Chương 55: Sóng gió không ngừng

Lăng Tiêu cắn răng trầm mặc, Phó Vũ Quân đột nhiên vươn tay, bàn tay nửa đường lại bị Hồng Diệp la to đánh gãy.

Phó Vũ Quân mắt lạnh nhìn về phía Hồng Diệp, Hồng Diệp muốn giúp Lăng Tiêu giải vây nói: “Hoàng tử, công tử hắn còn chưa…”

“Đi xuống!” Nhưng mà, Phó Vũ Quân cũng không tính nghe Hồng Diệp nói, lạnh giọng hạ lệnh.

Hồng Diệp có chút do dự, lại ngại với quyền uy của Phó Vũ Quân, chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Nháy mắt, cả sân, cũng chỉ còn lại có hai người Phó Vũ Quân cùng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hơi lui về phía sau một bước, duy trì một khoảng cách an toàn với Phó Vũ Quân, chủ động mở miệng giải thích: “Thấy ngươi như rất ngưỡng mộ vũ giả kia, ta cũng không dễ nói ra khỏi miệng, phá tan ảo tưởng của ngươi.”

“Vậy ngươi liền nhìn ta nơi nơi tìm ngươi như chui đầu vào ruồi bọ?” Giọng Phó Vũ Quân mang theo uẩn giận.

Khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, bởi vì tức giận mà tản ra uy áp, ép Lăng Tiêu lui về phía sau hai bước, điều này khiến Lăng Tiêu không thể không ý thức được người nam nhân này, cho dù có gần gũi, ngày thường có giao hảo với mình như thế nào, thì hắn cũng là một hoàng tử, có huyết mạch hoàng tộc, nắm giữ sống chết của rất nhiều người.

Hắn có địa vị cao cao tại thượng, có lòng tự tôn mãnh liệt, hắn sẽ không cho phép người khác lừa gạt, nhất là chuyện hắn vốn quan tâm.

Lăng Tiêu nhíu mày, lúc này nếu không nói tốt, còn thật sự có thể sẽ bị Phó Vũ Quân áp đặt.

Y nhất định phải cẩn thận.

Lăng Tiêu vẫn luôn không dám nói chuyện, Phó Vũ Quân lại chờ đến không kiên nhẫn, hắn để sát vào Lăng Tiêu, không vui nói: “Ngươi cách xa ta như vậy làm gì? Chột dạ?”

Hắn cười lạnh vươn tay nắm cằm Lăng Tiêu nói: “Ngươi không dám nói lời nào, hay là chột dạ?”

Lăng Tiêu nghe vậy nhếch môi, tay Phó Vũ Quân nắm hàm dưới cũng không nhẹ, biến thành Lăng Tiêu có chút đau, y tránh thoát Phó Vũ Quân trói buộc, nhịn không được mở miệng nói: “Ta chột dạ thì sao?”

Chột dạ mới chứng minh được điều này cũng không phải là suy nghĩ của y.

Nhưng mà, lời này nói ra quá kiêu căng, mang theo tự tin khiến người chán ghét, châm ngòi dây thần kinh tên lý trí của Phó Vũ Quân, hắn nguy hiểm nheo mắt, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu nói: “Ngươi bây giờ ngược lại là thẳng thắn!”

Lăng Tiêu cắn môi, cũng biết lời của mình vừa nãy, đối với Phó Vũ Quân bây giờ mà nói, thì khó có thể tiếp thu, nhưng thay vì tìm cớ, không bằng thẳng thắn hết tất cả.

Phó Vũ Quân không phải hoàng đế, hắn tuy rằng thân ở địa vị cao, nắm giữ sống chết của Lăng Tiêu, nhưng mà, khí tràng của hoàng đế thì càng lạnh thấu xương hơn, vừa tỏa ra, Lăng Tiêu liền có thể cảm giác được cái chết đang nhích lại gần mình, cả trốn cũng chỉ phí công, cho nên Lăng Tiêu vẫn luôn không dám thẳng thắn với hoàng đế.

Nhưng khí tràng của Phó Vũ Quân, tuy rằng đáng sợ, nhưng chỉ khiến Lăng Tiêu muốn rời xa… cũng không thể cảm giác được khí tức chết chóc.

Có lẽ, Phó Vũ Quân cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, muốn mạng của mình.

Ôm suy nghĩ như vậy, Lăng Tiêu rốt cục phồng gan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Phó Vũ Quân nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ nói một câu, ngươi nghe cho kỹ, chuyện này, giấu ngươi cũng không phải là ta mong muốn.”

Tiểu nô tài vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn mình trong sáng, trong mắt tinh thuần, phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo của mình, khiến Phó Vũ Quân ở trước mặt Lăng Tiêu, có chút bối rối.

Hắn che dấu xoay đầu qua chỗ khác, tránh né tầm mắt của tiểu nô tài, tầm mắt tiểu nô tài lại như keo như sơn dính lên người mình, hắn tránh né, xoay người trốn khỏi sân Lăng Tiêu.

Mắt thấy Phó Vũ Quân rời đi, Lăng Tiêu nháy mắt thả lỏng, ngồi trên ghế đá ở sân.

Ngồi thật lâu sau, trong đầu Lăng Tiêu hiện ra bóng dáng thất hồn lạc phách của Phó Vũ Quân khi rời đi, hơi cười khổ.

Cũng nên thất hồn lạc phách, dù sao người ngưỡng mộ lâu như vậy là một nam tử đã đủ đả kích, mà còn là người vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, biết nam tử đó là y, càng khiến Phó Vũ Quân cao cao tại thượng thấy khó chịu.

Xem ra, mình cũng đã đến lúc nên tự hỏi rời đi.

Nhưng mà, không biết, Phó Vũ Quân hôm nay đi phủ đệ đại hoàng tử, chuyện muốn bắt Mạc Khởi về tiến triển như thế nào rồi.

Một đêm không ngủ, sáng sớm, Lăng Tiêu mở cửa phòng.

Liền thấy ở cửa có hai người đang đứng.

