Chương 37: Thập niên sáu mươi 34 (xong)

Nhưng bộ đội đã không cần hắn, lúc ấy y tá nhỏ của hắn mang thai ba tháng, nàng ta trực tiếp đi phá thai, sau đó hắn một mình trở về trong thôn.

Làng trên xóm dưới đều biết Thư Nguyệt là danh nhân, cho nên Phương Húc hại nàng cũng thành người nổi tiếng khắp thôn xóm, không ai chịu gả cho hắn, cuối cùng hắn độc thân cả đời.

Đối với kẻ tâm cao khí ngạo như Phương Húc thì đây là một đả kích không nhỏ.

Hiện giờ hắn đã là lão nhân, không ngừng nhớ tới khoảng thời gian đã từng vô ưu vô lự, mỗi ngày chỉ cần ở bên cạnh tiểu cô nương thanh mai trúc mã là hắn đã cảm thấy vui vẻ.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Là từ khi hắn nhìn thấy thế gian phồn hoa, hay là từ khi hắn bị tương lai hấp dẫn trong miệng Dương Thi Di dụ hoặc, hay là khi hắn cảm thấy mình nên có được tương lai tốt hơn?

Lại một lần nữa nhìn thấy Triệu Thư Nguyệt, hắn biết mình hối hận, hối hận vì đã bị hư vinh phồn hoa mê hoặc mà quên mất tấm lòng ban đầu.

Thư Nguyệt thay nguyên chủ tế bái cha mẹ rồi rời khỏi quê nhà, non sông đẹp đẽ mênh mông như vậy nàng còn chưa xem hết, làm sao có thể dừng bước ở đây.

Đặc biệt là nơi rừng sâu núi thẳm mà nhân loại ít khi đặt chân tới, nơi đó nhiều cây cối khiến nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Ngoài ra nàng còn thích đọc sách, thể loại gì cũng đọc. Có đôi khi nàng cảm thấy những quyển sách mình đang xem có vẻ rất quen thuộc như đã từng đọc qua.

Thư Nguyệt sống đến 89 tuổi mới hết thọ và chết tại nhà, cả đời không kết hôn, lúc qua đời trước giường nàng đứng đầy người. Ngoại trừ cháu trai cháu gái Triệu gia còn có một số người của quốc gia.

Sau khi Thư Nguyệt chết, cống hiến của nàng cho quốc gia mới từ từ xuất hiện trước mặt người khác.



Thư Nguyệt trở lại văn phòng xuyên nhanh, thấy trong văn phòng có linh hồn của một cô gái đang đứng, vừa nhìn Thư Nguyệt đã nhận ra đối phương chính là nguyên chủ của nhiệm vụ lần này.

Ánh mắt cô gái đang nhìn vào tấm gương trong phòng làm việc, Thư Nguyệt nhìn theo tầm mắt của nàng, trông thấy bộ dạng lưng còng của Phương Húc trong gương.

Cô gái nhìn một lúc mới phục hồi tinh thần, cười với Thư Nguyệt:

"Cảm ơn ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện, không ngờ sau khi ta chết còn có những việc này. Nếu là ta chắc đã bị những lời đồn đại bao phủ, làm sao có thể bình tĩnh đối mặt để nhìn thấy kết cục xứng đáng của hắn. Hơn nữa ngươi còn có thành tựu cực cao, trước đây ta chưa bao giờ biết làm phụ nữ ngoại trừ giúp chồng dạy con còn có thể sống vui vẻ như vậy.”

Thư Nguyệt gật đầu: “Nếu oán khí đã tiêu tan thì ngươi nên rời đi.”

Cô gái gật đầu, nàng ở địa phủ đã đủ lâu, nếu không địa phủ cũng sẽ không vội vã tiêu trừ oán khí của nàng và đuổi nàng đi đầu thai.

Sau khi cảm ơn Thư Nguyệt một lần nữa, thân ảnh cô gái từ từ biến mất.

Nàng vừa rời đi được một giây thì bóng đen bỗng xuất hiện trong phòng làm việc.

“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ này quá đơn giản.” Thư Nguyệt tùy ý cảm khái một câu.

"Hẳn là thông đạo xuyên nhanh đo lường được tình huống của ngươi nên cố ý chọn cho ngươi nhiệm vụ có độ khó hơi thấp."

“Ta muốn xem số liệu của ta.”

Tuy không có trí nhớ nhưng kiếp trước Thư Nguyệt đã đọc rất nhiều sách, biết xuyên nhanh đều sẽ có thông tin tích luỹ điểm các loại.

Thân hình bóng đen khựng lại, sau đó vung tay lên. Trước mặt Thư Nguyệt liền xuất hiện một chuỗi số liệu.

Tên họ: Thư Nguyệt

Chủng tộc: ?

Tuổi: 4.025 tuổi (lão yêu quái)

Điểm tích lũy: 30 (hơi thất đức)

Sắc đẹp: 10 (không thể mang vào thế giới nhiệm vụ, không có tác dụng gì)

Thể lực: 5 (không quá yếu)

Thư Nguyệt nhìn dấu chấm hỏi thật to ở mục chủng tộc, trong lòng ngập tràn nghi hoặc. “Số liệu này có chính xác không vậy?”