Số tiền này cũng đủ cho Tần Nghị trả tiền bồi thường cho nhân viên, thậm chí còn có dư một chút, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Tần Nghị kể cho con gái nghe, Thư Nguyệt nghe xong nhếch môi cười: "Coi như bọn họ làm chuyện tốt cho chúng ta.”
"Chắc bọn họ cũng không ngờ muốn chèn ép chúng ta lại biến thành giúp chúng ta một tay. Không biết sau khi mọi chuyện ngã ngũ, bọn họ sẽ có vẻ mặt gì."
Khương Quy Nhạn vừa nghĩ tới vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Lý gia đã cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Đúng như Khương Quy Nhạn suy nghĩ, khi Lý gia biết mình vô tình lại giúp Tần gia một tay, bọn họ đều tức giận đến không chịu được.
Thế nhưng Tần gia đã đi thủ đô, bọn họ muốn tìm người gây phiền toái cũng tìm không được, video theo dõi trong tay Thư Nguyệt càng không có khả năng thu hồi.
Lý Thục Oánh biết Thư Nguyệt đi thủ đô bèn gấp gáp kéo tay Vương Tú Mẫn:
“Mẹ, Tần Thư Nguyệt đi rồi, chuyện ta đến đại học Thanh Hoa có phải đã hết cơ hội rồi không?"
Vương Tú Mẫn vỗ vỗ tay con gái nuôi: “Yên tâm, cho dù nó tới chân trời góc biển mẹ cũng tìm ra nó cho con, để con được vào đại học Thanh Hoa.”
Nghe Vương Tú Mẫn nói như vậy, Lý Thục Oánh mỉm cười dựa vào bả vai Vương Tú Mẫn, vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ.”
Vương Tú Mẫn cưng chiều vuốt tóc nàng: “Giữa mẹ con chúng ta không cần khách sáo như vậy.”
…
Thư Nguyệt đương nhiên không biết những thứ này, bởi vì nàng đang giúp đỡ Tần Nghị chuẩn bị khai trương công ty mới.
Không chỉ như thế, nàng còn căn cứ vào kiến thức của mình ở đời trước để đưa ra nhiều kiến nghị có ích cho Tần Nghị khiến hai mắt hắn tỏa sáng.
Về sau Tần Nghị thậm chí còn có suy nghĩ trực tiếp giao công ty cho con gái quản lý.
Nhưng nghĩ đến con gái còn phải hoàn thành việc học ở trường, hắn dù muốn cũng không thể làm như vậy.
Thư Nguyệt ghi danh vào chuyên ngành mà kiếp trước nàng chưa từng tiếp xúc, nhưng sau khi bắt đầu học tập nàng lại phát hiện mình học gì cũng rất nhanh, thậm chí còn có thời gian dư thừa để giúp Tần Nghị quản lý công ty.
Thư Nguyệt làm từ vị trí nhân viên, từng bước một leo lên tới vị trí tổng giám đốc.
Trong công ty chỉ có mấy người đi theo Tần Nghị từ công ty cũ tới, nhưng bọn họ theo bản năng đều không tiết lộ thân phận thật sự của Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt thăng chức nhanh như vậy, ngoại trừ các nhân viên kỳ cựu biết rõ nguyên nhân thì có không ít người phê bình kín đáo.
Thậm chí có người nói Thư Nguyệt dùng thủ đoạn bất chính mới leo lên được vị trí này.
Thư Nguyệt mặc kệ những người không quan trọng nghĩ như thế nào, nàng chỉ chuyên tâm làm việc mình muốn làm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trong trường học có một nam sinh đẹp trai nhất khoá dạo này thường hay xuất hiện trước mặt Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt cảm thấy người này khá quen mắt, chỉ cho rằng nguyên chủ đã gặp hắn ở đâu đó, không ngờ một ngày nọ hắn cầm hoa hồng đứng trên đường tan học chờ nàng để tỏ tình.
Bỗng nhiên có hoa hồng xuất hiện trước mặt khiến Thư Nguyệt bị doạ nhảy dựng, nhìn thấy khuôn mặt phía sau hoa hồng, nàng nhíu mày:
“Có việc?" Thái độ cực kỳ lãnh đạm.
"Thư Nguyệt, ta muốn mời ngươi ăn bữa cơm, không biết ngươi có rảnh không?"
“Ta bề bộn nhiều việc, không rảnh.” Thư Nguyệt không chút do dự trả lời.
“Vậy ngươi làm bạn gái ta được không?” Đối phương lại hỏi.
"Thật ngại quá, ta không biết ngươi, cũng không có ý định quen biết, lại càng không muốn làm bạn gái ngươi, cho nên phiền ngươi cách xa ta một chút." Thư Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới một số chuyện, giọng điệu càng thêm lãnh đạm hơn trước.
Đúng lúc này trong đám người vây xem bỗng vang lên giọng nói vừa chán ghét vừa quen thuộc:
“Thư Nguyệt, Hàn ca ca và nhà chúng ta là thế giao, ngươi từ chối Hàn ca ca như vậy ba mẹ sẽ không vui đâu.”
Thư Nguyệt không cần quay đầu lại đã biết người này là Lý Thục Oánh.