Một người là Hồng Diệp đêm qua vẫn luôn lo cho y, một người thì là Phó Vũ Quân vẻ mặt tiều tụy.

Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân.

Biểu tình tràn ngập nghi hoặc.

Phó Vũ Quân lúc này cũng đang nhìn chăm chú vào Lăng Tiêu, thấy y từ bên trong đi ra, biểu tình còn có chút phức tạp, nhưng rõ ràng cảm xúc đã ổn định lại.

Lăng Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, ở tại chỗ gọi hắn một tiếng: “Nhị hoàng tử.”

“Lăng Tiêu…”

Phó Vũ Quân nhỏ giọng gọi, xoay người nói với Hồng Diệp: “Ngươi đi xuống gọi người lộng chút sớm một chút đi lên, ta nói chuyện với công tử.”

Hồng Diệp như có chút không tình nguyện, cuối cùng vẫn hành lễ lui xuống.

“Lăng Tiêu.” Vừa thấy Hồng Diệp rời đi, Phó Vũ Quân gọi Lăng Tiêu liền muốn tiến lên, Lăng Tiêu lui về phía sau một bước, cứng ngắc nói: “Ngươi đứng ở đó nói, ta nghe.”

Phó Vũ Quân khẽ nhíu mày, rất không tình nguyện, nhưng nhìn thấy tiểu nô tài vẻ mặt cảnh giác, cũng biết đêm qua đã làm y sợ, không khỏi hoãn sắc mặt, mở miệng nói: “Đêm qua, là ta thất thố.”

Lăng Tiêu kinh ngạc mở mắt, Phó Vũ Quân đây là…

Phó Vũ Quân tựa như lần đầu tiên ăn nói khép nép với người khác, không khỏi nghẹn đỏ mặt, hắn nhẹ giọng nói: “Đêm qua cứ nghĩ, ngươi lừa ta, nhìn ta tình thâm ý trọng với ngươi như vậy, lại vẫn cứ có thể không quan tâm mà tiếp tục giấu diếm ta, ta nhất thời tức giận liền…”

Nói đến đây, Phó Vũ Quân dừng một chút, thấy phiền toái nói: “Tóm lại, là ta sai, xin lỗi, làm ngươi sợ.”

Lăng Tiêu ngạc nhiên, Phó Vũ Quân này thật sự giải thích với mình mà!

Đêm qua còn tức giận như vậy, hôm nay liền cười tủm tỉm chạy đến trước mặt mình giải thích, Lăng Tiêu cảm thấy có chút không hiểu suy nghĩ của Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân thấy Lăng Tiêu vẻ mặt kinh nghi chưa định, dáng vẻ xác thực thật thà đáng yêu, không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Ta đã nghĩ kĩ.”

Nói xong, hắn hơi dừng, thấp giọng cười nhạo một tiếng nói: “… Kỳ thật cũng không phải là nghĩ kĩ gì, đây vốn đã là chuyện không cần nghĩ kĩ, vũ giả là ngươi, càng khiến ta vui sướиɠ mới đúng, tuy rằng ngươi giấu ta làm ta tức giận, nhưng nếu như là ngươi, ta rất thích.”

“Cái… có ý gì?” Lăng Tiêu cảm thấy mình có chút loạn, vũ giả là đại nam nhân y đây, Phó Vũ Quân tỏ vẻ rất thích?

Điều này không quá như y nghĩ…

“Tâm tư mà ta đối với vũ giả ngươi cũng hiểu, vậy ngươi có hiểu, tâm tư mà ta đối với Lăng Tiêu ngươi hay không?” Phó Vũ Quân không trực tiếp trả lời Lăng Tiêu, mà là hỏi Lăng Tiêu một vấn đề khác.

Vấn đề này, Lăng Tiêu trái lo phải nghĩ, cảm thấy đáp án khẳng định không đơn giản, nhưng y lại xác thực nghĩ không ra có gì đặc biệt, không khỏi nghi hoặc nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân đi về phía trước hai bước, kéo tay Lăng Tiêu nói: “Tâm tư đối với ngươi và đối với vũ giả là độc nhất vô nhị.”

“?!” Lăng Tiêu giật mình trừng mắt, vội bỏ tay Phó Vũ Quân ra.

Y không phải còn đang ngủ chứ, còn chưa tỉnh ngủ…

Phó Vũ Quân nhìn chằm chằm tay bị bỏ ra, có chút mất mát thu hồi, ngẩng đầu cười nói: “Không sao, một ngày nào đó ngươi sẽ tiếp thu ta.”

“Ta sẽ cưới ngươi.” Phó Vũ Quân đột nhiên nói.

Lời này giống như một quả bom, nổ đến Lăng Tiêu cháy sém, y si ngốc, nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân, nửa ngày cũng chưa hồi thần, Phó Vũ Quân ôn nhu nhìn y, tựa như muốn dùng ánh mắt ngấy chết Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lại không thể cảm giác được Phó Vũ Quân ôn nhu, y nhìn Phó Vũ Quân như vậy, chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người từ đáy lòng lan ra khắp nơi trên thân thể, Lăng Tiêu biết lúc này Phó Vũ Quân rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn đêm qua.

Y hận không thể cứ thế mà rời khỏi chỗ này, né tránh tầm mắt thấu người của Phó Vũ Quân.

Trong lòng ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác, nếu lúc này không rời đi, liền không còn cơ hội rời đi nữa.

Lăng Tiêu suy nghĩ, đột nhiên cười gượng ra tiếng, y cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi, nhất định là phương thức mở cửa của ta hôm nay không đúng, ta mở lại lần nữa.”

Nói xong, Lăng Tiêu đóng sầm cửa, mắt thấy Phó Vũ Quân liền sắp rời khỏi tầm mắt của mình, Lăng Tiêu thoáng yên lòng.

Nhưng mà, “cạch” một tiếng, Phó Vũ Quân đột nhiên vươn tay đẩy cửa, ngăn động tác Lăng Tiêu, hắn một mình che giữa cửa, nhướng mày nhìn Lăng Tiêu nói: “Không cần trốn, hơn nữa, ta nói đều là thật.”

