Chương 20: Hàng đêm ngủ ngon

Giá trị ngược tâm ngay lập tức tăng từ "8" ban đầu đến "23". Mà giá trị tình yêu, đã đạt đến "83".

Tuy nhiên, giá trị tình yêu đã rất lâu rồi không tăng.

Cũng không phải trong lòng Diệp Nguyên Trạch không có xúc động, mà là có chút giống với một câu nói trong kinh tế cô đang học, "Quy luật lợi ích cận biên giảm dần" (1).

(1) Quy luật lợi ích cận biên giảm dần có nêu cụ thể rằng, khi một người tiêu thụ một mặt hàng hoặc sản phẩm, sự hài lòng và lợi ích mà họ có được từ các sản phẩm sẽ giảm đi khi họ tiêu thụ ngày càng nhiều sản phẩm đó.

Lấy một ví dụ, khi một người đói bụng, bát cơm đầu tiên sẽ là bát ngon nhất, nhưng khi mức độ đói giảm, giá trị thèm ăn cho bát cơm tiếp theo cũng giảm dần, khi mọi người cảm thấy hoàn toàn không khát là đến mức giới hạn, sau đó nếu ăn thêm ngược lại sẽ khó chịu.

Cũng áp dụng tương tự cho tình yêu, vì vậy sẽ có rất nhiều người, tình yêu đến khi nồng đậm sẽ chuyển mỏng.

Cái này cũng giống như Diệp Nguyên Trạch.

Thôi Kiều là lão tài xế, đã sớm tính toán tốt giới hạn, cô đã định nó ở thời điểm đứa nhỏ được bốn tháng, đến lúc đó, cô sẽ rời đi.

Sau đó để cho Diệp Nguyên Trạch tiến vào "một vòng đói khát mới", cứ như vậy, chờ đến khi cô xuất hiện lần nữa, tác dụng lại một lần nữa đạt tới lớn nhất.

Cho nên, giá trị tình yêu không tiếp tục gia tăng, Thôi Kiều cũng không nóng nảy.

Cô có thể dự đoán được, sau này khi giá trị ngược tâm đến đỉnh điểm, cũng sẽ xuất loại tình huống như vậy.

Dù sao, kỳ thi cuối cùng sẽ đến rất nhanh thôi.

Đêm hôm trước, Thôi Kiều khẩn trương đến không ngủ được.

Đó là sự thật. Không phải diễn xuất.

Cô thực sự sợ mình sẽ thi rớt, bởi vì thật là khó!

Diệp Nguyên Trạch biết cô sẽ có cảm xúc này, ngay từ đầu đã để cô ra ngoài ở ngoài trường với anh ta.

"Đừng khẩn trương, mình đã nhờ người chiếm vị trí cho chúng ta, hai hàng cuối cùng." Diệp Nguyên Trạch sờ sờ đầu Thôi Kiều, an ủi nói.

Đời này anh ta chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có một ngày như vậy. Trước kia anh ta khinh thường nhất chính là người không học tập chăm chỉ, thi cử gian lận.

Thôi Kiều nghe hiểu ý của anh ta, ánh mắt sáng lấp lánh, hết lần này tới lần khác ngoài miệng còn nói: "Không được, mình phải dựa vào thực lực của mình, nếu không sẽ không công bằng với những bạn học khác!"

"Trường chúng ta thi rớt cũng không phải dựa theo tỷ lệ nhất định, việc cậu thi qua không có ảnh hưởng gì đến những người khác." Diệp Nguyên Trạch véo mặt Thôi Kiều: "Hơn nữa, cậu soi gương đi, nhìn nét mặt của cậu bây giờ."

Thôi Kiều cúi đầu, có chút thật cẩn thận nói: "Vậy có thể... Có thể sẽ không tốt lắm hay không, quên đi, mình vẫn nên chờ thi lại đi..."

"Vợ của mình dựa vào bản lĩnh mà nhìn được đáp án, dựa vào cái gì mà nói cô ấy không tốt?" Diệp Nguyên Trạch nói xong hôn Thôi Kiều một cái.

Thôi Kiều xấu hổ đỏ mặt: "Ai, ai là vợ cậu..."

"Ai đỏ mặt thì chính là người đó." Diệp Nguyên Trạch càng nhìn càng muốn ôm người vào trong ngực, hung hăng khảm vào trong xương máu, như vậy sẽ không bao giờ tách ra nữa.

Thôi Kiều thầm chửi bới ở trong lòng: Người anh em ơi, chỉ cần tôi đồng ý, hiện tại cho anh biểu diễn biến mặt của Xuyên kịch (2) đều được ~

(2) Xuyên kịch: Kịch Tứ Xuyên. Nổi bật của Xuyên kịch là “biến mặt”: họ thay mặt nạ nhanh chóng với kỹ thuật điêu luyện, tinh vi. Là một trong những hình thức kịch lâu đời nhất và thú vị nhất ở Tây Nam Trung Quốc. “Biến mặt” là một kỹ năng độc đáo của kịch. Xuất hiện vô cùng ảo diệu và khiến khán giả mê đắm. Khi trình diễn, họ chuyển mặt nạ nhanh như chớp để khắc họa các đặc điểm và tính cách khác nhau của các nhân vật.

Bề ngoài lại vẫn là bộ dáng cô gái nhỏ thẹn thùng như trước.

Ngày hôm sau, không thể ngờ rằng, kỳ thi diễn ra được một nửa, bụng cô lại bắt đầu đau.

Thôi Kiều ôm bụng, gần như nằm sấp trên bàn, đau đớn từng trận từng trận kéo đến.

