Chương 24: Đánh nhau

Đây rõ ràng là một hệ thống muốn làm mọi thứ nha~

Tôi thích.

Thôi Kiều thầm chửi bới trong lòng, bất động thanh sắc mang theo Diệp Nguyên Trạch đổi thành một con đường khác.

Bên kia, Chu Thuận Bác nghe nhóm bạn trêu chọc, trong lòng cảm thấy rất nhàm chán.

Bọn họ đã đi ra khỏi phòng trong một thời gian, bây giờ đang chuẩn bị cùng nhau ăn cơm.

Anh ta cũng coi như là hiểu rõ anh em của mình, cây cổ thụ nở hoa, dù sao cũng phải hưng phấn một đoạn thời gian, chuyện này là rất bình thường.

Lúc trước khi anh ta có bạn gái đầu tiên, còn có tâm tư muốn cưới cô ta về nhà.

Bây giờ ngẫm lại cũng coi như là mắt bị mù, phẫu thuật thẩm mỹ thì thôi đi, còn làm phụ nữ ngoại vi (chủ yếu được dùng để chỉ những gái mại da^ʍ trẻ tuổi có thân hình đẹp hơn gái mại da^ʍ bình thường).

Lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy hai người ở đường đối diện.

Bầu trời có tuyết rơi, người phụ nữ kia ăn mặc kín mít, nhưng anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy nụ cười tươi sáng của cô và cách cô dịu dàng dùng tay mình sưởi ấm bàn tay của người đàn ông cao lớn bên cạnh, còn đặt ở bên miệng hà hơi.

Thôi Kiều nhìn thấy thanh tiến độ công lược vốn chỉ là 11 lại lên tới "25/100".

Người này thật tùy tiện nha, tiến độ kiểu này cũng quá nhanh đi.

"Tay mình không lạnh, cậu mau đeo găng tay đi." Diệp Nguyên Trạch cảm giác được nhiệt độ đến tay, nói với Thôi Kiều.

"Chúng ta vào trung tâm thương mại đi." Thôi Kiều nói, cô nhìn thấy tiến độ tăng lên liền biết Chu Thuận Bác đã nhìn thấy bọn họ.

Công lược của cô không giống với công lược của người khác.

Tình cảm của Chu Thuận Bác và Diệp Nguyên Trạch hẳn là không tồi, bằng không sẽ không biết Diệp Nguyên Trạch còn có danh tính nhỏ.

Nếu như cô đi tiếp xúc với Chu Thuận Bác, đối tốt với Chu Thuận Bác, vậy tuyệt đối là được không bù mất.

Vì vậy, cô quyết định sử dụng một cách khác.

Lúc trước, có người nói với cô, lý do mà trong những câu chuyện bát quái cẩu huyết lại có nhiều cô gái làʍ t̠ìиɦ cùng với bạn trai của bạn mình.

Phần lớn là vì giữa các cô gái rất thích chia sẻ niềm vui, chia sẻ ngọt ngào, thường được gọi là show ân ái, nên người bạn thân này bị mê hoặc bởi tình yêu giữa hai người.

Luật này cũng áp dụng cho nam giới.

Thôi Kiều lôi kéo Diệp Nguyên Trạch vào trung tâm thương mại, trước tiên liền mua găng tay cho Diệp Nguyên Trạch.

Sau khi đeo xong, kéo Diệp Nguyên Trạch đi dạo một chút.

Thôi Kiều thật đúng là rất hưng phấn.

Cô thật sự có rất ít thời gian đi dạo phố, một mặt cũng vì không cần thiết, những thứ cô muốn dùng trên cơ bản đều là do các thương hiệu lớn tài trợ. Mặt khác, cô nổi tiếng nên dễ gây ra ùn tắc giao thông khi đi dạo phố.

Vì vậy, đây cũng là lần đầu tiên đi mua sắm một cách chính thức như vậy. Thật sự là nhìn cái gì cũng cảm thấy thật mới lạ.

Diệp Nguyên Trạch cũng không cảm thấy phiền, hai người vừa đi, vừa nhìn.