Lăng Tiêu sửng sốt, thấy đóng cửa thất bại, không khỏi có chút ảo não, y hít sâu một hơi, nhìn Phó Vũ Quân như nhìn một tên bệnh thần kinh, không thể tin nói: “Cũng bởi vì ngươi biết ta là vũ giả, liền muốn kết hôn với ta? Chẳng sợ ta là một đại nam nhân.”

Mạch não của Phó Vũ Quân này đã xảy ra chuyện gì!

“Ta nói rồi, không chỉ bởi vì ngươi là vũ giả, còn bởi vì ngươi là Lăng Tiêu.” Giọng điệu Phó Vũ Quân rất kiên định.

Lăng Tiêu lại cảm thấy rất vớ vẩn, y lười cùng Phó Vũ Quân rối rắm vấn đề này, thẳng thắn mà tức giận trừng Phó Vũ Quân nói: “Ta không có khả năng đáp ứng!”

“Ta không tính nghe ý kiến của ngươi.” Phó Vũ Quân cười khẽ.

Lăng Tiêu chấn động, lời này của Phó Vũ Quân là có ý gì, đáy lòng y ẩn ẩn bất an.

Trên mặt tiểu nô tài một mảnh thất kinh, biểu tình không thể tin kia, có vẻ vô cùng chân thật, hoàn toàn không giống dáng vẻ khôn khéo giả dối bình thường, tiểu nô tài như vậy khiến người rất có du͙© vọиɠ bảo hộ.

Phó Vũ Quân thấy thế, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Tiêu, ý an ủi nồng đậm.

Lăng Tiêu đẩy tay hắn ra, Phó Vũ Quân bị đau thu hồi, không vui nhíu mày.

Lăng Tiêu cúi đầu suy tư, nhếch môi mở miệng cự tuyệt lần nữa: “Nhị hoàng tử, xin đừng khiến Lăng Tiêu khó xử được không?”

Phó Vũ Quân nghe vậy rũ mắt, cũng không trả lời vấn đề của Lăng Tiêu, mà khư khư cố chấp nói: “Ba ngày sau, chúng ta thành thân.”

Lăng Tiêu nghe vậy, tức giận nhíu mày, Phó Vũ Quân này là xảy ra chuyện gì! Uống lộn thuốc hả!

Có lẽ là biết suy nghĩ trong lòng Lăng Tiêu, Phó Vũ Quân chủ động mở miệng khuyên nhủ: “Có lẽ ngươi bắt đầu không thể tiếp thu, chờ lâu dần, ngươi sẽ quen thôi, quen rồi cũng liền tiếp nhận, ta sẽ tốt với ngươi cả đời, sủng ngươi đến vô pháp vô thiên, sẽ cho ngươi lễ thành thân long trọng nhất, vả lại, cả đời này, ta sẽ chỉ lấy một mình ngươi.”

Lăng Tiêu nghe vậy, khóe miệng run rẩy hai cái, y thừa nhận, y nghe thế, rất cảm động, nếu mình là cô nương, tuyệt đối cảm động đến rơi nước mắt, nói không chừng đầu nóng lên liền gả đi luôn!

Nhưng Lăng Tiêu y là một đại nam nhân! Biết chưa!

Đại nam nhân y đây phải gả như thế nào?!

Phó Vũ Quân này bị cái gì kí©h thí©ɧ vậy!

Đột nhiên liền muốn thành thân, hơn nữa, ba ngày sau, ngày thành thân cũng quyết định quá nhanh đi.

Lăng Tiêu cắn răng, thấy phản bác Phó Vũ Quân thế nào cũng không hữu dụng, liền thay đổi một loại phương thức, y dịu mặt, giọng mềm mềm, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được hoàng tử coi trọng, Lăng Tiêu… cũng… vui lòng.”

Đen mặt nói lời trái lương tâm, thấy Phó Vũ Quân vẻ mặt hưng phấn, chút lương tâm trong lòng Lăng Tiêu khiển trách nho nhỏ, y cười khan nói: “Nhưng mà, ba ngày sau, quá vội vàng đi?”

Phó Vũ Quân nghe vậy, thở dài một tiếng nói: “Quả thật vội vàng, nhưng ta chờ không được, ta sợ ngươi…”

Nói xong, Phó Vũ Quân như ý thức được gì, đột nhiên tạm dừng, lời này làm như hắn không muốn nói cho Lăng Tiêu.

Nhưng Lăng Tiêu sao sẽ dễ dàng cho Phó Vũ Quân qua như vậy, y vội truy vấn: “Sợ ta cái gì?”

Phó Vũ Quân nắm tay nói: “Ta sẽ nói với ngươi, ngươi phải bình tĩnh.”

“Được.” Lăng Tiêu gật đầu, vẻ mặt không thể chờ đợi.

Phó Vũ Quân thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, có chút do dự mà trầm trọng nói: “Hoàng đế Mục quốc vào Thiệu quốc.”

“…” Lăng Tiêu còn tưởng là chuyện gì, việc này y đã sớm biết, nhưng Phó Vũ Quân làm sao mà biết được.

Tiếp thu ánh mắt nghi ngờ của Lăng Tiêu, Phó Vũ Quân chủ động giải thích: “Ở ngoài phủ hoàng huynh, ta vốn đang chờ Mạc Khởi, kết quả chờ thấy hắn.”



“Ngươi… Ngươi gặp hắn?” Lăng Tiêu kinh nghi.

Phó Vũ Quân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm khắc mà nói, là hoàng đế Mục quốc chủ động liên hệ hắn, mà hắn cũng không tận mắt nhìn thấy hoàng đế Mục quốc, hoàng đế Mục quốc trên thực tế, chỉ giao cho hắn một tờ giấy.

Bên trên viết câu.

Được hoàng tử chiếu cố hoàng quân của trẫm, giờ đây, trẫm đến đón hắn về.

