Chương 4: Cạm bẫy

Dáng dấp Thôi Kiều đẹp mắt, kiếp trước fan hâm mộ của cô thường nói, Thôi Kiều đứng im tại chỗ, cái gì cũng không làm, sẽ có rất nhiều người nguyện ý nâng cả thế giới đến trước mặt cô.

Quanh năm ở dưới weibo của cô bọn họ đều ngao ngao gọi cô lão công lão bà, nam nữ có thể còn chia đôi.

Còn Thôi Kiều này vốn có ngũ quan giống cô như đúc, nhưng luôn đeo một cặp kính gọng đen, lại còn một bộ tóc mái ngang trán không biết mỏi mệt, khí chất cũng âm trầm, chà đạp lên gương mặt vốn tốt đẹp.

Thôi Kiều quan sát mình vài phút, sau đó chải tóc cắt ngang trán lên, đeo kính áp tròng, tùy ý mặc một bộ quần áo.

Cô làm minh tinh nhiều năm, cho dù là cử chỉ hay là lễ nghi đều đã đặc biệt đến lớp học, càng thêm quan trọng là, trường kỳ sống trong sự theo đuổi của vô số người, chưa từng nếm qua khổ sở gì, không phải chịu bao nhiêu oan ức, trên người tự nhiên mang theo sự thong dong tự tin, mấy người bạn cùng phòng nhìn qua, ánh mắt đều trợn tròn.

Lúc Thôi Kiều xuống tâng, nhận được không ít ánh mắt, nhưng đối với cô mà nói, thật đúng là không hề không quen.

Sau đó liền nhìn thấy Diệp Nguyên Trạch đứng ở cửa căng tin.

Từ xa nhìn qua, cả người Diệp Nguyên Trạch đều tản ra khí tức ôn hòa, nhưng mà, ánh mắt Thôi Kiều vẫn dừng lại ở trên đầu đối phương. Đặc biệt là nhãn hiệu cặn bã nam màu đỏ, cùng với ba chữ Viên Dã Tắc phía trên.

Thôi Kiều đi tới, thanh âm cũng ôn hòa: "Xin chào, bạn học Diệp Nguyên Trạch, đây là sách của cậu."

Có người từng nói rằng, con người luôn luôn không tự giác mà ngụy trang mình thành bộ dạng mà mình thích nhất.

Thôi Kiều cũng không bỏ sót kinh diễm trong mắt đối phương, càng không có khả năng bỏ sót sự chán ghét thật sâu sau khi kinh diễm qua đi.

À nha, chán ghét? Đây có phải là sự phỉ nhổ sâu sắc sau khi bị sắc đẹp của mình mê hoặc không? Chẳng lẽ, người này giống như Trương Vô Kỵ, được mẹ mình giáo dục qua, phụ nữ xinh đẹp đều nguy hiểm sao?

"Cám ơn cậu, bạn học, hay là để mình mời cậu ăn cơm tối đi." Giọng nói Diệp Nguyên Trạch rất là ôn hòa.

Thôi Kiều cười híp mắt, bộ dáng thiên chân vô tà: "Được, đúng lúc mình cũng đói bụng."

Hai người liền cùng nhau đi về phía căng tin, vừa đi, Thôi Kiều vừa nói: "Hôm nay ở trong lớp nghe cậu trả lời câu hỏi của giảng viên, phát hiện cậu thật lợi hại."

"Cũng được, nếu có cái gì không hiểu, cậu có thể đến hỏi mình." Diệp Nguyên Trạch nói: "Đúng rồi, cậu muốn ăn cái gì?"

"Mình muốn giảm cân, ăn một chút rau xanh là tốt rồi." Thôi Kiều tuy rằng không rõ Diệp Nguyên Trạch rõ ràng chán ghét mình, nhưng vì sao còn muốn mời mình ăn cơm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của Thôi Kiều.

Nhưng mà, trên thực tế, sau khi nói ra liền lập tức hối hận, cô chính là bị người đại diện quản quá đến chết rồi, nhìn xem, hiện tại thật vất vả mới được tự do, cô gọi một món ăn, mà còn gọi rau xanh, hiện tại cô không còn là ảnh hậu cần giữ dáng người nữa, vì sao còn muốn ăn rau xanh...

"Vậy cậu ngồi ở chỗ này chờ mình." Diệp Nguyên Trạch nói xong liền đi xếp hàng mua cơm, mua đồ ăn.

Thôi Kiều ngồi tại chỗ, sau khi nhìn theo đối phương rời đi, liền tự mình đi lấy hai phần canh đậu hũ rau xanh miễn phí cung cấp trong căng tin.

Trong lòng trên thực tế đang tính toán, đối phương có phải đã nhận ra mình hay không, tuy rằng chỉ gặp nhau một lần ở trong câu lạc bộ, nhưng mà, dù sao lúc đó mình cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương.

Sau đó liền nhìn thấy Diệp Nguyên Trạch trở về, bên cạnh còn có một nam sinh đi theo, trên đỉnh đầu nam sinh có ba chữ [Phú nhị đại].

