Chương 45: Anh ta đột nhiên không thể phân biệt được

Thôi Kiều cầm điện thoại di động, tiếp tục nói: "Cậu nói như vậy chính là không coi mình là bạn bè rồi, thực ra mình cũng không muốn tìm cậu ta, cậu ta cũng không có tiền, hơn nữa tính tình cũng không tốt. Chính là cậu ta tự dán lên. Mình trốn cũng không thoát... Bỏ đứa bé? Không, mặc dù người kia nói không nhận đứa bé, nhưng cũng không thể thật sự không cho tiền cấp dưỡng chứ?"

Diệp Nguyên Trạch bên ngoài đứng im tại chỗ, đại não của anh ta giống như lập tức đình công, mất đi năng lực suy nghĩ.

Trong đầu anh ta vẫn lặp đi lặp lại câu: "Thực ra mình cũng không muốn tìm cậu ta... Cậu ta cũng không có tiền... Tiền cấp dưỡng..."

Tất cả mọi thứ khác đều bị xóa khỏi đầu anh ta.

Thôi Kiều bên trong còn đang nói chuyện, từng chữ đều từng từ đâm thẳng vào tim gan: "Trên thế giới này, ai sẽ yêu một người đàn ông không thú vị như vậy chứ, hơn nữa còn không có tiền, ngay cả nhà ở cũng dùng tiền của mình."

Ừ, cô đã muốn chửi như này rất lâu rồi, có nhiều tiền như vậy, còn muốn hố cô.

Tiếng hộp cơm đập trên mặt đất, khiến Thôi Kiều quay đầu lại, giống như lúc này mới phát hiện Diệp Nguyên Trạch, vẻ mặt bối rối: "Vừa rồi cậu nghe được cái gì? Đều là hiểu lầm..."

Diệp Nguyên Trạch hung hăng nhìn Thôi Kiều, từng bước từng bước tới gần, vành mắt đỏ bừng: "Lời cậu vừa nói là có ý gì?"

Thôi Kiều nhìn thấy giá trị ngược tâm tăng vọt, hình như cô đã biết điểm ngược tâm của Diệp Nguyên Trạch ở đâu. Quả nhiên a, con người đều lấy bản thân làm trung tâm, tất cả sung sướиɠ cùng khó chịu đều là bởi vì mình.

Vì vậy, đừng xem thường sự hy sinh của ai, sau tất cả những nỗ lực thì người thụ hưởng cuối cùng đều là mình.

Trong lòng phân tích đạo lý lớn, trên mặt lại vẻ mặt khẩn trương, ánh mắt lấp lóe: "Không có... Mình không nói gì..."

Đây là lần đầu tiên Diệp Nguyên Trạch nhìn thấy Thôi Kiều như vậy, Thôi Kiều ở trước mặt anh ta, thuần túy như vậy.

Đối với Diệp Nguyên Trạch thì là tình yêu thuần thúy, đối với Viên Dã Tắc lại chỉ có hận.

Mà bây giờ, sự chột dạ trên mặt cô làm cho nội tâm anh ta không cách nào trốn tránh.

Giống như Thôi Kiều mà mình quen biết trước kia lập tức hóa thành bong bóng, mà người trước mắt này, chân thật như một thanh đao thẳng tắp cắm vào trái tim anh ta.

Anh ta có thể cảm giác được linh hồn và thân thể của mình từng tấc từng tấc bị đông lạnh. Loại cảm giác này giống như là trở về khi còn bé, trở lại thời thơ ấu, anh ta đứng ở ngoài cửa, nghe thanh âm xấu xí của người phụ nữ bên trong, từ ngày đó trở đi, anh ta liền không có mẹ.

Mà bây giờ, cảnh tượng gần như giống nhau như đúc.

Làm sao mà cô ấy có thể làm điều đó với mình?

Không, không, cô ấy nhất định đang lừa mình. Cô ấy nhất định là sợ vấn đề đứa bé bại lộ sẽ gây gầy phức về sau...

Diệp Nguyên Trạch ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng Thôi Kiều cũng không phải thật sự đang gọi điện thoại, chỉ là muốn anh tarời đi, thô bạo đoạt lấy điện thoại di động từ trong tay Thôi Kiều, liền nhìn thấy trên màn hình nói chuyện còn đang thực hiện.

Tia hy vọng cuối cùng của Diệp Nguyên Trạch bị dập tắt thành công, điện thoại di động bị anh ta ném ra ngoài, trực tiếp bắt lấy bả vai Thôi Kiều, đặt người lên tường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Sao cậu lại làm thế với tôi? Cậu không yêu tôi sao? Nói cho tôi biết, cậu đang nói dối tôi! Cậu chỉ là không muốn tôi giúp người khác nuôi con..."

Anh hiểu tôi, anh thật sự rất hiểu tôi. Tất nhiên, chỉ là hiểu vẻ ngoài của tôi thôi. Thôi Kiều chửi bới trong lòng.

Đυ.ng vào tường, sau gáy có chút đau, Thôi Kiều giống như cũng lập tức bị chọc giận: "Buông tay! Cậu buông tôi ra!"

Trong lòng thầm cảm ơn vì trên tường không có đinh, nếu không lại có hình ảnh đẹp.