Một câu ngắn ngủi, khiến Phó Vũ Quân rất bất an, cho nên, hắn mới có thể vừa hồi phủ liền đi gặp Lăng Tiêu trước, nhưng mà, lại khiến hắn biết sự thật Lăng Tiêu chính là vũ giả…

“Không gặp mặt, thì sao ngươi biết là hắn đến? Hắn làm gì với ngươi?” Lăng Tiêu ở một bên nghi hoặc hỏi.

Phó Vũ Quân không muốn nói cho Lăng Tiêu chuyện tờ giấy, chỉ phải nói sang chuyện khác: “Người của hắn cướp đi Mạc Khởi.”

“Cái… cái gì?!” Lăng Tiêu kinh ngạc: “Ngươi không phải là canh ở cửa phủ đại hoàng tử hay sao?”

“Đúng.” Phó Vũ Quân cắn răng, đúng là bởi vì canh, mới nhận được tờ giấy kia, mới vừa vặn đụng phải người của hoàng đế Mục quốc, vì cướp đoạt Mạc Khởi, mới náo loạn một ngày.

Nhưng mà, hắn vẫn không thể mang Mạc Khởi về.

Thế lực của Mục quốc ở Thiệu quốc thế nhưng đã lớn đến vậy!

Hắn nhất định phải hảo hảo điều tra chuyện này, nhưng đầu tiên, là lưu lại người này.

Nếu người này gả cho mình, hoàng đế Mục quốc liền không thể mang đi.

Càng nghĩ càng thấy có đạo lý, ánh mắt Phó Vũ Quân nhìn Lăng Tiêu càng thêm rõ ràng cùng nóng rực.

Điều này khiến Lăng Tiêu rất không được tự nhiên.

Phó Vũ Quân như nhận ra Lăng Tiêu phản cảm, hơi thu liễm cảm xúc, hất đầu nói: “Chuyện Mạc Khởi ta sẽ điều tra rõ ràng, cũng nhất định sẽ đưa nàng cho ngươi xử trí, ngươi không cần lo lắng, hiện tại chỉ cần hảo hảo chuẩn bị gả cho ta là được.”

“Không phải…” Lăng Tiêu nhíu mày, sao nói nói lại kéo đến đề tài này rồi, y nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Phó Vũ Quân mới được.

“Người tới.” Phó Vũ Quân không nghe lời Lăng Tiêu, hắn đánh gãy Lăng Tiêu gọi ra ngoài một tiếng.

Nháy mắt, khắp sân Lăng Tiêu phủ kín người hầu đeo đao.

Lăng Tiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân này không phải là muốn giam y chứ?

Tiếp thu ánh mắt mờ mịt của Lăng Tiêu, nhìn tín nhiệm cùng với ỷ lại đối với hắn trên mặt Lăng Tiêu, Phó Vũ Quân bối rối xoay đầu, nhỏ giọng nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Cuối cùng, hắn lại công đạo: “Ngươi hảo hảo ở đây, ba ngày sau, ta cưới ngươi liền thả ngươi tự do.”

Nói xong, Phó Vũ Quân chứa đầy tình ý nhìn Lăng Tiêu, thừa dịp Lăng Tiêu không chú ý, cúi người nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên mặt y, hứa hẹn: “Ta sẽ rất tốt với ngươi.”

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng.

Lăng Tiêu vuốt chỗ bị hắn hôn, chỗ đó còn lưu lại nóng ẩm trên môi Phó Vũ Quân, tựa như bị con sâu dính nhớp bò qua, mang theo cảm giác sềnh sệch khiến người không cách nào tiếp thu, Lăng Tiêu lau mạnh vài cái, lau đến da thịt chỗ đó đỏ lên, mới không vui dừng tay.

Vì sao Phó Vũ Quân hôn y lại chán ghét như vậy, hoàng đế thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hay là… y thích hoàng đế rồi?!

Lăng Tiêu ngạc nhiên trừng mắt, vội vàng xoay đầu, ngăn cản bản thân suy nghĩ sâu xa.

Bây giờ quan trọng không phải là rối rắm việc này, mà là, làm sao để chạy ra khỏi nhà giam này…

Ban đêm, đèn dầu mọi nhà dần tắt, Vọng Xuân lâu lại đèn đuốc sáng trưng.

Hoàng đế ngồi trong ghế lô lầu hai, nghiêm nghị nhìn hồng y nữ tử Hồng Diệp quỳ gối ở dưới.

“Ngươi nói, Phó Vũ Quân hắn muốn kết hôn với hoàng quân của trẫm?”

Thanh âm lạnh như băng, nện trong lòng Hồng Diệp, làm Hồng Diệp lạnh lẽo cả người, nàng run môi, cưỡng chế uy áp đáp: “Dạ… vâng.”

“A.”

Hồng Diệp tựa hồ nghe thấy một tiếng tiếng cười, nàng ngạc nhiên theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía chủ tử mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc, phải biết, nàng từ nhỏ đã đi theo chủ tử, trong ấn tượng của nàng, chủ tử nàng chưa bao giờ cười qua.

Nhưng mà, lúc này, nàng quả thật thấy chủ tử của nàng cười, nhưng nụ cười kia lại không trong đáy mắt, môi rõ ràng là giương lên, lại làm người không cảm thấy được bất cứ ý cười gì.

Chỉ có uy áp cùng với giá lạnh vô tận.

Áp khí quanh thân hoàng đế cực thấp, long uy phát ra khiến cho cả gian phòng không còn chút độ ấm, dưới khí thế mãnh liệt như vậy, Hồng Diệp bị lạnh đến cả người run rẩy, nhìn thấy nụ cười kia chỉ cảm thấy quỷ dị mà thấu người.

Hồng Diệp bị chấn đến một cử động nhỏ cũng không dám, mà ngay cả mắt nàng cũng quên dời đi.

Hoàng đế thấy thế, nhẹ liếc nàng, chỉ một cái liếc, Hồng Diệp liền cảm thấy mình trên mặt đất phủ một thân tao, nàng lần đầu tiên biết, thì ra cái chết lại gần như vậy…

Hồng Diệp cũng không biết cuối cùng tựa đầu thấp đi như thế nào, nàng chỉ biết là, cả đời này nàng cũng không bao giờ muốn nhìn thấy một màn vừa nãy nữa.