Thôi Kiều cũng không phải ngốc, khi nhìn thấy ba chữ [Phú nhị đại] này, lập tức hiểu được vì sao đối phương lại làm ra chuyện mâu thuẫn như vậy.

Rõ ràng là chán ghét mình, nhưng lại mời mình ăn cơm, còn chủ động giúp mình mua cơm. Thì ra là ở chỗ này chờ mình.

Quả nhiên thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ngay cả một món rau xanh cũng không thể ăn không.

Thôi Kiều trong lòng cười, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như trước, trong thời gian ngắn ngủi cô đã quyết định, nhất định phải diễn cho Diệp Nguyên Trạch thấy một bạch liên hoa không vì tiền tài mà mờ mắt, cho nên, Thôi Kiều nhìn không chớp mắt, giống như không nhìn thấy đồng hồ đeo trên tay phú nhị đại, cũng không nhìn thấy một thân hàng hiệu của phú nhị đại, nói với Diệp Nguyên Trạch: "Cuối cùng cậu cũng trở về, đói chết mình."

Phú nhị đại kia nhìn thấy Thôi Kiều, cả ánh mắt đều sáng lên: "Người anh em, cậu đi đâu mà tìm được một em gái chính trực như vậy? Hơn nữa, cậu còn để cho đại mỹ nữ chúng ta ăn một phần rau xanh chỉ đáng giá một đồng, quá không phải là người, đại mỹ nữ, cậu có cái gì muốn ăn hay không? Mình sẽ mua cho cậu?"

Trong mắt Thôi Kiều hiện lên chán ghét, giống như vô cùng chán ghét phú nhị đại này, tiếp nhận đồ ăn từ trong tay Diệp Nguyên Trạch, giọng điệu không tốt: "Tôi thích ăn rau xanh, không cần làm phiền cậu."

Thành thật mà nói, cô vốn không thích loại nam sinh này, trong từng từng chữ cũng quá không tôn trọng phụ nữ.

Diệp Nguyên Trạch ngược lại cái gì cũng không nói, chỉ là Thôi Kiều lại có thể cảm giác được tâm tình đối phương dường như càng thêm không tốt.

Cảm xúc không tốt sao?

Trong lòng Thôi Kiều cười như hoa, bởi vì mình không dựa theo tưởng tượng của anh ta, đi nịnh bợ phú nhị đại, cho nên tâm trạng không tốt?

Chỉ như vậy mà tâm trạng đã không tốt, vậy sau này chuyện khiến tâm trạng anh không tốt còn có rất nhiều đấy. Chàng trai ạ.

Mà phú nhị đại kia tuy rằng bị Thôi Kiều chặn họng hai lần, vẫn không chịu hết hy vọng, tiếp tục nói: "Đại mỹ nữ, cuối tuần này cùng đi hóng gió một chút không, có muốn mình dẫn cậu đi hay không? Mình có hai vé VIP cho buổi hòa nhạc của nhóm nhạc đang hot nhất hiện nay."

"Tôi say xe, nôn lên xe của cậu cũng không tốt." Thôi Kiều từ chối nói: "Hơn nữa cũng không theo đuổi nhóm nhạc nào."

Lúc Thôi Kiều nói lời này, thực ra vẫn luôn chú ý phản ứng của Diệp Nguyên Trạch, nhìn thấy thân thể Diệp Nguyên Trạch rõ ràng cứng ngắc một chút, trong lòng cũng có tính toán, đối phương nhất định là nhớ tới chuyện mình nôn ra đến rối tinh rối mù ở câu lạc bộ.

Phú nhị đại bị từ chối hai lần, trên mặt cũng không dễ nhìn lắm: "Vậy khi nào mỹ nữ rảnh thì chơi đùa chút." Nói xong liền rời đi.

Lúc này Diệp Nguyên Trạch mới mở miệng nói: "Cậu còn muốn ăn chút gì khác hay không?"

"Không cần, mình ăn cái này đủ rồi. Đúng rồi, vừa rồi mình có đi lấy hai phần canh đậu phụ bắp cải, mỗi người một phần." Thôi Kiều nói xong chia một chén cho Diệp Nguyên Trạch.

"Nam sinh vừa rồi là bạn của cậu sao?" Thôi Kiều lại hỏi.

Diệp Nguyên Trạch nghe Thôi Kiều hỏi lời này, trong mắt hiện lên châm chọc, quả nhiên, phụ nữ đều như vậy, tiền mới là quan trọng nhất.

Diệp Nguyên Trạch bất động thanh sắc trả lời: "Đúng vậy." Cười lạnh chờ đối phương hỏi thăm tin tức phú nhị đại này.

Thôi Kiều hạ thấp giọng: "Cậu ta thật sự không lễ phép, hơn nữa, tôi cảm giác cậu ta không phải là người tốt lành gì, lúc cậu ở chung với cậu ta, chú ý một chút, đừng bị cậu ta lừa gạt."

Thôi Kiều thời thời khắc khắc chú ý đến cảm xúc của Diệp Nguyên Trạch, đương nhiên sẽ không bỏ qua sự châm chọc của hắn, sau đó cũng sẽ không bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt anh ta lúc nghe được những lời này của cô.