Chương 2: Nợ nần xuất hiện

Tiếp theo hệ thống liền không có động tĩnh, Thôi Kiều suy đoán có lẽ thật sự đi xin rồi.

Thôi Kiều lại liếc mắt nhìn yêu quái trong gương, thật sự là mắt con cay, dứt khoát tìm đến phòng vệ sinh, bắt đầu tẩy trang.

Sau khi tẩy trang xong, Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm, làn da không tốt, trên mặt còn có một ít mụn, nhưng cũng may ngũ quan đường nét giống mình như đúc.

Cũng là lợi hại, người khác trang điểm như phẫu thuật thẩm mỹ, kiếp trước mình trang điểm lại như bị hủy dung.

Lúc này, cánh cửa lại được mở ra một lần nữa.

Chị Hồng đi vào, nhìn thấy Thôi Kiều đã tẩy trang, thở phào nhẹ nhõm, nếu cô gái này vẫn không chịu theo, phiền toái của cô càng lớn: "Hiện tại đã nghĩ thông rồi sao? Bộ dạng vừa rồi của cô, có mấy người đàn ông để ý chứ, đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì."

Thôi Kiều lập tức cũng hiểu, mình hóa thành bộ dáng yêu quái kia, hẳn là vì không muốn tiếp khách.

Tuy rằng cô cũng không rõ ràng hiện tại rốt cuộc mình đang ở tình huống gì, nhưng cũng biết, phản kháng như vậy trong mắt những lão tài xế này thật sự là quá non nớt.

Thôi Kiều nhìn bốn chữ cảnh sát nằm vùng trên đỉnh đầu đối phương, tuy rằng không rõ ranh giới cuối cùng của đối phương, nhưng từ nhỏ cô đã rất kính nể nằm vùng: "Cám ơn chị Hồng, em hiểu rồi."

Trên mặt chị Hồng lập tức chất đầy nụ cười, giống như vừa mới bán được cô gái trẻ với một cái giá tốt: "Cái này còn tạm được, bộ dạng cô đẹp, ôm lấy chân hai ông chủ lớn, không bao lâu nữa là có thể trả lại tiền, đến lúc đó, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, cần gì phải chui vào ngõ cụt đâu."

Thôi Kiều cảm thán trong lòng, chị Hồng này cũng là một ảnh hậu nha! Nhưng lời này. Rõ ràng chính là của một tú bà mà!

"Lần đầu tiên của cô, tôi sẽ nhớ mà sắp xếp cho một đại soái ca." Chị Hồng tiếp tục nói, trong lòng nghĩ, nhất định phải tìm ra bàn tay đen phía sau màn trước lúc đó, như vậy cô bé này mới có thể hoàn hảo rời đi.

Thôi Kiều gật đầu.

Đúng lúc này, Thôi Kiều nhìn thấy trong không khí xuất hiện chữ của hệ thống: [Đồng ý ủy thác cho hệ thống]

Thôi Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, chữ của hệ thống lại bắt đầu thay đổi: [Nhiệm vụ: Đối tượng nhiệm vụ đã xuất hiện, xin hãy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người yêu kiếp trước Viên Dã Tắc. Phần thưởng nhiệm vụ: Thuốc tăng lực]

Thì ra, tên của kẻ kiếp trước ngược đãi mình đến mức thề không cần tình yêu là Viên Dã Tắc. Xuất hiện nhanh như vậy sao.

"Cô ở chỗ này trang điểm, tôi đi tiếp đãi khách khứa một chút." Chị Hồng nhìn xuống tầng, sau đó nói.

Thôi Kiều nhìn theo ánh mắt chị Hồng vừa rồi, liền nhìn thấy bốn người đàn ông đang cùng nhau tiến vào.

Cách hơi xa, Thôi Kiều nhìn không thấy chữ trên đầu đối phương.