Thật là đáng sợ…

Nỗi sợ thổi quét thân tâm Hồng Diệp, nàng đã sớm quên, người ngồi trước mặt chính là hoàng đế mà nàng thề nguyện trung thành từ nhỏ, cũng là hoàng đế đã ái mộ từ nhỏ.

Vài năm không gặp, thiếu niên khiến nàng tâm động trước kia, dĩ nhiên trưởng thành thành một quân vương khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Cũng càng lúc càng xa nàng…

“Hắn muốn cưới liền cưới đi.” Hoàng đế cười lạnh, khẽ nói một câu như vậy.

Hồng Diệp kinh ngạc, có chút không rõ, hoàng đế chậm rãi uống một miếng trà, thở dài một tiếng, híp mắt lạnh nhạt nói: “Nếu hắn làm được.”

Hoàng đế nói chuyện không có quá nhiều phập phồng, nhưng mà, không hiểu sao lại khiến người cảm thấy uy áp cùng tin phục.

Hồng Diệp nghe thấy, liền biết, Phó Vũ Quân muốn cưới Lăng Tiêu là không có khả năng.

Nàng không khỏi rũ mắt cúi thấp đầu, đây là tư thái cực kỳ cung kính cùng tâm phục khẩu phục.

Cân nhắc, nàng mở miệng nói: “Hoàng Thượng, còn có một chuyện, Hồng Diệp… đã bị hoài nghi.”

Hoàng đế nghe vậy, hơi nhướng mày: “Là Phó Vũ Quân?”

“Công tử cũng có hoài nghi.” Hồng Diệp trả lời.

“Không sao.” Hoàng đế trả lời: “Ngươi không cần lo nhiều, ở cạnh hoàng quân bảo vệ hắn chu toàn là được.”

“… Dạ.” Hồng Diệp lên tiếng, khom người lui xuống.

Sau khi Hồng Diệp lui ra, hoàng đế nắm ly trà trong tay, nghĩ đến vừa nãy Hồng Diệp hồi bẩm, không khỏi hừ lạnh một tiếng, tay dùng sức, ly trà kêu lên rồi hóa thành tro tàn.

Hoàng quân của trẫm, há lại là người mà hắn có thể nhớ thương.

“Ám Nhai.” Hoàng đế buông tay ra, tro tàn ly trà rơi trên không trung, bịt kín một tầng sương trắng, sương trắng dần dần phiêu tán, trong hư không xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen một thân trang phục màu đen, tóc dài cột đuôi ngựa, sau lưng đeo một trường kiếm, một bộ hóa trang của người giang hồ, hắn cung kính quỳ gối trước mặt hoàng đế, hành lễ đáp: “Chủ tử.”

“Hành động trước.” Hoàng đế tựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức bàn tay nhẹ nhàng nói.

“Dạ.” Ám Nhai không chút do dự, đáp ứng rất rõ ràng, tựa hồ chỉ cần hoàng đế hạ lệnh, hắn cũng sẽ mặc kệ nguyên nhân.

Ám Nhai lui ra ngoài, hoàng đế tựa lưng vào ghế ngồi hai mắt nhắm nghiền.

Ba ngày sao?

Như vậy ba ngày liền mang tiểu thái giám trở về thôi.

Phủ đệ nhị hoàng tử.

Lăng Tiêu đã bị nhốt một ngày, trừ hai nha hoàn bên người là Cát Tường Phúc Khang, Lăng Tiêu không thể gặp bất kì ai, kể cả Hồng Diệp.

Cũng không thể bước ra khỏi phòng mình, ở cửa và cửa sổ đều có thị vệ canh gác.

Hiện tại Lăng Tiêu có chút võ công, nhưng đối phó một thị vệ còn có thể, đối phó với nhiều thì còn không được.

Y chỉ có thể bị nhốt ở trong này.

Nhưng Lăng Tiêu không phải là một người an phận, kế hoạch chạy đi của mình không thông, Lăng Tiêu liền động suy nghĩ lên đầu Phó Vũ Quân.

Y muốn đột phá từ chỗ Phó Vũ Quân.

Hôm nay, Lăng Tiêu sớm đã bảo Cát Tường mời Phó Vũ Quân đến.

Nhưng mà, Cát Tường trở về lại tỏ vẻ, không nhìn thấy Phó Vũ Quân, nghe nói, từ sớm đã tiến cung.

Tựa hồ đương kim hoàng đế của Thiệu quốc đã xảy ra chuyện.

Hết cách, Lăng Tiêu chỉ có thể chờ Phó Vũ Quân trở về, nhưng mà, Phó Vũ Quân đến chạng vạng, mới vội vã hồi phủ, vừa hồi phủ, không cần Lăng Tiêu mời, hắn một đường chạy vội đến sân Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn Phó Vũ Quân, hắn lúc này toàn thân có chút chật vật, hãn thấp dính khâm, trên mặt cũng có chút tái nhợt, Lăng Tiêu kinh ngạc đứng lên, Phó Vũ Quân bước nhanh tới trước mặt Lăng Tiêu.

Kéo y ra ngoài.

Lăng Tiêu nhíu mày, kéo ngược lại tay hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Phó Vũ Quân nhíu mày, khó xử nhìn Lăng Tiêu, há miệng muốn nói, nhưng không có phát ra bất kì thanh âm gì, cuối cùng hắn có chút ảo não kéo y qua, đẩy y cho Tiếu Phong đứng ngoài cửa nói: “Tiếu Phong, mang theo tất cả người trong viện che chở công tử trốn vào mật thất đi.”

“Hoàng tử, ngài…” Tiếu Phong buông mắt, muốn nói chuyện, Phó Vũ Quân lắc đầu với hắn: “Ta có thể tự mình giải quyết, bảo vệ tốt hắn.”

