Triệu Dung Dung nhất thời khó xử không chịu nổi, lúc này, nhân viên phục vụ cũng đã đóng gói xong đồ ăn của Thôi Kiều.
Nhân viên phục vụ đóng gói chính là nữ nhân viên phục vụ đi vào toilet nhìn Thôi Kiều, vẫn luôn nghe được đối thoại bên này.
Hơn nữa, nhìn người đứng bên cạnh hai người này là ai, liền biết là tình huống gì.
Tuy rằng thế giới này cười nghèo không cười kỹ nữ, nhưng cô lại có ấn tượng đặc biệt tốt đối với Thôi Kiều, nói chuyện ôn nhu nhu nhu, khí chất cũng là loại nhu nhược khiến người ta muốn bảo vệ, loại nhu nhược này không phải loại chỉ có đàn ông nhìn muốn bảo vệ, mà là nam nữ nhìn đều muốn ôm vào trong ngực bảo vệ.
Chủ yếu là quá vô hại, lớn lên lại xinh đpẹ.
Cho nên, lúc nữ phục vụ tới, cung cung kính kính đưa đồ ăn đóng gói cho hai người, còn cúi đầu: "Khách hàng tôn kính, đồ ăn của hai người đã được đóng gói xong, hoan nghênh lần sau đến."
Thôi Kiều: "..." Cô gái, tôi cảm giác cô diễn hơi quá.
Thái độ thận trọng này, Thôi Kiều thiếu chút nữa mà cúi chào theo phản xạ có điều kiện.
Diệp Nguyên Trạch không để Thôi Kiều cầm, tự mình nhận lấy, cũng nói một tiếng cảm ơn.
Triệu Dung Dung bên kia, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hai người vừa rời đi, Thôi Kiều muốn giúp Diệp Nguyên Trạch cầm túi.
"Không nặng, một mình mình cầm là được." Diệp Nguyên Trạch nói.
"Mặc kệ nặng hay không, mình đều muốn giúp cậu chia sẻ..." Thôi Kiều rất nghiêm túc nói, sau đó thừa dịp Diệp Nguyên Trạch ngây người, tiếp nhận một nửa, lại nhỏ giọng nói: "Cậu sẽ không cảm thấy mình muốn đóng gói là rất mất mặt chứ? Đây là tiền lương của cậu, mình không muốn lãng phí..."
Càng nói giọng càng nhỏ.
Thế nhưng những lời này vào lỗ tai, một đường đi, lại tiến vào sâu trong lòng Diệp Nguyên Trạch.
Giống như bị cái gì đó đánh trúng trái tim.
Tê dại, nhưng có một loại phấn khích không thể cưỡng lại.
Diệp Nguyên Trạch nhìn người phụ nữ trước mắt này thật sâu, anh ta muốn ôm người lên, hung hăng hòa vào trong cốt nhục của mình.
Anh ta đi một mình lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy bên cạnh cần một người khác.
Thế nhưng, lúc này, anh ta lại cảm thấy, bên cạnh anh ta hẳn là chỗ cho người phụ nữ nàhy.
Thật không thể tin được, vài tháng trước, khi anh ta nhìn thấy phụ nữ trong lòng còn có thể thô bạo, thậm chí muốn hủy diệt.
Nhưng bây giờ, anh ta chỉ muốn đặt người phụ nữ này trong lòng bàn tay của mình.
Thôi Kiều nhìn giá trị tình yêu của cặn bã nam một lần tăng năm điểm.
Mỉm cười, mặc dù tôi không chưa từng yêu đương, nhưng tôi có cách tiếp cận nha!
Một tay Diệp Nguyên Trạch dựa vào vai Thôi Kiều, ánh mắt ôn nhu: "Không có, không mất mặt, cậu là niềm kiêu ngạo của mình. Cậu có muốn ăn cái gì không. Vừa rồi cậu đều nôn đến rỗng bụng rồi, hiện tại đi về nhà còn mất một lúc nữa, nấu cơm cũng cần thời gian, trước tiên tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng một chút."
Thôi Kiều cảm thấy nói cũng đúng, đúng lúc này, nhìn thấy đối diện có một quán mỳ chua cay tự làm.
"Chúng ta đi ăn cái kia được không?" Thôi Kiều chỉ chỉ cửa hàng kia.
"Quá cay, không tốt với dạ dày của cậu." Diệp Nguyên Trạch phủ định nói.
"Vậy mình gọi không cay." Thôi Kiều trông mong nhìn Diệp Nguyên Trạch, bĩu môi: "Mình thật sự rất muốn ăn~"
Diệp Nguyên Trạch bị đánh bại: "Được rồi, vậy không thể ăn nhiều, cũng không được ăn quá cay."
Hai người đi vào và để những thứ trên tay xuống.
"Ông chủ, cho hai phần mỳ chua cay không cay không chua. Lòng gà xào xả ớt." Bởi vì nếu không cay lại chua, cũng không ngon, cho nên dứt khoát không cay không chua.
Ông chủ vui vẻ, lần đầu tiên nghe nói có người ăn mỳ chua cay yêu cầu không chua không cay, thò đầu từ trong phòng bếp trả lời: "Được rồi, hai phần mỳ!"
Thôi Kiều biết, Diệp Nguyên Trạch làm như vậy, khẳng định là có mục đích, hơn nữa, rất rõ ràng, Diệp Nguyên Trạch chính là không muốn để cho cô ăn mỳ chua cay, nhưng mà cân nhắc đến vai diễn này, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Chỉ một lát sau, Thôi Kiều đã biết.
