Chương 22: Bạn học thanh mai online

Sau khi Diệp Nguyên Trạch hâm nóng cơm xong, gọi Thôi Kiều dậy: "Ngoan, ăn cơm thôi."

"Mình không đói, có thể không ăn không? Mình buồn ngủ quá, rất muốn ngủ." Thôi Kiều nhắm mắt lại, làm nũng nói.

Diệp Nguyên Trạch ôm người từ trong chăn ra: "Ăn một chút rồi lại ngủ, ngoan, dạ dày của cậu không tốt, không thể đói bụng."

Lần trước Thôi Kiều đau bụng đến mức phải đến bệnh viện, để lại bóng ma rất sâu cho Diệp Nguyên Trạch.

Bị Diệp Nguyên Trạch giày vò, Thôi Kiều hoàn toàn tỉnh lại, sau đó hai người bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn cơm, Diệp Nguyên Trạch nhìn Thôi Kiều hoàn toàn không muốn động đậy cho tiêu cơm mà lại muốn ngủ, sợ bụng cô không thoải mái, bắt đầu xoa bụng cho cô.

Bản thân Thôi Kiều đang đọc những bình luận bên dưới truyện tranh.

Weibo của cô đã có hơn 300.000 người hâm mộ.

Tùy tiện tìm một bài đăng, bình luận phía dưới đều có mấy ngàn, tuy rằng so ra còn kém ngôi sao nổi tiếng, nhưng so với nghệ sĩ tuyến 18 thì tốt hơn không ít.

Bình luận bình thường đa số là khen cô hoặc là trêu chọc truyện tranh.

Lúc rảnh rỗi cô sẽ ngồi đọc xem.

Diệp Nguyên Trạch ôm cô lên, đầu đặt trên vai cô, tay vẫn giúp cô xoa bụng, sau đó cùng cô xem.

"Có nhiều người thích mình như vậy, thật tốt." Thôi Kiều cảm thán một câu.

Diệp Nguyên Trạch nghe nói như vậy, nhớ tới Thôi Kiều trước kia, trong lòng chua xót, nhịn không được siết chặt tay, làm cho người hoàn toàn rơi vào vòng tay của anh ta: "Mình cũng thích cậu."

"Hôm nay không có mang cậu về nhà, là bởi vì quan hệ của mình với ba mẹ mình cũng không tốt." Diệp Nguyên Trạch nói tiếp.

Thôi Kiều vốn tưởng rằng Diệp Nguyên Trạch sẽ không nhắc tới chuyện này. Kết quả thật không ngờ, anh ta còn chủ động nhắc tới.

Thôi Kiều cũng không giống như những người khác an ủi cha mẹ đều là vì tốt cho cậu, thiên hạ đều là cha mẹ linh tinh.

Mà chỉ gật gật đầu: "Mình hiểu được loại cảm giác này, quan hệ giữa mình và cha mẹ nuôi của mình cũng không tốt."

Diệp Nguyên Trạch hôn lên trán Thôi Kiều: "Cậu rất ít khi nhắc tới cha mẹ nuôi của cậu, cũng như mình rất ít khi nhắc đến cha mẹ mình."

"Bởi vì họ gián tiếp hủy hoại mình." Vành mắt Thôi Kiều đã đỏ lên.

Diệp Nguyên Trạch vừa hận vừa đau lòng, Kiều Kiều của anh ta tốt như vậy, vì sao lại có người muốn làm cô tổn thương.

Hoàn toàn quên mất, lúc trước anh ta đối đãi với Thôi Kiều như thế nào.

"Đừng nói nữa, cậu hãy xem những thứ kia đều đã qua, chúng ta cuối cùng đã gặp được nhau. Bởi vì có những trải nghiệm xấu, chúng ta càng trân trọng nhau hơn." Diệp Nguyên Trạch trấn an hôn mặt mày Thôi Kiều.

Thôi Kiều gật gật đầu, nói ra câu tâm tình kinh điển vô cùng tầm thường kia: "Có lẽ nửa đời trước chịu nhiều khổ như vậy, chính là để gặp được cậu. Thấy chưa, vì để gặp được cậu, mình đã tiêu hết may mắn rồi."

Rất rõ ràng, Diệp Nguyên Trạch không đọc tiểu thuyết, cũng không xem phim truyền hình, cũng không biết lời này tầm thường đến mức nào.

Thân thể anh ta chấn động, cả đời anh ta từ khi gặp được Thôi Kiều dường như đang bắt đầu đi tới cuộc sống mà chính anh ta cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Đúng vậy. Mình gặp cậu." Diệp Nguyên Trạch thận trọng nói.

Thôi Kiều lại cảm thán ở trong lòng, Diệp Nguyên Trạch coi nửa đời trước bất hạnh của hai người như là nguyên nhân mà hai người có thể phù hợp như thế.

Nhưng Thôi Kiều là người ngoài cuộc lại thấy rõ ràng.

Kiếp trước và kiếp này, đều là cùng một người, nhưng hướng đi lại hoàn toàn khác nhau, cũng không phải chỉ là bởi vì cô có hệ thống, biết rất nhiều tin tức.

Hai lý do lớn nhất là: Một là cô không yêu Diệp Nguyên Trạch. Điều này đảm bảo rằng cô luôn tỉnh táo và biết khi nào nên làm gì. Một lý do khác là bởi vì cô lớn lên với hàng ngàn sủng ái từ khi còn nhỏ, điều này đảm bảo rằng cô rất khỏe mạnh và không có tâm lý tự ti.

