Chương 60: Gặp lại Lan Úy

“Nếu hắn có thể tâm phục khẩu phục, khiến Thiệu quốc trở thành nước phụ thuộc của Mục quốc, trẫm có thể tha cho hắn.” Hoàng đế cơ hồ cả do dự cũng không có liền đáp ứng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn hoàng đế.

Hoàng đế đã đứng dậy, như không muốn thảo luận việc này nữa, hắn đi tới bên bàn chấp bút, phê công văn, để lại Lăng Tiêu ở bàn ăn.

Lăng Tiêu biết ý của hoàng đế, cũng không dám mở miệng nữa, chỉ là ăn không biết vị ăn vài hớp cơm, liền gọi người dọn đồ xuống, mình thì đi tới bên hoàng đế.

Hoàng đế không để ý tới y, chuyên chú nhìn công văn trên bàn.

Lăng Tiêu trong lòng có chút thấp thỏm, tuy rằng hoàng đế không biểu hiện rõ ra là không vui, nhưng mà, không muốn nói chuyện với mình, đã là điềm báo hoàng đế không vui.

Lăng Tiêu không dám làm cứng, tựa như lấy lòng, y thả nhẹ cước bộ đi đến phía sau hoàng đế, vươn tay nhẹ nhàng kìm vai hoàng đế.

Hoàng đế hơi dừng lại, lập tức chấp nhận động tác của Lăng Tiêu, buông bút xuống, thoải mái tựa vào lưng ghế dựa, tiện cho động tác của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cẩn thận hầu hạ, dưới tay dùng lực độ và cách mát xa mà hoàng đế thích, hoàng đế thoải mái thở phào một cái, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

“Sau khi ngươi đi, trong cung thật sự không ai hầu hạ trẫm thoải mái nữa.” Hoàng đế làm như thở dài nói một tiếng.

Lăng Tiêu nghe vậy, không hiểu sao có chút vui mừng, y ổn ổn tâm thần, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng thích là được.”

“Thích, trẫm thật sự thích.” Hoàng đế nói xong, vươn tay kéo Lăng Tiêu vào trong ngực, để Lăng Tiêu ngồi trên đùi hắn, ánh mắt mềm nhẹ nhìn Lăng Tiêu nói: “Trẫm thích ngươi từ trên xuống dưới, nhưng chỉ có một điểm.”

Ngữ khí hoàng đế đột nhiên biến thành sắc bén, hắn vươn tay nắm cằm Lăng Tiêu, cứng rắn khống chế Lăng Tiêu để sát vào mình nói: “Ngươi phải biết ai mới là nam nhân của ngươi, hiểu chưa?”

Hoàng đế híp mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong mắt tản ra uy nghiêm khiến người sợ hãi, áp đến Lăng Tiêu sắp không thở nổi, Lăng Tiêu vội vàng luống cuống loạn gật đầu.

Hoàng đế thấy thế, hơi thu liễm khí thế, buông Lăng Tiêu ra.

Lăng Tiêu vội vàng từ trong ngực hoàng đế đứng dậy, quỳ gối trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế đứng dậy nói: “Đứng lên đi, trẫm không thích ngươi luôn quỳ, sau này ở trước mặt trẫm, không cần như thế.”

Nói xong, hoàng đế lướt qua Lăng Tiêu đi ra ngoài, đi tới cửa, lại như nghĩ đến gì đó, hắn dừng cước bộ, đưa lưng về phía Lăng Tiêu nói: “Lăng Tiêu, ngươi là một người thông minh, đừng thử chạm vào điểm mấu chốt của trẫm nữa.”

Tựa hồ sợ lời này quá uy hϊếp Lăng Tiêu, hoàng đế dừng một chút, lại nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, trẫm sẽ khiến ngươi trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.”

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, bưng trái tim bùng nổ của mình, từ trên đất đứng dậy, nhìn bóng dáng hoàng đế rời đi, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.