Thôi Kiều trên cơ bản đều là nhìn, cũng sẽ không thật sự mua.

Cửa hàng cuối cùng là một cửa hàng trang sức.

Thôi Kiều vốn không chuẩn bị đi vào, nhưng Diệp Nguyên Trạch lại lôi kéo Thôi Kiều đi vào.

Quản lý cửa hàng vừa nhìn khăn quàng cổ của Thôi Kiều, lập tức xông tới.

Loại thương hiệu xa xỉ này, có thể có nhiều người mua áo khoác và những thứ khác cần thiết hơn. Nhưng việc chi nhiều tiền như vậy cho một chiếc khăn quàng cổ là tương đối hiếm.

Hơn nữa, khí chất của Thôi Kiều thuộc về người được nuôi dưỡng mà lớn lên, bởi vậy phán đoán Thôi Kiều hẳn là một người không thiếu tiền.

Thôi Kiều vốn không định xem, nhưng Diệp Nguyên Trạch vừa đi vào liền hỏi chủ tiệm: "Có thể xem ngọc một chút không?"

Quản lý cửa hàng ngay lập tức dẫn hai người sang một bên.

Thôi Kiều tiến lại gần, thấp giọng hỏi: "Cậu xem ngọc làm gì?"

"Nam mang Quan Âm nữ mang Phật." Chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu: "Mấy cái kiểu Quan Âm này đều không tệ."

Cô ấy nói chuyện vô cùng có kỹ xảo, bởi vì không biết người đàn ông này mua cho người phụ nữ bên cạnh hay là mua cho mình, cho nên dứt khoát ngầm thừa nhận anh ta mua cho mình, nếu là mua cho người phụ nữ bên cạnh, anh ta sẽ phủ định, cứ như vậy, cũng gián tiếp lấy lòng đối phương.

"Tôi nhìn Phật một chút." Diệp Nguyên Trạch nói.

"Được." Chủ tiệm lại lấy ra mấy cái: "Những thứ này đều là bảo vệ bình an, hơn nữa ngọc mang theo bên người, vốn là rất tốt cho cơ thể."

Thôi Kiều nhìn giá cả, thấp nhất hơn ba ngàn một chút.

Đạo diễn, diễn viên đóng với tôi, anh ta lại sắp sụp đổ rồi.

Nhưng không sao đâu, tôi vẫn sẽ cố gắng ngăn cơn sóng dữ!

"Cái kia, mình không thích đeo mấy thứ này." Thôi Kiều nhẹ giọng nói.

Diệp Nguyên Trạch lắc đầu: "Ngoan. Chọn một cái cậu thích đi."

Trong khoảng thời gian này, anh ta luôn nằm mơ cả người Thôi Kiều đầy máu, tuyệt vọng ngồi trên mặt đất.

Thôi Kiều lắc đầu: "Mình thật sự không thích những thứ này. Nếu không cậu mua cho mình cái vòng tay đó đi được không? Cũng là ngọc."

Thôi Kiều nói là vòng tay ở ngay bên cạnh, năm sáu trăm đồng một cái.

Diệp Nguyên Trạch lắc đầu: "Nghe lời, chọn một cái cái này trước đã."

Lúc này, Thôi Kiều chú ý tới Chu Thuận Bác cũng ở trong cửa hàng. Chỉ có một mình anh ta đến.

"Thân thể cậu không tốt lắm, mình không yên tâm, mua một cái bảo đảm bình an." Diệp Nguyên Trạch cưng chiều sờ sờ đầu Thôi Kiều: "Ngoan, mình vừa mới nhận lương, không thiếu tiền."

Chu Thuận Bác nghe được toàn bộ quá trình: "..." Đồng thời nhớ tới bạn gái trước đây của mình, ai nấy đều ám chỉ mua túi mua xe.

"... Được rồi." Thôi Kiều tỉ mỉ chọn một cái.

Không phải cô kén chọn, nhưng những vòng ngọc này không ra sao cả.

