Chương 31: Chu Thuận Bác xui xẻo

Diệp Nguyên Trạch nhìn hình ảnh được camera ghi lại, suy nghĩ muốn xé rách Chu Thuận Bác cũng có.

"Viên thiếu, ngài đừng nóng vội, đã phái người đi tìm chiếc xe này, tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được người."

"Tôi có việc đi trước." Sắc mặt Diệp Nguyên Trạch âm trầm, dáng vẻ mấy người đàn ông bị quay trong video đã bị anh ta chụp lại.

Sau khi Diệp Nguyên Trạch lên xe, trực tiếp gửi mail cho người của mình: "Tìm ra mấy người này là ai. Người đằng sau là ai."

Anh ta cũng có cổ phần trong công ty, mặc dù không đến công ty, nhưng trong công ty cũng có người của anh ta.

"Được, Viên thiếu."

Sau khi buông điện thoại xuống, Diệp Nguyên Trạch ngồi trong xe bắt đầu không ngừng hút thuốc, anh ta thậm chí không cách nào làm cho đầu óc mình buông lỏng một chút, anh ta sợ...

Anh ta đã lớn như vậy, đây là lần anh ta thấy sợ nhất.

Cuối cùng đánh một đấm vào vô lăng, cơn đau khiến anh ta tạm thời bình tĩnh lại.

Lúc này, bên kia đã có điện thoại.

"Tìm được rồi."

............................................................

Anh Hắc giả và Thôi Kiều lại tán gẫu vài câu, sau đó bắt đầu giới thiệu cho Thôi Kiều: "Đây là kế toán nơi này của chúng tôi, cũng có chút văn hóa, nhưng mà so ra vẫn kém sinh viên tài năng, cho nên tạm thời để cho cô ta đi theo cô học tập. Cô không phiền chứ?"

Thôi Kiều gật đầu: "Được." Không đề cập đến việc khi nào mới để cho cô rời đi một chữ nào.

Lúc này, ánh mắt anh Hắc giả lại đặt ở trên người Chu Thuận Bác ở một bên: "Đây là bạn trai của cô?"

Thôi Kiều gật đầu: "Ừ."

Chu Thuận Bác: "..." Vì sao kịch bản của cô luôn luôn không giống với tôi.

Ngay khi Chu Thuận Bác cho rằng mình cũng sẽ được mở trói, anh Hắc giả nói: "Dẫn cậu ta đi."

"Chờ một chút." Thôi Kiều mở miệng nói.

Anh Hắc giả nhìn về phía Thôi Kiều: "Yên tâm đi, chỉ là để cho cậu ta chịu chút khổ sở, người trẻ tuổi chịu chút khổ sở tốt, sẽ tương đối thương bạn gái."

Thôi Kiều vốn là ngăn cản một chút tượng trưng, rồi cũng mặc kệ anh ta. Bởi vì cô đại khái đoán được cái gọi là ăn chút đau khổ là làm cái gì.

Mà lúc đi ra, bên cạnh liền có thêm một người phụ nữ.

"Nơi này có chỗ để nấu ăn không?" Thôi Kiều sờ sờ bụng, tuy rằng hiện tại vô cùng cần đưa tin tức ra bên ngoài, nhưng càng quan trọng hơn là phải lấp đầy bụng.

Về phần người nào đó ở bên ngoài có thể phát điên hay không, tạm thời không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.

"Có." Người phụ nữ sửng sốt một chút, hiển nhiên cảm thấy hứng thú với phản ứng của Thôi Kiều.

Cảm thấy hứng thú là tốt rồi, Thôi Kiều nghĩ thầm, bao nhiêu ngôn tình Mary Sue, đều là bắt đầu từ khi nam chính cảm thấy hứng thú.

Chờ đã, phép ẩn dụ này không thích hợp lắm, thu hồi lại.

Thôi Kiều ôn nhu cười, trong mắt giống như ngậm một dòng nước mùa thu: "Xin chào, tôi là Thôi Kiều, cô tên là gì?"

"Tôi tên Hắc Mai." Người phụ nữ sửng sốt một chút, cô ta đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng khi nhìn thấy cô ta, đại đa số đều sẽ xem nhẹ cô ta, hoặc là cảm thấy vết bớt trên mặt cô ta ghê tởm, lần đầu tiên có người cười đến mặt mày cong cong như thế, vươn tay, giới thiệu bản thân với cô ta.

Hắc Mai vươn đôi tay thô ráp của mình ra, sau đó bị một đôi tay ấm áp mềm mại nắm lấy: "Cám ơn cô đã dẫn tôi đến phòng bếp."

Đồ đạc trong phòng bếp thật đúng là không ít, còn phân loại rất tốt.

"Cô có muốn ăn gì không?" Thôi Kiều hỏi.

"??" Trên mặt Hắc Mai xuất hiện nghi hoặc.

"Vậy tôi tùy tiện làm một chút đi." Vừa nói, vừa buộc tóc, lộ ra trán trơn bóng, sau đó buộc tạp dề, động tác thuần thục bắt đầu vo gạo.

Sau đó bắt đầu rửa rau thái thịt, toàn bộ quá trình làm rất thành thạo.