"Tôi muốn có một lời giải thích!" Diệp Nguyên Trạch tiến đến trước mặt Thôi Kiều, Thôi Kiều rõ ràng nhìn ra anh ta thật sự mất đi lý trí.

Trong lòng "lộp bộp" một chút, người này không phải thật sự hoàn toàn tin tưởng chứ?

Người anh em, để tôi phân tích cho anh một chút nha, điểm đáng ngờ có rất nhiều mà, mỗi ngày anh đều đi mua đồ ăn sáng vào cùng một thời gian, trở về cũng cùng một thời gian, tôi cũng không phải ngốc, vì sao lại lại gọi điện thoại vào khoảng thời gian mẫn cảm như vậy?

Hơn nữa, trước kia ngay từ đầu, tôi đã kiên định nói với acc lớn Viên Dã Tắc của anh, sẽ không để cho người mình yêu trở thành hiệp sĩ đổ vỏ, còn giúp người khác nuôi con. Sao đột nhiên lại thay đổi giọng? Anh không nghi ngờ gì sao?

Còn cả weibo cá nhân nữa, anh cũng quên rồi sao?

Không thử ngẫm nghĩ lại sao?

Thôi Kiều thật sự là không còn lời nào để nói, đây là có bao nhiêu xúc động a. Chỉ cần hơi lý trí một chút, là có thể biết vấn đề là gì mà! Viên đại thiếu gia!

Nếu như Diệp Nguyên Trạch thật sự chỉ là Diệp Nguyên Trạch, tin tức chỉ giới hạn ở thân phận Diệp Nguyên Trạch này, như vậy những lời vừa rồi của Thôi Kiều, thêm cả chuyện Thôi Kiều thật sự mang thai, đúng là có thể làm cho anh ta tin tưởng, nhưng vấn đề là, đâu có phải đâu! Tin tức mà Diệp Nguyên Trạch biết toàn diện cỡ nào chứ!

Nhưng người này có bao nhiêu não yêu đương vậy, chỉ mấy câu nói như vậy, đã phẫn nộ đến mức này, hoàn toàn không có lý trí, thật sự, nói thật, trong lòng Thôi Kiều cũng phục.

Cô đột nhiên hiểu được, kiếp trước thảm như vậy, tính cách cực đoan lại thiên vị của người này cũng phải cõng một phần nồi.

Vì thế Thôi Kiều ngửa cổ, vành mắt cũng đỏ hồng, nhưng lại không chịu nói lời mềm mại, chỉ nói: "Không phải cậu cũng đã nghe được rồi sao? Tôi chính là người muốn cậu làm cha hờ của đứa bé này! Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ thích cậu! Tôi chưa bao giờ thích! Cậu đi đi!"

Thôi Kiều nhìn thấy Diệp Nguyên Trạch tức giận giơ nắm đấm lên, vội vàng nhắm mắt lại, suy nghĩ nhờ hệ thống ủy thác, sau đó liền nghe thấy tiếng xương cốt vang lên.

Người kia đã đập vào tường bên cạnh cô.

Bàn tay bắt đầu nhỏ máu. Nhìn cũng cảm thấy rất đau...

A xong rồi, bây giờ cả hai tay đều bị thương. Sẽ khó khăn như thế nào chứ?

Diệp Nguyên Trạch nhìn Thôi Kiều thật sâu, sau đó đau khổ xoay người, quay lưng với cô, gằn từng chữ nói: "Cậu sẽ hối hận."

Thôi Kiều quay mặt lại, đã không đành lòng nhìn thấy bộ não yêu đương ngu xuẩn như vậy. Em bé trong bụng, đừng bao giờ giống cha con nhé.

Rõ ràng kết hợp thông tin giữa acc lớn acc nhỏ, sơ hở rõ ràng như vậy mà!

Thôi Kiều cuối cùng vẫn không đành lòng, nể mặt đối phương phẫn nộ, thương tổn chính mình cũng không có làm tổn thương cô, cô nói một câu: "Cậu đi đi, về sau sẽ có một cô gái tốt hơn thích hợp với cậu. Việc này là tôi có lỗi với cậu."

Diệp Nguyên Trạch đỏ mắt, chậm rãi đi ra ngoài.

Thôi Kiều tựa vào tường, lương tâm cô đột nhiên có chút đau, luôn cảm thấy mình bắt nạt kẻ si tình.

Rõ ràng không phải như vậy! Tỉnh lại đi!

Nếu như không phải cô đủ lợi hại, đời này, cô cũng sẽ không có được kết cục tốt.

Vì vậy, hai người, ít nhất phải có một người bị ngược.

Cho nên, cơ hội này vẫn là nhường cho Diệp Nguyên Trạch đi. Dù sao kiếp trước mình đã chịu đủ ngược tâm ngược thân rồi, cũng rất thảm.

Hơn nữa, kiếp trước ngược thân, còn có một phần vô cùng lớn đến từ Diệp Nguyên Trạch, kiếp này, chính mình ngoại trừ chặt đứt một chân của anh ta ra, cũng không có trực tiếp ra tay với anh ta.

Sau khi Diệp Nguyên Trạch rời đi, Thôi Kiều chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn bữa sáng Diệp Nguyên Trạch mang về.

Hộp cơm bằng bàn tay, tuy rằng chưa ăn, nhưng Thôi Kiều biết, là mùi thịt gà nấm hương.

Hôm qua cô mới nói đã lâu rồi chưa ăn món này.