Tất cả đều có khiếm khuyết, vì vậy nên trực tiếp chọn mua cái rẻ nhất.

Diệp Nguyên Trạch hiểu được suy nghĩ của Thôi Kiều, biết mình không thể lay chuyển được cô, chỉ có thể mua một cái rẻ nhất.

Chu Thuận Bác ra khỏi cửa hàng, đi theo phía sau bọn họ, chợt nghe được thanh âm dịu dàng của người phụ nữ: "Thật sự là, bỏ ra ba ngàn đồng mua một vòng ngọc nhỏ như vậy, thật lãng phí, đều có thể mua 100 con cá về ăn."

"Ngoan, đeo thật tốt, không được cởi ra." Diệp Nguyên Trạch ôn nhu nói.

Chu Thuận Bác nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh ta nghe được giọng nói người anh em nhà mình lại ôn nhu như vậy, quả thực không khác gì phim kinh dị.

Hai người này lại đi dạo quán ăn vặt, mua một túi hạt dẻ.

Vì thế, Chu Thuận Bác liền nhìn hai người này cậu đút cho mình ăn một cái, mình lại đút cho cậu ăn một cái, trong lúc đó còn kẹp lấy vô số thâm tình nhìn nhau.

Chu Thuận Bác: "..." Rốt cuộc vì sao mình phải đi theo vậy?!

Lúc Thôi Kiều đi WC, Diệp Nguyên Trạch chờ ở bên ngoài trực tiếp tìm được Chu Thuận Bác cách đó không xa.

"Cậu đi theo tôi một chút." Sắc mặt Diệp Nguyên Trạch cũng không đẹp.

Chu Thuận Bác bị Diệp Nguyên Trạch làm cho hoảng sợ: "Người anh em, không phải cậu tức giận chứ? Tôi chỉ muốn nhìn xem cô ấy trông như thế nào, bạn gái lúc trước của tôi, không phải tất cả đều cho cậu nhìn rồi sao. Cậu sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?"

Diệp Nguyên Trạch nhíu mày càng lợi hại: "Cô ấy và bọn họ không giống nhau. Đừng đặt chung một chỗ mà đánh đồng."

Chu Thuận Bác lúc này mới cảm giác được tính nghiêm trọng, đúng là vừa rồi một đường tới đây, hai người này tiếp xúc thân mật đủ loại, nhưng cũng không nhìn thấy người anh em của anh ta có phản ứng không tốt gì.

"Nhưng mà..." Chu Thuận Bác lắp bắp nói: "Cậu chơi đùa thì thôi đi, dù sao trước kia cô ta từng làm gái tiếp rượu, cậu hẳn là cũng biết bên trong đó có bao nhiêu loạn, không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua..."

"Bịch!"

Chu Thuận Bác chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra rất nhanh, anh ta chỉ cảm giác mặt mình bị đánh một cú nặng, sau đó anh ta ngã xuống đất.

"Lần sau mà còn nói những lời như vậy, đừng trách tôi không coi cậu là anh em!" Diệp Nguyên Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Kiều của anh ta rõ ràng là trong sạch, sạch sẽ hơn nhiều so với tất cả phụ nữ trên thế giới này. Tại sao luôn luôn có người muốn giội nước bẩn vào cô ấy vậy?

Anh ta bởi vì Thôi Kiều mà đã điều tra rõ ràng rất nhiều chuyện, đương nhiên cũng biết Thôi Kiều vẫn luôn giả xấu xí, tình nguyện bị đánh cũng không muốn tiếp khách.

Lúc Thôi Kiều đi ra, liền nhìn thấy một màn này, nhân lúc hai người đều không nhìn thấy cô, lại một lần nữa lui về toilet.

Trong lòng không khỏi cảm thán, bị Diệp Nguyên Trạch đánh ngã xuống đất giá trị công lược liền tăng lên tới 45, cô thật sự không hiểu cái giới cao quý này.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Nguyên Trạch: Kiều Kiều của tôi cả đời trong sạch không có chấm đen, không chấp nhận phản bác!