"Cô nghĩ thông suốt rồi sao?" Đúng lúc này, Thôi Kiều nghe được phía sau truyền đến giọng nữ.

Thôi Kiều quay đầu lại liền nhìn thấy một tiểu mỹ nữ mặc váy trắng tóc dài phất phới, trông điềm đạm đáng yêu, người thú vô hại.

Nhưng mà trên đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ đen, nếu như không phải bởi vì ánh sáng cũng không tệ lắm, Thôi Kiều thiếu chút nữa nhìn không thấy, [Ác độc nữ: Triệu Dung Dung, giáo chủ Bạch Liên giáo]

Cái này là cái quỷ gì vậy... Thôi Kiều thầm chửi bới ở trong lòng, nhưng nếu hệ thống đã nhắc nhở như vậy, Thôi Kiều không có khả năng không coi trọng.

"Ừ." Thôi Kiều gật gật đầu, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt cố gắng biểu hiện ra sự tuyệt vọng của một thiếu nữ sa chân.

Thôi Kiều để ý khi Triệu Dung Dung nhìn thấy bộ dáng này của mình, trong ánh mắt toát ra sự khoái trá.

"Cô cũng đừng quá khổ sở." Triệu Dung Dung nói: "Về sau cô sẽ phát hiện, nghề này của chúng ta cũng không có gì không tốt, một tay giao tiền một tay giao hàng, tiền hàng thanh toán xong, đại khái là quan hệ đơn thuần nhất trên thế giới này. Hơn nữa, đám người mà chúng ta tiếp cùng, là những người mà phụ nữ bình thường phấn đấu cả đời đều không tiếp xúc được."

Khóe miệng Thôi Kiều giật giật, phụ nữ bình thường kiếp trước nhảy disco ở trước mộ phần của cô sao? Sao cô lại bôi đen họ như vậy?

"Dung Dung, Kiều Kiều, có người gọi hai cô." Lúc này giọng nói của chị Hồng truyền tới: "Phòng riêng số 1, hai cô mau đi qua đi."

Thôi Kiều lần đầu tiên nghe được có người có thể gọi tên mình đến phong trần như thế, thật đúng là... Một trải nghiệm khác.

Thời điểm tiến vào phòng riêng, liền thấy được người đàn ông ở giữa.

Thôi Kiều cũng là người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, loại đàn ông nào mà chưa từng thấy qua, bộ dạng đẹp trai, khí chất tốt, khí thế cường đại, nhưng người đàn ông này, Thôi Kiều lại nhịn không được lui về phía sau một bước.

Cô cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.

Quả nhiên, Thôi Kiều nhìn lên đầu đối phương, [Cặn bã nam: Viên Dã Tắc. Chỉ số ngược tâm: 0. Chỉ số tình yêu: 0]

Nhiệm vụ của mình là làm cho số không đó thành một trăm.

Thôi Kiều nhìn quần áo đối phương, đồng hồ đeo tay là số lượng có hạn, âu phục là định chế (hàng đặt theo yêu cầu).

Tóm lại, một câu là, rất giàu có.

"Cô gái này bị Viên thiếu của chúng ta mê hoặc rồi, còn không mau tới đây!" Lúc này, một trên trên đầu ghi [Bạn tốt cặn bã: Nhϊếp Khánh Bình" ngồi bên cạnh trêu chọc nói, nói xong ôm Triệu Dung Dung thẹn thùng vào trong lòng.

Trong ánh mắt Triệu Dung Dung hiện lên một tia đùa giỡn, cô ta tiếp đãi mấy người này không ít lần, đương nhiên biết Viên thiếu chưa bao giờ gọi phụ nữ, không chỉ như thế, nếu có người phụ nữ nào không có mắt tiến lên, kết cục cũng rất đẹp.

Triệu Dung Dung nói: "Đây là lần đầu tiên của Kiều Kiều, còn thẹn thùng, Kiều Kiều cô còn không mau rót rượu cho Viên thiếu."