Những lời cuối cùng của hoàng đế, có lẽ chính là điểm mấu chốt với mình hiện giờ.

Quả thực thấp rất nhiều a, Lăng Tiêu cảm khái.

“Công tử.” Ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to.

Lăng Tiêu ngẩng đầu, phát hiện là một thị nữ kính trang đứng ở cửa, Lăng Tiêu nhướng mày.

Thị nữ đi đến, ở trước mặt Lăng Tiêu hành lễ nói: “Công tử, Hoàng Thượng muốn ta mang ngài đến địa lao thăm Nhị hoàng tử Thiệu quốc, ngài có đi không?”

Lăng Tiêu kinh ngạc, hoàng đế chấp thuận mình đi thăm Phó Vũ Quân? Còn bảo thị nữ mang mình đi?

Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn thị nữ, không thể tin hỏi: “Hoàng Thượng công đạo ngươi dẫn ta đi thăm Phó Vũ Quân?”

Thị nữ mỉm cười gật đầu, thấy Lăng Tiêu vẫn là vẻ mặt không tin, thị nữ rũ mắt nói: “Đây chẳng phải là công tử ngài hy vọng hay sao?”



Lăng Tiêu trầm mặc, y cũng không thật sự hy vọng đi thăm Phó Vũ Quân, chỉ là hy vọng Phó Vũ Quân có thể sống, dù sao Phó Vũ Quân và mình có chút giao tình, hơn nữa, người nọ có tài hoa, chết cũng đáng tiếc.

Hiện nay hoàng đế nếu đồng ý mình đi thăm Phó Vũ Quân, y đi nói với Phó Vũ Quân hai câu cũng được.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu nhấp nhấp môi, phất tay nói: “Đi trước dẫn đường đi.”

“Dạ.”

Thị nữ hành lễ xoay người đi ở trước Lăng Tiêu, Lăng Tiêu theo sát sau.

Phó Vũ Quân bị nhốt trong địa lao Thiệu quốc, mà Lăng Tiêu đang ở chính là Vọng Xuân lâu kinh đô Thiệu quốc, muốn đi đến địa lao, nhất định phải ngồi xe ngựa đi.

Mà thị nữ đã sớm chuẩn bị xe ngựa ở cửa, chỉ đợi Lăng Tiêu ra ngoài.

Lăng Tiêu ra ngoài, liếc mắt một cái chú ý đến không phải là xe ngựa hoa lệ hoàng đế quen ngồi mà thị nữ chuẩn bị cho y, mà là một người quỳ ở cửa Vọng Xuân lâu, một người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn —— Hồng Diệp.

Hồng Diệp cô đơn quỳ gối trước Vọng Xuân lâu, trên mặt không có một tia huyết sắc, vẻ mặt lộ vẻ tuyệt vọng cùng mê mang, thân thể lung lay sắp đổ, hiển nhiên là thể lực không chống đỡ nổi.

Lăng Tiêu nhíu mày nhìn, mặt mang nghi hoặc, y cuối cùng cũng bị Hồng Diệp bắt về bên hoàng đế, theo lý thuyết nàng là công thần, nhưng mà, lúc này, lại như tự phạm sai mà quỳ trên mặt đất.

Xác thực khiến Lăng Tiêu không hiểu.

Lăng Tiêu muốn tiến lên hỏi, thị nữ bên cạnh thấy thế, lại đột nhiên lắc mình chắn trước mặt Lăng Tiêu, cung kính hành lễ với y nói: “Công tử, không đi địa lao nữa, trời sẽ tối, mời lên xe ngựa.”

“Không vội.” Lăng Tiêu nhìn sắc trời, lắc đầu nói, liền muốn lướt qua thị nữ, đi đến Hồng Diệp.

Thị nữ thấy thế, dịch một bước, lại một lần nữa chắn trước mặt Lăng Tiêu, hành lễ nói: “Công tử, mời lên xe ngựa.”

