Chương 46: Thiên kim pháo hôi 9

“Lý Thục Oánh quý giá với ngươi, nhưng Thư Nguyệt từ nhỏ đến lớn cũng là báu vật trong lòng ta và cha con bé. Con bé mới đến nhà các ngươi có vài tháng mà đã bị thương trở về, nếu các ngươi không cần nàng thì buộc nàng về làm cái gì!”

Nói xong nước mắt liền ào ào rơi xuống.

Thư Nguyệt khẽ vuốt lưng Khương Quy Nhạn, trấn an cảm xúc của bà, chờ Khương Quy Nhạn hơi ổn định lại mới quay đầu nhìn về phía ba người kia:

"Có việc thì nói ngay, không có việc thì rời đi! Trong nhà ta còn có khách, không có thời gian nói nhiều với các ngươi.”

"Nguyệt Nguyệt, Thục Oánh biết sai rồi, nàng đã cam đoan với chúng ta về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, ngươi tha thứ cho nàng đi!" Lý Kha Đông thử chơi chiêu tình cảm.

"Được, ta tha thứ cho nàng, bây giờ các ngươi có thể đi rồi chứ?" Đối mặt với Lý Kha Đông, Thư Nguyệt áp dụng phương thức đối phó hoàn toàn khác.

Lý Kha Đông không ngờ Thư Nguyệt có thái độ như vậy, trong lúc nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.

Vương Tú Mẫn thấy con trai bị Thư Nguyệt chẹn họng lập tức không vui: “Kha Đông, ngươi nói với nó mấy lời đó làm gì.”

Nói xong bà ta quay đầu hất hàm hỏi Thư Nguyệt: “Thư Nguyệt, giáo viên tuyển sinh đại học Thanh Hoa có phải đang ở nhà các ngươi không?"

“Bọn họ có ở đây hay không thì liên quan gì đến các ngươi?” Thư Nguyệt biết rõ còn cố hỏi.

“Ngươi đi nói với người của đại học Thanh Hoa, nếu bọn họ muốn ngươi đi học thì nhất định phải dẫn theo Thục Oánh." Vương Tú Mẫn vênh váo ra lệnh.

“Dựa vào cái gì?” Thư Nguyệt lạnh lùng hỏi.

“Dựa vào ta là mẹ ngươi! Nếu ngươi không đồng ý thì về sau đừng hòng có được một thứ gì của Lý gia ta.”

Vương Tú Mẫn uy hϊếp, hoàn toàn không chú ý tới con gái nuôi đứng bên cạnh đã biến sắc.

“Ngại quá, ta không có thèm đồ của Lý gia, cũng chưa từng muốn, làm phiền các ngươi tránh ra để ta đóng cửa.” Thư Nguyệt nói xong liền kéo cửa lại.

“A? Ngươi nói không muốn đồ của Lý gia? Vậy ngày đầu tiên sau khi ngươi trở về Lý gia vì sao lại nhìn chằm chằm phòng thay đồ của Thục Oánh?"

Vương Tú Mẫn vốn không thích đứa con gái này, kết quả ngày đầu tiên về nhà đã thấy nàng nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ của Thục Oánh, lúc ấy bà ta đã thấy khó chịu, cảm thấy đứa con gái này trong mắt chỉ biết có tiền, cho nên bây giờ lời Thư Nguyệt nói bà ta không tin dù chỉ một chút.

"Ngươi đúng là người hay quên nhỉ. Lúc trước ta rời nhà cha mẹ nuôi, mẹ ta chuẩn bị cho ta mấy va li hành lý, chính ngươi đã nói Lý gia không thiếu cái gì, khi trở về sẽ mua đồ mới cho ta, sau đó không cho ta mang đi một bộ quần áo nào, làm hại ta buổi tối muốn nghỉ ngơi cũng không có một bộ đồ nào để thay. Sau đó đại tiểu thư Lý gia nói có thể cho ta mượn một bộ quần áo, kết quả nàng gầy hơn ta nhiều, ta không mặc vừa quần áo của nàng. Lúc ngươi đến nhìn, ta đang tìm quần áo mình có thể mặc vừa, nếu không tin thì ngươi hỏi thử Lý Thục Oánh sau lưng ngươi đi.”

Thư Nguyệt nói xong khoanh tay lại nhìn Lý Thục Oánh phía sau Vương Tú Mẫn.

Vương Tú Mẫn đương nhiên sẽ không hỏi Lý Thục Oánh, bởi vì bà ta đã nhớ tới chuyện Thư Nguyệt nói.

Không đợi đối phương nói chuyện, Thư Nguyệt tiếp tục lắc đầu:

"Không chỉ có như thế, ta trở lại Lý gia lâu như vậy, ngươi nói sẽ mua đồ mới cho ta nhưng tới giờ vẫn chưa hề mua một thứ nào, quần áo ta tự mua đều dùng tiền tiêu vặt cha mẹ nuôi cho ta, tuy rằng ta cũng không quá để ý ngươi có mua đồ cho ta thật không, nhưng bản thân ngươi làm người quá không giữ lời. Lần sau đừng dễ dàng hứa hẹn với người khác nhé.”