Hắc Mai ở bên cạnh nhìn.

Không biết vì sao, luôn cảm thấy mỗi động tác của đối phương đều vô cùng ôn nhu.

Cô ta liền ở bên cạnh, yên lặng nhìn Thôi Kiều cắt rau thái thịt.

Giống như lập tức trở về thời điểm rất nhỏ, ở sâu trong trí nhớ vẫn cất giấu hình ảnh như vậy.

Trong căn nhà đất tối tăm, cô ta còn chưa có cao đến kệ bếp, chảy nước miếng, nhìn người phụ nữ kia cắt thịt vừa béo vừa ngấy.

Hắc Mai lắc đầu, hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, chợt nghe được thanh âm Thôi Kiều ôn nhu kêu lên: "Mai Mai, đến ăn cơm."

Hắc Mai giương mắt liền đối diện với một đôi mắt ôn nhu như nước, giống như người mẹ trong vọng tưởng khi còn bé của cô ta xuyên qua thời không thực tế, xuyên qua năm tháng, xuyên qua khổ cực, đi tới trước mặt cô ta.

Thôi Kiều chớp chớp mắt, ôi, người này sao lại hỉ nộ vô thường như vậy? Không ăn thì không ăn. Sao lại nhăn mặt rời đi?

Cô vốn còn muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó lấy được một chút thứ hữu dụng ra từ trong tay người này đâu.

Vì thế, lúc cô cắt rau thái thịt còn đặc biệt làm chậm lại, muốn nói hai người nên nói chuyện phiếm tăng thêm một chút hiểu biết linh tinh.

Kết quả thật không ngờ, đối phương sửng sốt một câu cũng không nói.

Cô nhớ rõ lực tương tác của mình cũng được, đặc biệt là trong số các nữ sinh, tuy rằng lúc mới tới thế giới này, ký túc xá còn có hai nữ sinh không thích cô, nhưng về sau đều chậm rãi tốt hơn không ít.

Quên đi, dù sao còn có cơ hội.

Thôi Kiều chậm rãi bắt đầu ăn.

Chờ cô ăn xong, đi ra liền phát hiện Chu Thuận Bác ngồi xổm ở cửa.

Thôi Kiều chớp chớp mắt, đá giày chu Thuận Bác: "Đếm kiến sao?"

"Thôi Kiều..." Chu Thuận Bác đói bụng, chuyển gạch hai tiếng đồng hồ, thật vất vả mới trở về, liền nhìn thấy Thôi Kiều đang ăn cơm, anh ta thật sự sắp khóc, đãi ngộ khác nhau là gì? Chính là nó đó!

Anh ta muốn đi vào cùng ăn, kết quả là anh ta được cảnh báo không được phép vào.

Thôi Kiều nhìn thoáng qua giá trị công lược của con hàng này, đã tới tám mươi.

Cô rất muốn biết, giá trị công lược này là tăng lên cho vui sao? Thật không để tâm.

Rất nhiều lúc, cái gì cũng không làm, cũng có thể không giải thích được mà tăng một chút.

"Anh muốn nói cái gì?" Thôi Kiều nhìn những người khác cách đó không xa, sau đó nói với Chu Thuận Bác.

Chu Thuận Bác vẻ mặt ủy khuất, bụng còn đang kêu ùng ục, tay cũng bị mài mòn da, thắt lưng cũng mỏi lưng cũng đau...

Lại nhìn thủ phạm hại anh ta bị bắt, không chỉ không có chịu tội, hơn nữa ăn uống ngon miệng, còn được đám người này gọi là sinh viên tài năng.

Thật sự còn có người nhớ anh ta vô tội mà đối phương mới là người bọn họ muốn tính sổ sao?

Hơi khó chịu, Chu Thuận Bác không nhịn được nói: "Bạn trai cô khẳng định không biết cô là người như vậy, cô lại còn giả bộ yếu đuối ở trước mặt cậu ta."

Thôi Kiều mặt mang theo khó hiểu, nói: "Thời điểm anh ấy không ở bên cạnh tôi, tôi đương nhiên phải lợi hại hẳn lên, không lợi hại một chút, là muốn tôi dựa vào người đàn ông khác sao? Xin lỗi, tôi là một người kén chọn."

Lúc nói lời này, còn ý vị thâm trường nhìn Chu Thuận Bác một chút.

Chu Thuận Bác nổ tung: "Phụ nữ thích tôi có nhiều lắm! Ánh mắt đó của cô là có ý gì vậy?" Thật sự là đáng bị Viên thiếu lừa gạt xoay quanh mà!

Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng Chu Thuận Bác có chút không thoải mái.

Rõ ràng là một người rất lợi hại, sau khi gặp được acc phụ cua Viên thiếu, liền biến thành một kẻ ngốc yêu đương não tàn... Sau này không biết sẽ chịu bao nhiêu khổ sở...

"Hai người không phải là người yêu sao?" Lúc này, đúng lúc Hắc Mai đi ra, nói.

Thôi Kiều nhanh chóng giữ chặt Hắc Mai, đi vào phòng bếp: "Suỵt suỵt suỵt, đừng nói ra."