Thanh âm thị nữ mang theo cứng rắn, Lăng Tiêu sửng sốt, nhìn phía thị nữ, lúc này mới phát hiện nữ tử này diện mạo mười phần anh khí, giữa khuôn mặt tràn đầy lãnh ý không thể cự tuyệt.

Lăng Tiêu nhướng mày, trong lòng hiểu rõ, biết đây là hoàng đế ra lệnh, không cho mình tiếp cận Hồng Diệp, cũng hiểu rõ giằng co nữa cũng không có tác dụng gì, liền xoay người nhu thuận lên xe ngựa.

Thị nữ hơi hơi sửng sốt, thở ra một hơi, quay đầu lại liếc nhìn Hồng Diệp tái nhợt che mặt, lắc lắc đầu, xoay người đi theo Lăng Tiêu lên xe ngựa.

Hành động vừa nãy của thị nữ này cũng không tránh được ánh mắt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu mắt nhìn, suy đoán thị nữ này và Hồng Diệp là người quen biết, cảm thấy liền có chủ ý.

Y chờ thị nữ lên xe ngựa, liền để sát vào nàng lôi kéo làm quen: “Nhìn ăn diện của ngươi, không giống thị nữ bình thường a?”

Thị nữ hơi hơi dừng lại, cúi đầu trả lời: “Công tử, thuộc hạ là ám vệ của chủ tử.”

“Ám vệ?” Lăng Tiêu ngạc nhiên, hoàng đế đời trước cũng không có nghe nói là có ám vệ gì cả.

Y nhìn chằm chằm thị nữ như nhìn thứ gì ngạc nhiên, thị nữ bị y nhìn chăm chú đến cả người cũng không được tự nhiên, không khỏi hơi hơi dịch qua một cái hỏi: “Công tử, vì sao nhìn thuộc hạ như vậy?”

“Không, chỉ là chưa từng nghĩ qua, ám vệ cũng có nữ.” Lăng Tiêu lung tung lấy một cái cớ.

Thị nữ nghe vậy, có vẻ có chút không vui đáp: “Chủ tử từng nói, nữ nhân và nam nhân không khác nhau, nam tử có thể làm được, nữ tử cũng có thể.”

Lăng Tiêu ách nhiên, thị nữ này hiểu lầm mình khinh thị nữ tính mà, y vội giải thích: “Ta không có ý này, ý của ta là…”

“Được rồi, công tử, ngài không cần giải thích cho thuộc hạ nữa, ngài là người của chủ tử, vậy cũng là chủ tử của thuộc hạ, ngài có vấn đề gì trực tiếp hỏi đi.”

“…”

Không hổ là người của hoàng đế, sát lực đủ sắc bén, cá tính cũng đủ sảng khoái.

Lăng Tiêu ở trong lòng âm thầm đồng ý, cũng không vòng vo nữa, hỏi thẳng: “Hồng Diệp cũng là ám vệ sao?”



“Hồng Diệp?” Thị nữ hơi hơi dừng lại, đáp: “Nàng… Là ám vệ, nhưng khác với thuộc hạ.”

Lăng Tiêu kinh ngạc, hỏi tiếp: “Khác thế nào?”

Thị nữ nghe vậy, có chút khó xử nói: “Công tử, lời này không bằng đến hỏi chủ tử?”

“…” Lăng Tiêu càng thêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm thị nữ thăm dò hỏi: “Ngươi không thể nói?”

Thị nữ hơi cúi đầu hành lễ với Lăng Tiêu nói: “Mong công tử thứ tội.”

Lăng Tiêu nghe vậy, hơi bất mãn nhấp nhấp môi, thay đổi một góc độ thăm dò hỏi: “Vậy ngươi và Hồng Diệp có quan hệ gì? Rất quen thuộc sao?”

Thị nữ lắc đầu: “Chỉ là cùng đi làm nhiệm vụ qua mấy lần.”