“Từ từ…” Lăng Tiêu không rõ tình huống: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Phó Vũ Quân nghe vậy, phức tạp nhìn về phía Lăng Tiêu, cũng không trả lời vấn đề Lăng Tiêu, mà là cười khổ đến gần y nói: “Thành thân phỏng chừng phải dời rồi.”

Mắt Lăng Tiêu sáng lên, có chút may mắn.

Phó Vũ Quân thấy vậy càng cười khổ, hắn vươn tay liêu liêu Lăng Tiêu tóc nói: “Nhưng ta đã nói thì ta nhất định sẽ làm được.”

Làm không được cũng đâu có sao, Lăng Tiêu ở trong lòng yên lặng trả lời. Nhưng thấy Phó Vũ Quân nghiêm túc như thế, Lăng Tiêu nghẹn lời ở cổ họng cũng nói không nên lời.

Y yên lặng giương mắt, nhìn thẳng Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân thâm tình chân thành nhìn Lăng Tiêu, như là muốn khắc dung nhan của Lăng Tiêu vào đáy lòng, mang theo quyết tuyệt cùng lưu luyến.

Lăng Tiêu cả người chấn động, ánh mắt thâm tình của Phó Vũ Quân, Lăng Tiêu nhìn thấy không ít, trên cơ bản từ khi quen biết đến bây giờ, ánh mắt của Phó Vũ Quân mỗi một khắc đều hữu ý vô ý mang theo thâm tình, nhưng, chưa bao giờ như lần này.

Ánh mắt này, tựa như đang tạm biệt, nhớ nhung mà triền miên, Lăng Tiêu ẩn ẩn cảm thấy một thứ gì đó không thể nắm bắt, y không khỏi vươn tay kéo Phó Vũ Quân lại.

Phó Vũ Quân rũ mắt, nhìn Lăng Tiêu kéo tay mình, hơi hơi sửng sốt, tiện đà hắn giật mình cười khẽ: “Có thể nhìn thấy ngươi giữ lại trước khi rời đi, có thể cảm nhận được sự quan tâm của ngươi, đã đủ.”



Phó Vũ Quân rút tay mình từ trong tay Lăng Tiêu ra, an ủi: “Không sao, mọi chuyện ta đều có thể giải quyết, bảo vệ tốt bản thân, chờ ta…”

Nói xong, hắn cuối cùng lưu luyến nhìn Lăng Tiêu, quyết tuyệt xoay người, chạy ra ngoài.

“…”

Lăng Tiêu trầm mặc, loại bất an khó hiểu này là xảy ra chuyện gì, y bưng l*иg ngực mình, nhìn bóng dáng Phó Vũ Quân mà nhíu mày.

“Công tử, đi nhanh đi.” Tiếu Phong bắt đầu thúc giục Lăng Tiêu.

“Các ngươi không nói cho ta đã xảy ra chuyện gì, thì ta đi như thế nào? Đây là chạy trốn sao?”

Hai lần ba lượt bị Phó Vũ Quân bỏ qua đề tài, Lăng Tiêu cũng có chút tức giận, loại tình huống không biết xảy ra chuyện gì lại như được bảo hộ này, khiến trong lòng Lăng Tiêu không biết ngọn nguồn, cũng rất không có cảm giác an toàn.

Tiếu Phong nghe vậy nhíu mày, khó xử nói: “Này… Hoàng tử nếu không nói cho ngươi, nhất định là không muốn ngươi nghĩ nhiều, ta đây cũng không dễ nói a.”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Ngươi cho rằng hiện tại ta có thể không nghĩ nhiều hay sao?”

Tiếu Phong nhíu mày lắc đầu: “Công tử ngươi cũng đừng làm khó dễ thuộc hạ.”

“Ngươi không nói cho ta, ta không đi!” Lăng Tiêu thấy khuyên can mãi không hữu dụng, liền bắt đầu chơi xấu.

Tiếu Phong bất đắc dĩ, nhìn quanh, thấy không có người ngoài, liền để sát vào bên tai Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói: “Đương kim Thánh Thượng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trên di chiếu là để lại ngôi vị hoàng đế cho Nhị hoàng tử, nhưng đại hoàng tử không biết sao lại có được binh phù, muốn tạo phản…”

“Cái… cái gì?!” Lăng Tiêu kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy?!”

“Công tử, đừng nói trước, đi nhanh đi.” Tiếu Phong sốt ruột.

Lăng Tiêu cũng biết tình thế nghiêm trọng, vội vã đi theo đoàn người Tiếu Phong trốn ở trong mật thất mà Phó Vũ Quân đã nói.

Mật thất rất lớn, chứa được mấy chục thị vệ trong viện, Tiếu Phong, Lăng Tiêu còn có hai nha hoàn bên người Lăng Tiêu là Cát Tường cùng Phúc Khang, không gian cũng còn rất lớn.

Bên trong có nước và thức ăn, còn có nơi nhóm lửa, nơi nơi đều là binh khí.

Toàn bộ người đều đến đông đủ, lại không thấy Hồng Diệp, Lăng Tiêu có chút kỳ quái, liền hỏi Tiếu Phong.

Tiếu Phong nói: “Hồng Diệp có lẽ đã bị hoàng tử mang đi.”

“Ân?” Lăng Tiêu tò mò, y cảm thấy y có rất nhiều chuyện không rõ.

Tiếu Phong lúc này đã đưa Lăng Tiêu đến nơi an toàn, cũng thả lỏng một ít, liền mở miệng giải thích với Lăng Tiêu: “Hoàng tử, cho tới nay liền hoài nghi Hồng Diệp cô nương, hắn không có khả năng để một người không biết chi tiết như Hồng Diệp cô nương đi theo công tử ngươi, cho nên, trước khi đi liền mang theo Hồng Diệp.”

Lăng Tiêu nghe vậy, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, Phó Vũ Quân này tuy rằng mạch não kỳ quái chút, nhưng rốt cuộc cũng là suy nghĩ cho y, lúc nguy hiểm, còn muốn trở về an trí thỏa đáng cho y, làm được như hắn cũng đã là tận tình tận nghĩa.

