối buồn cười chính là, đối phương thế mà lại lập tức gọi điện thoại tới.

Không còn cách nào khác, Thôi Kiều chỉ có thể ra hành lang nghe điện thoại: "Alo..."

"Chính là đột nhiên muốn nghe giọng nói của cậu..." Bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của Diệp Nguyên Trạch.

Lúc này Thôi Kiều cũng lần đầu tiên nhìn thấy bong bóng màu hồng, cùng với phông chữ màu hồng phấn phấn bay qua trước mặt mình: [Chúc mừng kí chủ, giá trị tình yêu +5. Nhắc nhở ấm áp: còn hai ngày nữa là đến thời hạn trừ giá trị ngược tâm]

Còn có hai ngày nữa, có nghĩa là trong hai ngày này, phải làm cho Diệp Nguyên Trạch cảm thấy ngược tâm?

Hai người giống như đôi tình nhân mới yêu, trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, tất cả đều là những lời không có dinh dưỡng.

Lúc cúp điện thoại, Thôi Kiều ấn huyệt thái dương, thật sự ủy khuất chính mình. Nhưng mà cũng may, dùng một ít lời thoại trong kịch bản trước kia, coi như chịu nổi.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Kiều liền đến bệnh viện, mang điểm tâm cho Diệp Nguyên Trạch, dù sao cũng là bạn gái mới nhậm chức.

Lúc đi ra ngoài phòng bệnh, liền nghe được âm thanh bên trong: "Tiếp tục điều tra cho tôi, tôi cũng không tin bọn họ có thể chắp cánh bay!"

Không cần phải nói, là đang tìm đám côn đồ kia, chỉ là rất đáng tiếc, sẽ không tìm được đâu.

Thôi Kiều đợi một lát, đợi đến khi người bên trong không nghe điện thoại nữa, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

"Ăn sáng thôi." Thôi Kiều nói.

Hai người cùng nhau ăn sáng, Diệp Nguyên Trạch mới nói, anh ta đã xin nghỉ.

Cho nên không cần lo lắng vấn đề lên lớp.

Hiện tại trong đầu Thôi Kiều đều là làm thế nào để lấy được hai điểm giá trị ngược tâm kia.

Sau đó, lúc này, y tá đúng lúc đi vào.

Thôi Kiều nhìn sáu chữ [Không kiên nhẫn, pháo hôi nữ] trên đỉnh đầu đối phương, liền biết cơ hội hẳn là đã tới.

"Đưa tay ra." Y tá nói, sau đó bắt đầu khử trùng và đâm kim.

Đại khái là bởi vì mới tới, đâm vài mũi, đều không có đâm trúng mạch máu, Thôi Kiều bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, biểu hiện ra là một người bạn gái đau lòng, nhịn không được nói: "Cô có thể tìm đúng rồi mới đâm không?"

Thật ra, tức giận nhất chính là Diệp Nguyên Trạch, vốn là chán ghét phụ nữ tiếp xúc, nữ y tá này còn liên tục đâm nhiều lần cũng không thành công.

"Cô hẳn là nên bảo bạn trai của cô đừng căng thẳng!" Y tá đen mặt nói, sau đó lẩm bẩm một câu: "Một đại nam nhân, đâm kim còn khẩn trương..."

Thôi Kiều đương nhiên là nghe được, tự nhiên hiểu được Diệp Nguyên Trạch cũng không phải khẩn trương, mà là đang đè nén cảm xúc của mình.

"Cô nói thêm một câu, có tin tôi đi khiếu nại cô hay không..." Thôi Kiều mềm nhũn nói, rõ ràng là lời đe dọa, lúc nói ra lại không có chút khí thế nào.

Y tá quay đầu lại, dừng lại: "Vậy cô đi khiếu nại đi, tôi mặc kệ, hai người tự đâm kim đi."

Nói xong liền muốn đi, Thôi Kiều gấp đến độ sắp khóc, giống như mình thật sự có lòng tốt làm sai chuyện: "Thực xin lỗi, tôi không nên nói chuyện nặng như vậy..."

Sau đó lúc này liền nhìn thấy giá trị tình yêu trên đỉnh đầu Diệp Nguyên Trạch đang tăng lên, nhưng giá trị ngược tâm vẫn hoàn toàn không nhúc nhích.

Cho nên, đây là rất hài lòng có người phụ nữ có thể vì sức khỏe của anh ta mà thấp giọng nhận sai?

Tuyệt vời, cặn bã nam của tôi.

Giá trị ngược tâm không nhúc nhích, quan hệ giữa mình và Diệp Nguyên Trạch cũng tốt hơn người xa lạ một chút, mình bị người ta khó xử nhắm vào, Diệp Nguyên Trạch làm sao có thể ngược tâm được.

Xem ra, mình phải tìm cách khác.