“Thuộc hạ phụ trách công việc ở chỗ tối, Hồng Diệp là chủ tử xếp vào ở Thiệu quốc, tìm hiểu tin tức, không quá quen thuộc với nàng.”

“Vậy à.” Lăng Tiêu nhướng mày, thị nữ này vì sao vừa nãy còn vẻ mặt tiếc hận nhìn chằm chằm Hồng Diệp?

Suy nghĩ, Lăng Tiêu lần thứ hai hỏi: “Vậy Hồng Diệp lần này vì sao quỳ trên mặt đất.”

Thị nữ sửng sốt, rất là kinh ngạc hỏi: “Công tử ngài không biết?”

“…” Lăng Tiêu trầm mặc, y nên biết sao?

Thị nữ hơi bật cười ra tiếng, lập tức ý thức được mình thất thố, nàng xoay đầu qua một bên nói: “Hồng Diệp nàng cãi lệnh của chủ tử.”

“Cãi lệnh?” Lăng Tiêu nghi hoặc.

Thị nữ giải thích: “Chủ tử hạ lệnh Hồng Diệp là mang công tử về trước khi khai chiến.”

Như sợ Lăng Tiêu có chỗ hiểu lầm, thị nữ vội nói: “Đây cũng là vì bảo hộ công tử, tránh cho sau khi khai chiến, đao kiếm không có mắt, làm công tử bị thương. Đó cũng là mục đích mà chủ tử muốn Hồng Diệp mang ngài về, nhưng mà…”

Thị nữ dừng một chút, nghiêm túc nói: “Hồng Diệp cũng không nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, mà là mặc kệ công tử, khiến công tử mấy lần lâm vào nguy cơ… Nhưng nàng có lẽ cũng không đoán được công tử tài năng như vậy, mặc kệ công tử, không chỉ không khiến công tử thương tổn bản thân, còn khiến công tử ngài thành công… cứu… cứu hoàng tử Thiệu quốc, làm kế hoạch thứ nhất của chủ tử thất bại.”

“Chờ đã…” Lăng Tiêu nhíu mày: “Ngươi nói là mặc kệ?”

Thị nữ đáp: “… Huyệt đạo của Hồng Diệp kỳ thật đã sớm giải, dây thừng cũng uy hϊếp không được nàng, nàng nếu nguyện ý, đã sớm có thể mang công tử về.”

Thị nữ nói vậy, Lăng Tiêu nghe nói mà ngạc nhiên trừng lớn mắt.

“Cũng chính là nàng cố ý cho ta vào trong quân đội quấy nhiễu? Chính là vì làm ta bị thương thậm chí là… chết?” Lăng Tiêu hậu tri hậu giác nói.

Thị nữ trầm mặc, hồi lâu đáp: “Công tử cách Hồng Diệp xa chút, nàng có bụng dạ khó lường với ngài, nếu ngài không thông minh tài trí, hiện tại ngài có lẽ chính là một trong rất nhiều thi thể kia.”

Lăng Tiêu hung hăng đánh một cái rùng mình.

Trong lòng có chút không tin, khi ở bên người Phó Vũ Quân, Hồng Diệp này đối xử với mình vẫn rất không tồi.

Rất nhiều lúc, nàng lo lắng cho mình đều rất chân thành.

Nàng vì sao phải để mình chết? Mình và nàng không oán không cừu mà?

Lăng Tiêu đang muốn hỏi nữa, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, thị nữ như biết tâm tư của Lăng Tiêu, như bỏ trốn mà nhảy xuống xe, cũng hành lễ với Lăng Tiêu nói: “Công tử, đã đến địa lao.”

Lăng Tiêu bất đắc dĩ, chỉ phải xuống xe.

Sau khi xuống xe, không chỉ có thị nữ, còn có một thiếu niên một thân thường phục màu lam khí phách phấn chấn —— Lan Úy.