Bởi vì nghe nhắc tới trường học của mình nên mấy giáo viên tuyển sinh trường Thanh Hoa cũng đã đi ra, thậm chí còn rất hào hứng nhìn mấy người đứng ở cửa hóng chuyện.
Bị người ngoài nhìn còn bị Thư Nguyệt châm chọc, Vương Tú Mẫn lại không cách nào phản bác.
Thấy Vương Tú Mẫn ngậm bồ hòn, mấy vị giáo viên hàng năm đều phải đối mặt với đủ loại phụ huynh học sinh lập tức biết Thư Nguyệt nói đúng sự thật, ánh mắt bọn họ nhìn Vương Tú Mẫn lộ vẻ khinh bỉ.
Vương Tú Mẫn sống mấy chục năm đã bao giờ bị người ta nhìn như vậy, bà ta muốn phủi đít bỏ đi nhưng cũng biết nếu lúc này mà đi thì Lý Thục Oánh tuyệt đối không có khả năng được nhận vào Thanh Hoa.
Vương Tú Mẫn chỉ coi như mình không nhìn thấy ánh mắt của những giáo viên kia, hít sâu một hơi cố gắng tìm lại lý trí của mình rồi nói:
"Thư Nguyệt, nói thế nào thì chúng ta cũng là người thân ruột thịt của ngươi, chúng ta sẽ không hại ngươi.”
Trong mắt Thư Nguyệt đều là châm chọc:
“Rõ ràng đã biết Lý Thục Oánh là hàng giả lại không hề đi tìm ta. Tới khi ta thi tốt nghiệp xong mới tìm tới, rốt cuộc là vì cái gì thì các ngươi biết, ta cũng biết.”
"Thư Nguyệt, có phải ngươi nghe người ta đồn nhảm nhí không? Đám người đó đều không muốn thấy nhà chúng ta vui vẻ, ngươi đừng tin tưởng lời bọn họ nói." Lý Kha Đông nhỏ giọng nói, sợ các giáo viên tuyển sinh cũng nghe được.
"Ta không phải nghe người khác nói mà chính là nghe Lý Thục Oánh nói đó, chẳng lẽ Lý Thục Oánh cũng không hy vọng nhà các ngươi vui vẻ sao?"
Lý Kha Đông cảm thấy hôm nay em gái ruột rất khác ngày thường, toàn thân đều là gai, ai muốn tới gần nàng đều sẽ bị nàng đâm đến ứa máu.
Trước đây rõ ràng hắn luôn thấy Thư Nguyệt khúm núm, không thích nói chuyện, chỉ thích ngồi một mình trong góc.
Ánh mắt Lý Kha Đông nhìn tới Tần Nghị và Khương Quy Nhạn bên cạnh Thư Nguyệt, là vì bọn họ sao? Là bởi vì có bọn họ ở bên cạnh nên Thư Nguyệt cảm thấy an toàn, liền khôi phục bộ dáng ban đầu của nàng?
Lý Kha Đông lắc đầu: “Thục Oánh sẽ không nghĩ như vậy, chắc là ngươi nghe lầm rồi."
Đã sớm dự liệu được Lý Kha Đông sẽ nói kiểu này, Thư Nguyệt lập tức mở điện thoại ra, phát một đoạn video trong đó.
Trong video, Lý Thục Oánh đang nói chuyện điện thoại với bạn thân, giọng nàng truyền qua loa ngoài nghe rất rõ ràng.
Ánh mắt mọi người bao gồm các giáo viên tuyển sinh nhìn ba người Lý gia càng thêm khinh bỉ.
Lý Thục Oánh mở to mắt: “Sao ngươi lại có video trong nhà?”
Thư Nguyệt thu hồi điện thoại, tiện tay bỏ vào trong túi: “Phòng giám sát cả ngày không có ai, ta muốn sao chép một số đoạn video thực sự quá đơn giản."
Lý Thục Oánh sợ hãi trong lòng, nàng biết rõ nếu video truyền ra ngoài sẽ có hậu quả như thế nào.
Đầu tiên chính là hình tượng nàng vất vả xây dựng bấy lâu sẽ sụp đổ hoàn toàn, sau đó nếu người Tạ gia mà biết được thì đời này nàng đừng hòng bước chân vào cửa Tạ gia.
Lý Thục Oánh kéo tay áo Vương Tú Mẫn.
Một giây sau Vương Tú Mẫn lập tức mở miệng: “Thư Nguyệt, đó là chuyện riêng tư của Thục Oánh, ngươi mau xóa video đi.”
Thư Nguyệt nhìn thẳng vào Vương Tú Mẫn:
“Chỉ cần các ngươi không quấy rầy ta, ta đảm bảo sẽ không truyền những đoạn video này ra ngoài, cho nên các ngươi cách xa ta một chút. Ngoài ra chuyện các ngươi vừa nói ta tuyệt đối sẽ không đồng ý."
“Vì sao?” Lý Kha Đông vô thức hỏi một câu.
"Không chỉ nàng không thích ta, ta cũng không thích nàng, nàng mà học chung một trường với ta sẽ khiến ta khó chịu, ta sẽ không từ bỏ thứ mình thích chỉ để thành toàn cho nàng ta.”
Thư Nguyệt không chút che giấu việc mình không ưa Lý Thục Oánh.