Tuy rằng hai đời đều là cô nhi, nhưng đời sau cô thật sự là được ngàn vạn sủng ái lớn lên.

Bởi vì khi cô bước vào làng giải trí năm năm tuổi, tham gia một chương trình truyền hình thực tế, trở thành một ngôi sao nhí.

Hơn nữa thêm nguyên nhân cô là trẻ mồ côi, người hâm mộ đều coi cô như con gái ruột. Gửi mấy cuốn truyện cổ tích, búp bê Barbie, váy áo quần... đến công ty, cũng coi như có thể chất đống đầy một biệt thự.

Vì vậy, khi cô lớn lên, chỉ cần là phim có cô đóng hoặc chương trình truyền hình cô tham gia, tỉ lệ người xem và bán vé đều cách rất xa người ở vị trí thứ hai.

Dù sao ngoài fan vợ fan chồng, còn có một đám fan mẹ ruột, fan cha ruột nhìn cô lớn lên.

Có người muốn bôi đen cô, trên cơ bản đều không có kết cục tốt.

Mà Thôi Kiều kiếp trước, sở dĩ thảm như vậy, đơn giản là bởi vì tự ti hơn nữa còn yêu Diệp Nguyên Trạch.

Ngày hôm sau, Diệp Nguyên Trạch đi ra ngoài sớm, Thôi Kiều ở nhà vẽ truyện tranh, đọc sách.

Chuông cửa đột nhiên reo.

Diệp Nguyên Trạch ra ngoài không mang theo chìa khóasao?

Sau đó mở cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ đeo giày cao gót, toàn thân tản ra khí tức danh viện.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, sự ghen tuông xuất hiện trong mắt cô ta.

"Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?" Giọng nói Thôi Kiều ôn nhu dễ nghe.

Ghen tị nơi đáy mắt đối phương càng thêm nồng đậm.

"Tôi tìm Viên... Anh Nguyên Trạch." Người phụ nữ nói, vừa nói vừa đi vào bên trong.

Sau khi nhìn thấy bố trí trong phòng, sắc mặt đẹp hơn không ít: "Anh Nguyên Trạch để cho cô ở nơi như này sao?"

Rất rõ ràng, lúc mới nhìn thấy mặt Thôi Kiều, cô ta dâng lên cảm giác nguy cơ cực lớn, nhưng phát hiện Thôi Kiều vậy mà lại ở trong một căn phòng có năm mươi mấy mét vuông, hơn nữa nhìn bố trí trong phòng, đều là một ít hàng giá rẻ, tự nhiên trong lòng thầm sảng khoái, anh Nguyên Trạch mua quà sinh nhật cho cô bán đi đều có thể mua không ít hơn mười căn phòng như vậy.

Thôi Kiều có chút mê man: "Cô là em gái của A Trạch sao?"

Sự nhầm lẫn này tất nhiên là giả vờ. Từ khi nhìn thấy đáy mắt đối phương bắt đầu có sự ghen tị, liền biết cô gái này khẳng định chính là tiểu thư phú nhị đại mà cặn bã nam quen biết.

Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là bởi vì trên đầu cô gái này có một dòng chữ.

Trong lòng Thôi Kiều có chút hưng phấn, đến rồi, dáng người tốt gia thế tốt còn là thanh mai trúc mã của cặn bã nam đã online.

Bạn học thanh mai đánh giá Thôi Kiều từ trên xuống dưới một lần, phát hiện không ngực không mông, cũng chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn một chút, lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

"Em gái? Anh Nguyên Trạch chưa từng nói với coo sao? Cũng đúng, cô cũng không có tư cách để gì biết tôi." Bạn học thanh mai nhìn Thôi Kiều, ác ý nói: "Tôi rất nhanh sẽ đính hôn với anh Nguyên Trạch."

Thôi Kiều sững sờ, giống như tất cả đều bị ấn nút tạm dừng, sau đó đột nhiên phát hiện mình rơi lệ, lau nước mắt của mình, cúi chào bạn học thanh mai, mang theo nức nở, thật sâu nói: "Thật tốt... Thì ra không có tôi, cậu ấy vẫn có vị hôn thê ưu tú như vậy... Chúc hai người hạnh phúc. Tôi sẽ sớm chuyển ra khỏi đây thôi."

Thanh mai bị phản ứng của Thôi Kiều làm cho hoảng sợ, lúc này mới chú ý tới, Thôi Kiều mặc quần áo ở nhà rất gầy, cả người đứng ở nơi đó, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái, sẽ ngã xuống.

Trong lòng cô ta không hiểu sao sinh ra một loại không đành lòng, nhưng rất nhanh liền bị đè xuống.

"Nơi này cô thích ở thì ở đi, tôi cũng không quan tâm một cái phòng rách nát như vậy. Chỉ hy vọng sau này cô đừng quyến rũ người của tôi là được rồi. Dựa theo tư sắc của cô, tìm một người đàn ông hẳn là vẫn rất dễ dàng." Thanh mai khinh miệt nói.

Thân thể Thôi Kiều run rẩy hai cái, giống như bị vũ nhục thật lớn.

Bạn học thanh mai, với chỉ số EQ của cô, vậy mà chuẩn bị gả cho tên hận nữ ung thư.

Quên đi, nể gương mặt xinh đẹp kia, sau này có thể cứu một lần liền cứu một lần đi.

Coi như là vì gen đẹp mắt của con người mà cống hiến.