Bởi vì cửa hàng đối diện đã diễn ra một tiết mục vợ cả dẫn người đến đánh tiểu tam.
Tiểu tam này còn vô cùng quen thuộc, chính là tiểu bạch liên của chúng ta.
Thôi Kiều nhìn một màn này, trên mặt vô cùng chuyên nghiệp lộ ra biểu tình khϊếp sợ.
Quay đầu nhìn Diệp Nguyên Trạch: "Cô ấy... Cô ấy..."
"Cậu muốn đến giúp đỡ?" Diệp Nguyên Trạch hỏi.
Thôi Kiều lắc đầu: "Mình chỉ là khϊếp sợ vì sao cô ấy lại đi làm tiểu tam, người đàn ông kia nhìn qua, cũng không ưu tú như vậy..."
Nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc khó hiểu của Thôi Kiều, Diệp Nguyên Trạch đột nhiên muốn biết cô có ý kiến như nào về chuyện vì tiền mà ở cùng mấy ông già: "Đại khái là vì tiền?"
" ..." Thôi Kiều vẫn không thể hiểu được như trước: "Nhưng mà, thứ như tiền này không phải chỉ cần hơi siêng năng một chút là sẽ có rất nhiều sao? Tại sao phải khiêu chiến một chuyện khó khăn như vậy chứ?"
Diệp Nguyên Trạch nhớ tới thiên phú vẽ truyện tranh của Thôi Kiều, thật đúng là, đối với Thôi Kiều mà nói, chỉ cần mỗi ngày vẽ hai tiếng, sẽ không thiếu tiền dùng.
Diệp Nguyên Trạch sờ sờ đầu Thôi Kiều, cưng chiều hỏi: "Đúng vậy, đầu cô ta không dùng được."
Nhìn Thôi Kiều ăn mỳ, Diệp Nguyên Trạch càng nhìn càng cảm thấy thích.
Lúc hai người đi bắt xe, lại gặp tiểu bạch liên, mặt mũi bầm dập, quần áo trên người bị xé thành từng mảng, đều có thể nhìn thấy bra màu hồng bên trong.
Không hổ là hận nữ ung thư, nhìn dáng người vốn có của tiểu bạch liên, đại khái cũng chỉ có Diệp Nguyên Trạch mới nỡ đối phó cô ta như vậy.
Thôi Kiều thở dài một hơi trong lòng.
Triệu Dung Dung hùng hổ vọt tới, Thôi Kiều tự mình cởϊ áσ khoác.
Trong lòng Triệu Dung Dung chỉ muốn nói cho bạn trai Thôi Kiều biết, Thôi Kiều trước kia cũng là gái mại da^ʍ!
Nhưng vừa đi tới trước mặt hai người, đã bị một cái áo khoác ấm áp mang theo hương ấm bao lấy.
"Mau bắt xe về nhà đi." Thôi Kiều vẫn ôn nhu nhu nhu nói: "Sau này đừng làm loại chuyện này nữa, cô xinh đẹp, làm người mẫu diễn viên đều có thể kiếm tiền."
Triệu Dung Dung sững sờ tại chỗ.
Sau đó đối mặt với ánh mắt ôn nhu thật sự của Thôi Kiều.
Bên trong, có bao dung, có đáng tiếc, có tiếc nuối, nhưng chính là không có cười nhạo, không có một chút ác ý nào.
Tất cả lời Triệu Dung Dung vốn muốn nói đều bị chặn ở cổ họng, một chữ cũng không phun ra được.
Thôi Kiều cũng không định chờ một câu cảm ơn, đi theo Diệp Nguyên Trạch lên xe.
Đối với phụ nữ, chung quy cô vẫn mềm lòng.
Bởi vì thế giới này, đối đãi với phụ nữ quá mức trách móc quá mức nặng nề, cho nên sau khi cô gái làm sai chuyện, cô vẫn nhịn không được muốn giúp đối phương sửa chữa.
Không cần thiết phải đánh chết cả đời của một người.
Sau khi lên xe, Diệp Nguyên Trạch nói: "Trước kia hai người có quan hệ rất tốt sao?"
"Không, chỉ là khi nhìn cô ấy, cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Cũng chỉ là một cô gái đáng thương không có nhận ra bản thân, chưa từng mở mắt nhìn thế giới này mà thôi." Giọng nói Thôi Kiều tang thương.
Diệp Nguyên Trạch bị giọng điệu này làm cho bật cười: "Vậy xin hỏi quý cô Thôi Kiều, cậu mở mắt nhìn thấy thế giới này như thế nào vậy?"
Thôi Kiều nhanh chóng hôn Diệp Nguyên Trạch một cái: "Cả thế giới của cô ấy vừa đủ cho một tiểu tổ tông mà cô ấy mới hôn một cái~"
Lỗ tai Diệp Nguyên Trạch dùng mắt thường có thể thấy được đỏ lên.
Anh ta nghĩ, mình cũng là lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy thế giới này, lãnh khốc tàn nhẫn, nhưng lại lưu lại một chút đường lui.
Tác giả có một điều để nói:
Bây giờ tình cảm của Diệp Nguyên Trạch thực sự rất dễ phân tích: Anh ta cực kỳ thiếu tình yêu, không bao giờ yêu bất cứ ai, cũng không ai sử dụng sinh mệnh để yêu thương anh ta.
Cho nên đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của vương giả Thôi Kiều.
Phía sau, giá trị ngược tâm của hắn sẽ bị vương giả "dịu dàng" tích đầy.