Hệ thống đi ra hỏi có muốn ủy thác nỗi đau này hay không, Thôi Kiều từ chối, cô có chút sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, sau khi ủy thác, hoàn toàn không có cảm giác đối với thân thể mình, nếu thật sự có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Cô ngồi phía sau Diệp Nguyên Trạch, hàng cuối cùng. Diệp Nguyên Trạch không nhìn thấy tình huống của cô.

Giáo viên giám sát ngồi trên bục giảng, bởi vì cô nằm trên bàn, nên đã đi xuống bên cạnh cô.

"Bạn học, xảy ra chuyện gì vậy?"

Thôi Kiều ngẩng đầu, mồ hôi trên trán nhanh chóng nhỏ xuống: "Bụng em đau quá..."

Lúc thi, thường xuyên có người mượn bụng đau để đi vệ sinh, nhưng bộ dáng Thôi Kiều quả thực khiến giảng viên giật nảy mình.

Diệp Nguyên Trạch nghe được thanh âm của Thôi Kiều, xoạt một cái đứng lên: "Để mình đưa cậu đến bệnh viện."

"Bạn học, cậu cứ ngồi xuống và tiếp tục kỳ thi. Chúng tôi sẽ có giảng viên đặc biệt đưa em ấy đến bệnh viện. "

"Em nộp bài thi." Diệp Nguyên Trạch nói xong liền ôm Thôi Kiều đi.

Giảng viên cũng không nói nên lời, lúc này mới qua một giờ. Thời gian kiểm tra đại số tuyến tính là ba giờ.

Nếu cùng Diệp Nguyên Trạch đến bệnh viện, vậy vấn đề sẽ rất lớn.

"Không cần, không cần..." Sau khi đến ngoài cửa, Thôi Kiều vừa khóc vừa nói.

"Cậu trở về thi tiếp được không? Để giảng viên đưa mình đi..."

Cảm giác được Thôi Kiều sợ hãi, thậm chí thân thể đều run rẩy, Diệp Nguyên Trạch chỉ có thể đáp ứng. Anh ta biết rằng anh ta thực sự không thể mở bài ngửa tất cả mọi chuyện.

Giảng viên đưa đi vốn là giảng viên của trường, có xe, Thôi Kiều nằm ở ghế sau, tim gần như đến cổ họng, đứa nhỏ tuyệt đối không được có việc.

Vốn còn băn khoăn nên nói với giang viên như thế nào, kết quả bệnh viện của trường hôm nay không mở cửa, cho nên giảng viên trực tiếp đưa cô đến bệnh viện nhân dân.

Hai người vừa vào cửa, liền nhìn thấy mấy nữ bác sĩ trung niên trên đầu ghi "Bác sĩ gia đình Viên Dã Tắc" đi ra nghênh đón.

Thôi Kiều: "......" Lợi hại nha Trạch của tôi.

Thôi Kiều bị đưa đi làm các loại kiểm tra, sau đó lúc đi ra, liền phát hiện giảng viên đã đi rồi. Tất nhiên, bụng của cô cũng không còn quá đau nữa.

Nữ bác sĩ dẫn đầu giọng điệu ôn hòa: "Đây là hiện tượng sinh lý bình thường trong giai đoạn đầu thai kỳ, có phải đôi khi cô còn nôn mửa đúng không, điều này chủ yếu là do tăng tiết axit dạ dày trong giai đoạn đầu của thai kỳ. Phải điều dưỡng chế độ ăn uống, đồ ăn nên thanh đạm, dễ tiêu hóa. Đợi đến khi thai nhi lớn hơn một chút, sẽ không bị như vậy nữa. Tôi sẽ xoa bóp bấm huyệt cho cô, để làm dịu một chút."

Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì thì tốt rồi. Cám ơn bác sĩ."

Sự kiện lần này, khiến Thôi Kiều hiểu được, cô thật sự là một người mẹ, đứa bé trong bụng vô cùng quan trọng đối với cô, cô lấy sách những điều cần lưu ý của phụ nữ mang thai từ chỗ bác sĩ, lúc này mới bắt xe trở về.

Những kỳ thi còn lại đều rất thuận lợi, không có tình huống gì xảy ra.

Sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng, trường học không thể ở lại, mà Thôi Kiều cũng không có nhà để trở về.

Cũng may, Diệp Nguyên Trạch nói là dù sao phòng cũng trống, Thôi Kiều có thể ở lại đây.

Đương nhiên, cô nằm ở một cái giường phụ. Chuyện hôm đó đến bệnh viện, hai người đều chưa từng nhắc tới nữa.

Thôi Kiều dùng hành động thực tế để chứng minh một đạo lý "Người không yêu cô, mới có thể sử dụng cách cũ."

Mỗi buổi sáng, Diệp Nguyên Trạch tỉnh lại có tiểu mỹ nhân vô cùng vui vẻ làm điểm tâm, biết làm nũng, biết dọn dẹp nhà cửa, hai người cùng nhau dính dính xem phim.

Diệp Nguyên Trạch nói cái gì, Thôi Kiều đều sẽ dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, giống như chỉ cần dời mắt, một giây sau liền nhìn không thấy.

Mỗi một cái nhìn đều là tràn đầy niềm vui, trái tim đầy tình yêu.

Trong niềm vui như vậy lại xen lẫn tuyệt vọng, xen lẫn bi thương không thể hóa giải.

Diệp Nguyên Trạch đau lòng cả đêm ngủ không ngon giấc.

Nhưng mà, thủ phạm Thôi Kiều, lại là hàng đêm ngủ ngon.