Nếu hắn không có tâm tư kỳ quái với mình, ngược lại là có thể trở thành hảo huynh đệ.

Lăng Tiêu nhếch môi, lại mở miệng hỏi: “Nghe nói, Hoàng Thượng Thiệu quốc, mới hơn ba mươi, chính trực tráng niên, cho tới nay, cũng chưa từng nghe nói là có bệnh gì qua, sao lại đột nhiên…”

“Đúng đó!” Tiếu Phong phụ họa, cũng rất không hiểu, để sát vào Lăng Tiêu nhỏ giọng nói: “Thánh Thượng cho tới nay đều không có bệnh gì, lần này đột nhiên liền… May mắn, hắn từ trước đã có ý muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Nhị hoàng tử, từ sớm, là đã lập ra di chiếu…”

“Ban đầu, có di chiếu, hoàng tử kế vị cũng không đến mức quốc loạn, nhưng mà… đại hoàng tử đột nhiên cử binh tạo phản… đây…”

Nói xong, Tiếu Phong lo lắng nói: “Hiện tại các đại thần đều đứng bên Nhị hoàng tử, nhưng trong tay Nhị hoàng tử không có binh quyền, sao có thể địch lại đại hoàng tử có ba mươi vạn binh mã a!”

“Đại thần trong triều cũng không có người có binh quyền hay sao?” Lăng Tiêu nhíu mày, tình thế của Phó Vũ Quân thật không ổn a.

“Ở trong tay Lại bộ thượng thư, ngược lại có năm vạn.” Tiếu Phong đáp.

Lăng Tiêu rũ mắt nhíu mày, năm vạn với ba mươi vạn cũng là…

Bọn họ không thể một mình giữ ở đây, nếu không thì chờ được không phải Nhị hoàng tử, mà là đại hoàng tử tìm đường mà đến!

Lăng Tiêu nhếch môi, tìm kiếm tri thức trong đầu, nghĩ xem có cách nào giúp Phó Vũ Quân không.

Y nhìn chung quanh, trong đầu hiện lên một thứ, trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe tia sáng, đang muốn đứng dậy.

Đột nhiên, cửa mật thất đột nhiên động một cái, lập tức nhanh chóng bị đánh ra.

Đám người Tiếu Phong, đều đứng lên, giơ binh khí, bảo vệ quanh Lăng Tiêu, khẩn trương nhìn chằm chằm mật thất.

Bọn họ không biết, là ai tìm đến nơi này.

Tiếu Phong nuốt một ngụm nước bọt, làm tính toán xấu nhất, hắn lặng yên lui về phía sau, đi tới trước mặt Lăng Tiêu nói: “Công tử, nếu lát nữa là đại hoàng tử, chúng ta bám trụ đại hoàng tử, ngươi liền thừa dịp chạy loạn mà đi ra ngoài, đừng quay đầu lại.”

“…” Lăng Tiêu im lặng, nói không rõ bây giờ là cảm nhận gì, y và Tiếu Phong kỳ thật cũng không quen biết, chỉ biết là, hắn là thủ hạ của Phó Vũ Quân.

Có lẽ Tiếu Phong chỉ vì mệnh lệnh của Phó Vũ Quân, mới có thể che chở mình như vậy, nhưng vô luận hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn xác thật có thể vì mình mà vứt bỏ tánh mạng, Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, trong lòng lại một mảnh nhiệt huyết mênh mông.

Đây là tình kết nhiệt huyết chỉ thuộc về nam nhân!

Những người này, vì trung nghĩa mà có thể không để ý tánh mạng như vậy, Lăng Tiêu y cho tới nay đều nơm nớp lo sợ, sợ chết tiếc mệnh, đi một bước như đi trên băng mỏng sống đến hiện tại, lần này, liền hảo hảo phóng thích bản thân, cũng nên chơi đùa một vòng tình nghĩa trung nghĩa đi!

Nghĩ vậy, ánh mắt Lăng Tiêu biến thành kiên quyết, y từ trên mặt đất nhặt lên một món vũ khí, cũng đi theo đám người Tiếu Phong đồng thời khẩn trương nhìn chằm chằm cửa, muốn cùng tiến cùng lùi với những người này.

Tiếu Phong thấy thế, cho rằng Lăng Tiêu là đang xem xét thời cơ để thoát đi, không khỏi hơi an tâm, ánh mắt cũng bắt đầu chuyên chú nhìn chằm chằm cửa.

Rốt cục, cánh cửa mở ra toàn bộ, người ở phía ngoài cũng rõ ràng ánh vào trong mắt đám người Lăng Tiêu.

Là một nữ tử xinh đẹp một thân y phục hồng sắc —— Hồng Diệp.

Lăng Tiêu kinh ngạc, mà ngay cả Tiếu Phong cũng sửng sốt.

Hồng Diệp vào cửa, ánh mắt thanh lãnh quét mọi người một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Lăng Tiêu.

Nàng lúc này không còn xinh đẹp cùng nhu nhược khi làm vũ cơ, toàn thân tản ra một loại khí tức nguy hiểm, khiến đám người Tiếu Phong vô cùng cảnh giác.

Thấy mọi người như thế, Hồng Diệp cười lạnh một tiếng, nhìn đám người Tiếu Phong trong mắt lộ vẻ khinh thường, nàng đi từng bước đến phía Lăng Tiêu.

Tiếu Phong che Lăng Tiêu lui về phía sau hai bước, giơ vũ khí uy hϊếp nhìn chằm chằm Hồng Diệp, Hồng Diệp không chút nào bị ảnh hưởng, nện bước từ từ nhanh hơn.

“Đừng tới đây!”

Tiếu Phong rống to, hy vọng rống lui Hồng Diệp, nhưng Hồng Diệp nghênh khó mà lên, không có vẻ dừng bước chút nào.

Tiếu Phong hết cách, chỉ phải giơ vũ khí mang theo mọi người nghênh chiến.

Nhưng mà, Hồng Diệp thân hình quỷ mị, không đến nửa khắc, mọi người đều bị đánh ngã trên mặt đất.