Viên Dã Tắc vốn đang uống rượu ngẩng đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy Thôi Kiều, ánh mắt trở nên khinh miệt.

Trong lòng Thôi Kiều nhảy dựng, nhìn qua, đây là một người đàn ông khinh thường phụ nữ nha, muốn ngược đãi anh ta thật sự là có chút khổ sở, hơn nữa, còn ở dưới tình huống đối phương có tiền có thế, mình là thiếu nữ sa chân.

Mấy cô gái đi vào cùng Thôi Kiều đã bị mấy người đàn ông ôm vào trong ngực, không kiêng nể gì đùa giỡn.

Thôi Kiều thì đang suy nghĩ làm thế nào để để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đàn ông này.

Đúng lúc này, Triệu Dung Dung đứng dậy đi lấy hoa quả cho Nhϊếp thiếu, lúc đi ngang qua bên cạnh Thôi Kiều, thuận thế đẩy Thôi Kiều một cái, cả người Thôi Kiều lập tức nhào vào trong ngực Viên Dã Tắc.

Ngửi được hơi thở từ trên người người đàn ông, Thôi Kiều dùng tốc độ nhanh nhất che miệng lại, sau đó vẫn là không kịp nữa, dạ dày quay cuồng, không thể khống chế mà phun ra.

Sau đó toàn bộ phòng riêng là một mùi chua, mấy người khác, mặt lập tức tái xanh.

Thôi Kiều tiếp theo liền nhìn thấy chữ viết của hệ thống xuất hiện trong tầm mắt, [Nhiệm vụ hoàn thành, thuốc tăng lực đã phát xuống, xin chú ý kiểm tra và nhận, lưu ý: Thời gian có hiệu lực sau khi sử dụng thuốc tăng lực là một giờ]

Đây cũng là để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đối phương đi.

Cô thiếu chút nữa đã quên mất chứng sợ con trai của mình, vậy mà đều đã thay đổi thời không, chứng sợ con trai của cô vẫn mang theo!

Mấy công tử ca, làm gì từng thấy qua tình huống như vậy, tức giận đến hận không thể quất Thôi Kiều, hết lần này tới lần khác lại đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Thôi Kiều, chỉ có thể gọi quản sự tiến vào.

Thôi Kiều nhìn thấy nam quản lý tiến vào, lập tức yêu cầu hệ thống ủy thác: "Nhất định sẽ bị đánh, hệ thống ủy thác."

Thôi Kiều nói không sai, quản sự vừa tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lập tức tát hai cái khiến mặt Thôi Kiều sưng lên.

Thôi Kiều hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, thở phào nhẹ nhõm, cũng may hệ thống ủy thác đủ đáng tin cậy, tuy rằng không cảm giác được đau đớn, nhưng vẫn nhịn không được phun máu trong miệng ra.

"Thực xin lỗi, làm các vị mất hứng, hôm nay mọi thứ hoàn toàn miễn." Quản sự, lúc nói lời này, còn đá Thôi Kiều hai cái.

Tuy rằng không cảm giác được đau đớn, nhưng Thôi Kiều vẫn là thần diễn bày ra vẻ mặt tuyệt vọng, giống như sau một khắc mình có thể sắp chết vậy.

Thôi Kiều là diễn viên, đối với cô mà nói, đây đều là bản năng.

Quả nhiên, nhìn thấy bộ dáng này của Thôi Kiều, mấy người khác đều nổi lên lòng thương hại.

"Quên đi, quên đi, đổi cho chúng ta một phòng riêng khác." Một công tử ca trong đó nói.

Thôi Kiều tự nhiên bị ném ở trong phòng này, bắt cô quét dọn nơi này sạch sẽ, từ đầu đến cuối, Viên Dã Tắc thì đều không có liếc mắt nhìn Thôi Kiều một cái.

Cảm tạ hệ thống, cảm tạ ủy thác.