Lăng Tiêu nhìn mà mọi người liên tục kêu la, vẻ mặt kinh ngạc, y run rẩy giơ vũ khí, nhìn chằm chằm Hồng Diệp trợn mắt há hốc mồm.

Hồng Diệp đi tới trước mặt Lăng Tiêu, vươn tay nắm chắc cổ tay y nói: “Công tử, xin theo ta đi.”

Lực tay của Hồng Diệp mạnh đến thần kỳ, kéo cổ tay Lăng Tiêu đến đau, y không khỏi nhẹ giọng kêu đau.

Hồng Diệp nghe thấy tiếng Lăng Tiêu kêu đau, hơi buông lỏng tay, giảm bớt lực độ, Lăng Tiêu mắt chợt lóe, cảm thấy Hồng Diệp này cũng không có địch ý gì với mình.

Y không khỏi đánh bạo phản kháng nói: “Ta không đi.”

“Công tử.” Hồng Diệp nhíu mày không hiểu.

Lăng Tiêu nói: “Ta… vì sao phải đi theo ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Hồng Diệp khó xử nói: “Hồng Diệp ra ngoài lại nói cho ngài được không? Hiện tại xin theo ta đi.”

“Ngươi không nói rõ ràng, ta chỗ nào cũng sẽ không đi.” Lăng Tiêu cười lạnh.

Hồng Diệp hết cách, chỉ phải để sát vào Lăng Tiêu nhỏ giọng nói: “Là Hoàng Thượng Mục quốc phái ta đến bảo vệ ngươi.”

Lăng Tiêu kinh ngạc, trừng mắt nhìn chằm chằm Hồng Diệp, Hồng Diệp gật gật đầu với y.

Lúc này Hồng Diệp và Lăng Tiêu ở quá gần, hơn nữa, Hồng Diệp không hề phòng bị Lăng Tiêu.

Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia giảo hoạt, Hồng Diệp liền cảm thấy một chỗ ở ngực đau một chút, sau đó toàn thân cứng đờ, liền không thể cử động.

Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đắc sắt giơ tay mình lên, vươn tay ra hai ngón tay, làm ra dạng điểm huyệt, Lăng Tiêu mỉm cười với Hồng Diệp nói: “Thứ hữu dụng nhất mà ta duy nhất học từ Phó Vũ Quân, điểm huyệt…”

“Công tử!” Hồng Diệp buồn bực: “Ta là tới bảo hộ ngài!”

Hồng Diệp nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

Lăng Tiêu nhướng mày, cũng nhỏ giọng trả lời: “Ngươi nói ta nghe thấy, nhưng có tiếp nhận ngươi bảo hộ hay không, là sự lựa chọn của ta.”

“Tiếu Phong, mau tìm sợi dây thừng thô, trói người này lại.” Lăng Tiêu lo lắng công phu điểm huyệt của mình không tới nơi, không khỏi gọi người bảo.

Tiếu Phong bưng miệng vết thương từ trên đất bò lên, tìm chung quanh một vòng, thật sự tìm ra một sợi dây thô.

Lăng Tiêu trói Hồng Diệp lại, vì đảm bảo chặt vững, Lăng Tiêu ở đầu dây cột vài nút chết.

Làm xong, Tiếu Phong đã kiểm kê xong số người bị thương, mang theo một đám người ở góc dưỡng thương.

Chỗ của Lăng Tiêu, cũng chỉ còn lại có Hồng Diệp, Lăng Tiêu liếc nhìn chung quanh, thấy mọi người đều đang chữa thương, không chú ý đến bên này, liền để sát vào Hồng Diệp nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng hiện giờ còn ở Thiệu quốc?”

“Còn.” Hồng Diệp đáp rất không tình nguyện.

“Vậy…” Lăng Tiêu rũ mắt nói: “Chuyện Thiệu quốc lần này, là Hoàng Thượng tham dự sao?”

Hồng Diệp nghe vậy, đột nhiên nhìn về phía Lăng Tiêu, như không rõ Lăng Tiêu vì sao lại nghĩ vậy.

Lăng Tiêu nhếch môi nói: “Nói cho ta biết sự thật.”

Hồng Diệp hất đầu nói: “Ta không quá rõ, ta chỉ nhận mệnh lệnh bảo vệ ngươi.”

Lăng Tiêu nhíu mày, lại hỏi: “Ngươi không phải bị Phó Vũ Quân mang đi sao? Sao có thể từ bên cạnh hắn mà tới đây.”

“Lược thi tiểu kế.” Hồng Diệp tránh nặng tìm nhẹ.

Lăng Tiêu hỏi: “Phó Vũ Quân như thế nào?”

Hồng Diệp không vui: “Công tử ngươi vì sao luôn nghĩ đến Phó Vũ Quân, hành vi nào cũng đứng ở bên Phó Vũ Quân, Hoàng Thượng mới là phu quân của ngài.”

“…” Lăng Tiêu bị sặc một cái, nhìn chằm chằm Hồng Diệp đang trừng mắt, run khóe miệng hai cái, hỏi: “Lời này ai nói cho ngươi biết.”

“Còn cần nói sao? Cả nước Mục quốc đều đang chúc mừng, qua mười ngày nữa, chính là ngày Hoàng Thượng sắc phong hoàng quân, cũng chính là ngày Hoàng Thượng sắc phong ngài, hiện tại Mục quốc đang ồn ào huyên náo, ai mà không biết Lăng Tiêu là đệ nhất hoàng quân trong tương lai?”

“…” Lăng Tiêu sửng sốt, nhớ tới ý chỉ của hoàng đế Mục quốc khi rời đi, chỉ còn mười ngày, đúng là ngày sắc phong hoàng quân trên ý chỉ, nhưng mà…

Trong đầu Lăng Tiêu hiện lên khuôn mặt hoàng đế, trên mặt không khỏi nóng hổi, trái tim cũng đập nhanh vài phần, vừa nóng lên, tim liền loạn …

Y tựa như giấu diếm, xoay người tránh khỏi tầm mắt Hồng Diệp, xoay người đi qua một bên.